Monday, December 7, 2020
Chương trình cá lòng tong
Monday, September 28, 2020
Chia tay với 07 Yagut
Mỗi người yêu ngôi nhà số 7 theo một cách, nhớ về nó theo một cách, ám ảnh vì nó theo cách khác nhau, khóc thương nó theo cách riêng của mình. Chỉ có một điểm chung, nó là một phần trong mỗi người chúng ta. Khi nó không còn, chúng ta mất một phần trong hồn. Nỗi mất mát này không thể thay thế được. Như khi Ba đi, như khi Má đi. Nó như cội rễ của mình, mất nó, chúng ta sẽ trôi nổi trong phần thế giới còn lại. Đường về lại nguồn cội đã khép kín, giấc mơ tìm về tuổi thơ không còn. Và chỉ có ai sinh ra, lớn lên trong ngôi nhà này mới hiểu tại sao chúng ta đã đi xa thật xa, hiếm hoi quay về, mà khi mất nó, lòng đau như cắt.
Vì nó còn là một phần của Ba của Má. Chúng ta đã mất hai người, cái còn lại duy nhất của Ba Má chúng ta chẳng giữ được.
Thì chúng ta còn lại những gì?
Bao nhiêu người trong số chúng ta dùng "7Yagut" làm password?
Tuesday, June 16, 2020
La maison où j'ai grandi
Je revois la maison où j'ai grandi
Il me revient des tas de choses
Je vois des roses dans un jardin
Là où vivaient des arbres maintenant la ville est là
Et la maison, les fleurs que j'aimais tant
N'existent plus
Ils savaient si bien partager mes jeux
Mais tout doit finir pourtant dans la vie
Et j'ai dû partir, les larmes aux yeux
Mes amis me demandaient
Pourquoi pleurer?
Découvrir le monde vaut mieux que rester
Tu trouveras toutes les choses qu'ici on ne voit pas
Toute une ville qui s'endort la nuit dans la lumière
Je savais déjà que j'y laissais mon cœur
Tous mes amis, oui, enviaient ma chance
Mais moi, je pense encore à leur bonheur
À l'insouciance qui les faisaient rire
Et il me semble que je m'entends leur dire
Je reviendrai un jour, un beau matin parmi vos rires
Oui je prendrai un jour le premier train du souvenir
Cherchant en vain la maison que j'aimais
Où sont les pierres et où sont les roses
Toutes ces choses auxquelles je tenais?
D'elles et de mes amis plus une trace
D'autres gens, d'autres maisons ont volé leurs places
Là où vivaient des arbres maintenant la ville est là
Et la maison, où est-elle, la maison où j'ai grandi?
La maison où j'ai grandi
Où est ma maison?
qui sait où est ma maison?
Ma maison, où est ma maison?
Tuesday, June 9, 2020
Và tôi chỉ là người xa lạ
"It was my city
I do not know it anymore
Now I'm just a stranger without native land"
Đó là cái cảm giác sáng sáng đi bộ trên con đường Trần Bình Trọng, đổ về dốc Yagut đi tìm nhà số 7, đi tìm lại sân nhà năm xưa, dàn hoa giấy năm xưa, khung cửa sổ năm xưa.
Và thấy mình là người xa lạ ngồi bên cánh cổng khép kín dưới ánh đèn đường chói thẳng vào mắt.
Faccie son' diverse.
Era la mia città.
Non la conosco più.
La ora io sono solo un' estranea
Senza patria.
I remember you were there.
Any one emotion.
Any true devotion.
Anytime, anywhere.
Case son' cambiate.
Voci son' diverse.
Era la mia città.
Non la conosco più.
La ora io sono solo un' estranea
Senza patria.
I remember you were there.
Any one emotion.
Any true devotion.
Anytime, anywhere.
Tanti, anni son' passati.
Vite son' cambiate.
Era la mia città.
Non la conosco più.
E ora io sono solo un' estranea
Senza patria.
[English translation:]
Roads have changed
Faces are different
It was my city
I do not know it anymore
Now I'm just a stranger without native land
I remember you were there
Any one emotion
Any true devotion
Anytime, anywhere
Houses have changed
Vocies have various
It was my city
I do not know it anymore
Now I'm just a stranger without native land
I remember you were there
Any one emotion
Any true devotion
Anytime, anywhere
Many years have passed
Lives have changed
It was my city
I do not know it anymore
And I'm just a stranger without native land
Monday, May 11, 2020
Phượng Tím Tháng Năm
Hè về ! Hè về !
Râm ran hoa phượng đỏ,
Cuốn lưu bút,
Hối hả
Chuyền tay,
Thay mực xanh vài giòng chữ tím,
Vội vã ghi mộng ước thuở ban đầu.
Mái hiên trường yêu dấu,
Hây hây đôi má đỏ, môi hồng,
Luồng gió nhẹ thổi tung làn tóc rối,
Ngập ngừng, bối rối, lời hẹn ước em trao.
Thẹn thùng ánh mắt, nghiêng nghiêng vành nón trắng,
Khúc khích tiếng cười, chiếc răng khểnh đưa duyên.
Để lòng anh xao xuyến, bồi hồi,
Xanh trong biển nắng ngợp hồn bước chân.
Trong tháng năm phượng nở.
Hoa rơi ...
Tím thẫm bầu trời,
Thay màu phượng đỏ phơi đầy năm xưa.
Tựa xác pháo hồng sân,
Gió theo người tung tà áo đỏ kiêu sa.
Cuốn hồn anh một cõi xa xăm lịm tắt.
Nhìn hoa, lòng se sắt,
Nhớ em.
Rơi rơi theo làn gió,
Bay bay trong hè nắng,
Xôn xao niềm nhung nhớ,
Về phương trời xa xăm yêu dấu,
Một người lỡ hẹn ban đầu phôi pha.
Em về ngày ấy xa xôi,
Hoài vương sắc tím đơn côi phượng buồn.
Phượng Tím
Hoa Phượng Tím
Tự tình tháng Năm
Friday, May 8, 2020
Vườn tulip khoe sắc trong yên vắng
Vườn tulip khoe sắc trong yên vắng
Tính đến ngày 4/5, Hà Lan xác nhận có 40.571 ca nhiễm nCoV và tử vong hơn 5.000 người. Nước này đang áp dụng các biện pháp cách giãn xã hội, người dân ở nhà và chỉ ra ngoài khi cần thiết
Huỳnh Phương (Theo MyModernMet, Insi
Mối duyên lành
Wednesday, May 6, 2020
Khép lòng lại
Tôi để lại nhiều thứ dang dở sau lưng mình gần như suốt năm 2019 đến tận bây giờ.
Có biết bao nhiêu sự kiện và hình ảnh tôi muốn chia xẻ, có biết bao nhiêu điều đã xảy ra cho tôi, cho những người chung quanh tôi, cho cả thế giới, nhưng tôi không hề viết lấy một chữ.
Họa may sau này chắng? Khi tôi có thể trở lại là tôi trước kia, khi mọi chuyện trở lại như trước kia. Điều mà tôi biết không bao giờ xảy ra. Và mọi người ai cũng biết sẽ không bao giờ xảy ra.
Để cho tôi bắt đầu kể chuyện tôi đi Sedona bằng cái câu "Phi trường là một thành phố chết…". Hay để cho tôi bắt đầu mùa xuân ở đây với chậu cây Bleeding Heart đang ra những nụ mầm mới mẻ. Hay để cho tôi biến những đêm ngồi cặm cụi may khẩu trang thành chuyện cười. Những cảm xúc này trước đây tôi tuôn ra dễ dàng biết mấy, nhưng bây giờ chững lại hết, chết tức tưởi trước khi bắt đầu…
Có những điều tôi muốn nói nhưng không nói ra, có những điều tôi muốn viết nhưng không một dòng.
Có những đêm thao thức đầy chữ nghĩa trong đầu, để rồi sáng hôm sau quyết định xóa sạch.
Có khi nhìn một hình ảnh quen thuộc, nảy ra hàng đống ý tưởng sau nó, nhưng tôi không buồn viết xuống.
Có khi nhìn một áng mây, muốn chia xẻ màu sắc nhiệm kỳ của nó, nhưng tôi thẫn thờ quay lưng.
Có khi bắt gặp một câu chuyện buồn cười đâu đó, tôi có thể tán nó ra thành nguyên một bài văn, nhưng tôi chỉ lặng lẽ.
Tôi có thể viết về chuyện con chim câu làm tổ bên cửa sổ, mỗi sáng tôi nói chuyện với nó, tôi có thể viết tôi đã khóc như thế nào khi con chim Blue Jay ăn cắp trứng của nó trước mắt tôi và mắt chim mẹ. Nhưng khóc với ai đây?
Tôi có thể tả một cách ai oán phản bội là gì, nhưng chẳng để làm gì, cho ai cả.
Tôi có thể viết mua nước mắt mọi người khi nhìn hình Ba chụp chung với tôi cách đây hơn 20 năm. Nhưng ích gì? Ba đã chết và tôi thì vẫn đang vật lộn với nỗi đau này, sau chừng đó năm nhất định không nguôi ngoai.
Tôi có thể cho hơn 1000 chữ tả nỗi cô đơn của tôi trên ngọn núi Wilson ở Sedona. Nhưng chữ theo gió bay mất rồi để lại nỗi cô đơn mang theo cùng mình.
Tôi dễ dàng phun ra hơn 2000 chữ tả chân cho cái gọi là sự giả dối, nhưng trái đất vẫn quay và sự giả dối vẫn còn đó.
Tôi múa một lúc ra luôn một bài ca tụng tình yêu thương các loại, nhưng tôi không còn tin vào đó nữa. Thế thì làm sao bắt đầu?
"Một mùa hè chết oan bên trời
Một nụ cười chết oan bên đồi
Một hẹn hò chết oan trong đời
Chết oan trong hồn tôi
Biết bao nhiêu lời muốn nói…"
Chỉ vì lòng tôi đã khép lại. Chỉ vì tôi đã mất niềm tin vào mọi người.
Thế thôi.
Lan Hương
Fort Worth 05/06/2020