Nếu
bạn ra đường bắt gặp thiên hạ mắt dán chặt
vào cái cell phone, đi vài bước rồi ngừng, ngẩng đầu nhìn quanh quất, lại
bước tiếp vài bước, đứng sựng lại, mắt vẫn dán vào cái màn hình nhỏ tí, rồi bất
thình lình quay ngoắt người đi ngược lại, nhìn dáo dác, tay bấm lia lịa…Thì
trăm phần trăm người đó đang đi săn ảo ảnh. Hay gọi một cách hoa mỹ hơn, đang
chơi Pokémon Go.
Trò
chơi này được công ty Nintendo tung ra ở Mỹ vào đầu tháng Bảy. Mình không biết nó
cho đến khi mỗi lần đi bộ ngoài downtown xém bị thiên hạ trằn lên vì mắt mũi để
ở đâu đâu, mình đâm ra thắc mắc sao có người vừa đi vừa đọc email, đọc tin tức,
facebook, message… nhiều đến vậy. Mà đa phần là giới trẻ. Cái kiểu bước vài bước
lại ngừng, thêm vài bước nữa lại ngừng, không tông cột đèn hay bị xe chẹt cũng
là may. Rồi một buổi chiều dẫn chó đi bộ dưới cái park gần nhà, tự dưng thấy một
đám con nít tụ tập ở trên cầu, đứa nào cũng cầm cellphone chĩa xuống con suối cạn
bấm lia bấm lịa. Mình cẩn thận nhìn xuống dòng nước lượn lờ xem có con gì không
mà đứa nào cũng đưa máy xuống như đang chụp hình. Ngoài mấy con rùa mốc, mình thấy
chẳng có cái gì đáng chụp cả. Mình thắc mắc nhưng không hỏi chúng, chỉ đi ngang
qua.
Cho
đến khi đọc tin tức thấy các tiêu đề đại loại như “Chơi Pokémon Go bị rắn cắn”,
“Vì Pokémon Go mà rớt xuống cống”, “Một cô gái xém bị xe tông vì ráng bắt Pokémon
Go giữa ngã ba đường”…Cái tên trò chơi này bây giờ mới lọt vào đầu mình.
Một
hôm đi ăn trưa với chồng và bạn chồng. Mình ngồi cạnh ông già Mỹ râu tóc trắng
phau. Vừa đặt đít xuống ghế, ngài lôi phắt cái cellphone ra. Mình nhìn thấy màu
xanh lá cây và cái bản đồ của Pokémon Go bèn hỏi thăm. Ông ấy hào hứng hẳn, bảo
cái tiệm ăn này là một cái Pokémon Stop. Mình bắt đầu hoang mang. Lão nói thêm,
vào đây vừa ăn vừa nạp banh. Mình không dám hỏi banh gì. Lão một tay lùa bún
bò, tay kia bấm thoăn thoắt trên màn hình chỉ cho mình xem chơi như thế nào. Bất
thình lình lão kêu lên “Nó đây nè” rồi cho mình xem cái màn hình có hình một
con vật kỳ cục tròn quay màu tím, đôi mắt lồi màu hồng đang nhảy nhót trên tô
bún bò của bạn lão. Lão sung sướng bảo “Con Venonat. Nó được nhiều điểm lắm. Mình
chụp hình nó được đó” rồi bấm cái chách vào cái nút tròn màu trắng trên màn
hình. Mình đang tròn mắt nhìn một con vật ảo đậu trên tô bún bò thật thì lão
nói thêm “Thử bắt nó xem nhé” rồi hẩy trái banh màu đỏ bay trúng đầu con vật.
Sao sáng bay tung tóe, con kia biến mất, trái banh quay vòng vòng và hàng chữ
“Gotcha!” xuất hiện. Phông nền vẫn là tô bún bốc khói. Lúc này mình thật sự ấn
tượng lắm rồi! Lão bảo lão đang ở cấp 5. Thỉnh thoảng có đi Pokémon Gym để đổi
màu. Mình đã đủ tẩu hỏa nhập ma với cái trò chơi này rồi nên chẳng còn hiểu lão
nói gì cả. Lão bảo nhờ có trò này mà mấy đứa cháu lão mới chịu đi ra đường với lão. Chiều đi làm về lão có nhiệm vụ chở khoảng
3 đứa cháu ra đường đi thu thập banh. Về nhà nạp điện vào phone xong là cả ông
cả cháu tung ra đường đi bắt Pokémon. Vì ngày hôm sau ông phải đi làm nên sau nửa
tiếng ông đòi về đi ngủ, cháu bảo ông về trước đi, cháu còn đi thêm, và thế là
tụi nó đi đến nửa đêm mới mò về nhà!
Mình
nghĩ bụng mình là cái đứa hay đi bộ ngoài đường, buổi trưa lòng vòng trong
downtown, tối về dẫn chó lòng vòng dưới park, để mình thử cái trò đi săn ảo ảnh
này xem sao. Thế là download xuống. Trò chơi này không tốn tiền nên đã có khoảng
hơn hai triệu người sống ở Mỹ download xuống máy của họ vào khoảng tháng Bảy. Cứ
thử tưởng tượng xem, cả thế giới hàng triệu người ở khắp nơi ngày ngày xài chỉ
một cái apps, chơi cùng một trò, đi bắt cùng một loạt những con vật mang tên
khó đọc Squirte, Eevee,Staryu…Trong kỹ nghệ chơi game online, hiện tượng này có
một không hai. Và cứ tưởng tượng các servers phải chạy rầm rập suốt ngày suốt
đêm như thế nào.
Lần
đầu tiên ra đường với cái cellphone cầm tay, mắt mình cũng dính vào màn hình nhưng
vẫn còn tỉnh táo để mỗi khi qua đường biết nhìn trước nhìn sau, mỗi khi dừng lại
cũng biết đứng xích về một bên khỏi vướng đường người khác. Và rồi mình ra ngồi
ở Sundance Square, tự dưng thấy cái gì vàng vàng xuất hiện nơi góc màn hình.
Mình mày mò bấm vào nút chụp hình, chụp ngay được một em “giống như nai” khá đẹp.
Đó là con Pokémon Ponyta đầu tiên mình bắt được. Chụp không biết bao nhiêu là
hình mới bắt đầu quăng banh vào nó. Điện thoại rung bần bật vì bầy dơi ảo ảnh Zubat
bay vù vù chung quanh. Rồi thêm các em sâu Weedle bò dưới gầm bàn…Mình nghĩ đi
bộ đâu xa, cứ ra cái Sundance này tha hồ mà bắt. Mà đúng thật. Sau đó xem bản đồ
mới biết đây là nơi lý tưởng để đi bắt các con vật không bao giờ có thật ấy.
Thiên hạ buổi trưa đổ ra đây đi săn Pokémon náo nhiệt hẳn. Ở cái quảng trường
này khá an toàn, bóng mát đầy, bàn ghế sẵn cho nên các cao thủ không hẹn mà gặp.
Chưa kể các Pokémon Stops quay mòng mòng đầy chung quanh để thiên hạ đến nạp
banh vào.
Pokémon
Stop là một địa điểm, một tòa nhà, một vị trí mang tính chất lịch lịch sử nếu
như ở khu downtown, hoặc đơn giản hơn, chỉ là một tấm bảng gỗ ở park, bảo loại
cỏ cao mọc đầy ở đây là một biểu tượng đặc trưng của vùng Fort Worth, nơi khí hậu
ẩm ương mang hơi hướng miệt vùng Mexico. Tới bất cứ một cái Stop nào cũng có
cái để mà đọc hay mà nhìn, ngoài chuyện nạp thêm banh. Chẳng hạn như làm việc ở
downtown hơn mười mấy năm, đi bộ trong đó hàng ngày, vậy mà nhờ có Pokémon Go
mình mới nhìn thấy một cái tượng bằng đồng bé tí đặt tít trên cao nơi góc đường! Hoặc qua lai mòn gót trước tòa nhà màu đỏ gạch
bây giờ mới biết nó là tòa nhà đầu tiên được xây dựng ở thành phố này!
Những
người chống đối trò chơi này bảo hay ho gì cái màn đi ngoài đường mà cắm mặt
vào cell phone, không bị xe chẹt chết cũng uổng. Người ủng hộ lại bảo bây giờ
muốn con nít ngồi dán đít vào ghế suốt ngày mắt dính vào màn hình suốt ngày hay
là muốn chúng nó đi ra ngoài? Vận động chân tay không bao giờ là chuyện vô ích
cả. Nhờ có các con vật ảo màu mè vẽ rất đẹp, rất dễ thương mà đám con nít mới
chịu khó ra ngoài đi bộ. Tệ lắm chúng cũng leo lên được cái xe đạp đạp vù vù giữa
các Stops. Riêng cái khoản bố mẹ phải theo con đi bắt Pokémon thì thấy đông đảo
hẳn ra. Cảnh một bà mẹ ngáp ngắn ngáp dài chăn hai mống con vừa đi vừa hí hoáy
với cái điện thoại, thỉnh thoảng bà mẹ hỏi thế có bắt được con nào chưa là chuyện
thường tình mình hay gặp ở park rồi. Riêng trong downtown toàn dân đi làm, buổi
trưa thay vì ngồi lì tiếp tục dán mắt vào cái màn hình vi tính, các ông các bà
tung ra đi săn Pokémon cho đỡ chán. Cũng vì buổi trưa săn ở downtown, chiều về
dẫn chó đi săn ở park, mình được nâng cấp vù vù. Trung bình mỗi ngày mình có một
cái trứng nở bốp cho ra một con Pokémon mới. Chuyện cái trứng là như vầy. Các
Stops ngoài chuyện cho banh thỉnh thoảng cho một cái trứng. Trứng thì phải ấp.
Lồng ấp đã có sẵn trong game. Tất nhiên phải có thì giờ cho trứng nở. Thì giờ của
Pokémon được tính bằng cây số đi bộ. Ở đây nếu đi được đúng 5 miles cái cell
phone rung bần bật, trái trứng hiện ra “Oh?” Bấm vào đó sẽ thấy trứng nở ra một
ảo ảnh, đại khái như con Seel, giống cá voi. Nhờ vậy mình có 2 con Pikachu thứ
thật chứ biết nó ở đâu mà bắt? Có những cái trứng đòi phải đi tới 10 miles, ngược
lại trứng lười thì chỉ cần đi 2 miles. Giống
cái kiểu tiền nào của đó, trứng 10 miles sẽ cho ra rồng, trứng lười 2 miles cho
ra một con sâu cung quăng bé tí.
Mình
chơi Pokémon Go chỉ là đi thu thập cho bằng hết các loại ảo ảnh trong danh sách.
Mình không biết phải làm gì với cái Gym, nơi mà phải tranh giành quyền lực, đổi
màu gì gì đó. Mình lạnh lùng đi qua nó trong khi đám cao thủ rú rí hò hét đầy
phấn khích. Thỉnh thoảng nhờ thằng con dẫn chó đi bộ giùm, mình đưa nó cái
phone của mình, thế là ông con đi tranh giành màu sắc quyền lực cho mẹ. Lắm khi
về nhà bảo Pokémon của mẹ gần chết rồi!
Cái
thế giới ảo này, nếu tỉnh trí thì đó là một trò chơi bình thường. Nếu điên rồ
vì nó đến nỗi như một bà nọ phải leo lên cây, không biết bắt con gì mà khổ thế,
để rồi không leo xuống được, đành gọi 911 mang thang ra cứu thì mình chào thua.
Hay như bốn thằng nhóc ở England quyết định ra hòn đảo vào lúc chạng vạng để bắt
Pokémon thuộc dạng thủy quái, lúc ra thì nước đang rút, đường đi dễ như gì, sau
đó 3 tiếng thủy triều lên, các ông hết đường về mà đảo thì dần dần chìm dưới nước,
đành gọi cho cảnh sát mang xuồng ra cứu. Còn chuyện “vượt biên” vì mải mê theo
đuổi con Nidoran là chuyện xảy ra không dưới một lần ở biên giới Canada với Mỹ.
Hai đứa trẻ Canada say sưa đi theo một con vật màu mè Bulbasaus, mang hơi hướng
của Dinosaur, vượt qua biên giới Mỹ lúc nào không hay. Bà mẹ ở nhà nghe nói cảnh
sát biên phòng Mỹ cần nói chuyện với mình thì nhảy dựng lên, vội vàng qua bên
kia biên giới đón con về.
Mình
đồng ý không nên vào những chốn nghiêm trang như nhà thờ, chùa, nghĩa trang mà chơi.
Nhưng tung Pokémon đầy parks cho con nít đi săn là chuyện không tệ. Arlington
Park system vừa mới quảng cáo đã cho cả loạt Pokémon Stops với Gym vào hệ thống
công viên của họ. Thế là lượng người đổ đến các công viên này đông đảo hẳn. Đi
bắt Pokémon ở ngoài park an toàn hơn, chẳng lo xe cán hay tông cột điện. Người
không chơi nhìn thấy người chơi cũng dễ dãi hẳn, sẵn sàng đứng qua một bên kiên
nhẫn chờ người chơi quăng banh ráng bắt con Pigley đang nhảy nhót choi choi rồi
cả đôi bên vui vẻ đi tiếp. Thỉnh thoảng còn hỏi thăm nhau thế đã tóm được con
gì rồi.
Đó
là chuyện đi bắt bình thường. Đám trẻ không bao giờ tính đến chuyện bình thường
cả. Thế là hì hà hì hụi “hack” vào system. Đang ở Fort Worth nhưng trên màn
hình xuất hiện bản đồ ở San Francisco. Rồi chỉ ngồi một chỗ mà giống như người
ta đang đi cả mile. Chơi như thế mình không ham. Mục đích của mình là đi bộ. Đi
bộ ngắm cảnh hàng ngày phát chán, bây giờ vừa đi vừa nhìn trời nhìn đất, thỉnh
thoảng nhìn màn hình xem có con gì quanh đây không để bắt thì thú vị hơn. Chơi
ăn gian thì được lên cấp vù vù nhưng chẳng “fair play”. Nghe nói bây giờ nếu ai
chơi ăn gian kiểu đó sẽ bị loại, nghĩa là không cách chi vào được game để tí ta
tí tởn cho cái bản đồ của châu Phi lên đi bắt Pikachu, ngay cả bản đồ con đường
trước mặt nhà mình cũng cấm có được vào. Thế mới gọi là công bằng .
Đây
là một trò chơi mình thấy cuốn hút cả già trẻ lớn bé, cuốn hút mọi thành viên
trong gia đình. Dễ gì mà nói không với con khi nó ỉ ôi đòi dẫn ra park? Bình
thường lạy lục nó ra khỏi nhà thì nó than vắn thở dài bảo mệt lắm, trời nóng thế
mẹ có điên không? Bây giờ chưa đến giờ đi đã rối rít sợ thiên hạ bắt hết Pokémon
của nó. Lắm hôm say máu ngà nó nhất định không chịu quay về nhà mà đòi đi tiếp
là đàng khác.
Thôi
thì chống hay không chống, Pokémon chỉ là một trò chơi. Chơi như thế nào là
chuyện của từng người. Mà không chơi cũng chẳng chết ai cả.
Fort
Worth 08/16/16
No comments:
Post a Comment