Thằng em họ bán đất bỏ xứ đi sau bốn
mùa tôm thất bát, không phải tự dưng bạn nghĩ cái kết cuộc cả nhà nó đùm gói
lên xe đò đi miền đông làm mướn cũng có phần lỗi của mình. Mùa đầu nó trắng
tay, bạn bảo không sao đâu. “Rồi xui rủi sẽ qua, ngày mai là ngày mới”, bạn nói
vậy ở mùa hai. Mùa ba em trắng tóc với những món nợ như thòng lọng treo trước
mặt, bạn vẫn khăng khăng trời đâu phụ người ta hoài.
Bây giờ nhớ lại, cái gọi là động viên,
lại giống như ru thằng em ngủ quên trong ảo tưởng. Bởi lúc nói những lời hời
hợt đó, cả hai ngồi ngay dưới bến, ngó dòng sông vẫn cợn phù sa, nhưng sắc nước
bầm lại, xanh xám như con bịnh lâu ngày. Đồng tôm của thằng em chỉ cách những
ống xả thải của mấy nhà máy chế biến thủy sản chừng chục cây số, và khoảng cách
chừng đó về phía Bắc, là chợ, nơi còn hàng ngàn căn nhà dầm chân trên quãng
sông nhuộm nước đen trong bao nhiêu tắm giặt, rác rến.
Lạc quan cho mấy, cũng biết con sông mà
chị em bạn từng tắm mát của ba mươi năm trước, nơi những người đàn bà xóm Lá
giặt áo gội đầu, dòng nước tinh sạch ấy không bao giờ trở lại. Giờ rửa chân còn
ngại, nói gì đến lấy nước đó làm chỗ sống cho tôm, vốn là loại đỏng đảnh khó
chiều. Vậy mà bạn vẫn bỏ qua thực tại, dỗ lấy được, giống hệt dân xóm Lá động
viên nhau sau những rằm những ba mươi giở lú chỉ thấy toàn rác và bọt nước,
rằng không sao đâu, biết đâu mùa tôm đang chờ ở con nước tới.
Cũng những con người này, hồi còn làm
lúa vụ một vụ hai, có năm mưa dầm nhấn chìm ruộng sạ, họ nói có sao đâu, còn chút
lúa đít bồ, nay mai nước rút ủ giống lại. Có quãng bắn nhau dữ quá, họ phải bỏ
xóm ra chợ tản cư, tự nhủ không sao đâu, bom đạn rồi cũng tạnh (nghe nói bom
mắc lắm, tiền đâu mà mua dội xuống hoài), chừng ngừng chiến lại về vườn lên
liếp trồng rau. Còn đất còn sông là còn hy vọng.
Những lời khích kệ kiểu đó bắt rễ từ
đáy lòng, nở trên môi, như một cách đỡ nhau đứng dậy, khi căn nhà trong xóm bị
bom vùi, khi người đổ xuống vì đạn lạc, khi cơn bão đi qua, mùa giáp hạt quá
dài. Mấy chữ “không sao đâu”, “kệ nó, tính sau, sớm mai mặt trời lại mọc” mang
tinh chất của hy vọng, cơ hội làm lại, tin vào sự từng trải trước bất trắc ở
đời. Ông trời đâu có xéo xắt con người ta mãi được, ý nghĩ ấy như đức tin.
Coi lại, dân xứ mình dễ dỗ. Mấy cuộc
chiến qua, xương thịt mất đi được yên ủi bởi tấm bằng tổ quốc ghi công treo
vách, một chút tiền cho người thân, buổi thăm chớp nhoáng nhân ngày lễ. Bên
thất trận, vẫn những bó xương buồn hiu, được vỗ về bằng một vài đại lễ cầu
siêu, rất lâu sau. Và người bị bứt, bị nhổ khỏi rừng ruộng, bị ru ngủ trong
những khu tái định cư sực mùi vôi mới quét, để thức dậy thấy mắt cay chẳng biết
sinh kế ra sao, kiếm ăn cách nào với cuộc đời phía trước.
Chỉ trẻ con mới khiến người lớn biến dỗ
dành thành nghệ thuật. Đứa trẻ tập xe đạp xước gối sẽ nhớ ba nó vừa thổi vào
vết thương vừa nói, “cái thẹo này chắc tự hào lắm, nhờ nó mà cu Tí biết chạy
xe”, hay cậu học trò yếu đuối không quên điểm mười của ông thầy thể dục dù cậu
về đích sau cùng, “bởi vì em đã không bỏ cuộc”. Cũng là một cách bảo con nín
đi, mẹ lại nói có muốn uống chút sữa không, khóc nhiều thì phải bù nước.
Bạn từng nghĩ cuộc san sẻ khó nhằn nhất
là với ai đó vừa tiễn người thân về đất. Nói với bà mẹ vừa mất con rằng thôi cứ
nghĩ duyên nợ với nhau chỉ chút này, hay “thằng nhỏ vẫn ở đâu đây, chỉ cần mình
tin là có”, thực chất là sáo mòn. Rồi nhận ra, với một số nỗi đau, góp mặt đã
là vỗ về, ngồi im lặng bên họ, nghe tổn thương lên tiếng, không nhất thiết phải
nói gì, nhất là những lời vô nghĩa.
Từ biển bị bức tử, lại thấy dỗ dành
những con người bị mất biển kia cũng khó kém gì. Tới với họ, ngồi nghe nỗi mặn,
không xoa dịu là bao. Nói “đêm rồi sẽ qua”, có khi bị đánh chảy máu mũi, bị
phỏng rát dưới bao ánh nhìn thù nghịch, “rốt cuộc thì mi chọn bên nào?”. Bởi
những con người đó, kể cả đứa trẻ vừa mới chào đời kia, sẽ không chờ được ngày
biển hồi sinh, trở lại như hồi chưa bị đầu độc.
Bảo “không sao đâu” là lừa gạt, “sẽ có
cách” là trì hoãn (thực chất là chẳng có cách nào), nhưng nói “khổ gì cũng trải
qua rồi, cố chịu thêm chút nữa” thì đã bước qua ranh ác. Họ còn phải cố tới
chừng nào, trên mảnh đất nhàu nát bởi bão lũ. Nhưng cuộc biển bị bức tử, sông
chết mòn này đâu phải bởi trời. Thật không biết an ủi gì cho phải với những người
trước mặt là núi chắn, biển chết sau lưng, chỉ còn những đám mây trên đầu, lủ
khủ nhưng không ăn được.
Đời sống dời đổi không ngừng, nên vỗ về
nhau cũng không thể xài cách cũ. Ngoài những ưu phiền tự nhiên như tuổi già,
bệnh tật, quanh bạn ngó đâu cũng thấy người cần được dỗ, như thanh niên xóm Lá
lần lượt bỏ xứ đi làm mướn, thằng bạn bị lọt hố ga gãy mấy cọng xương sườn, bên
nhà em chồng trận mưa nào cũng ngập vì nước ngoài đường tràn vào.
Tới lúc nào đó, mạnh ai nấy tự dỗ mình,
chứ còn sức đâu mà ủi an nhau. Khi ấy người ta ru tổn thương bằng gì khi “không
sao đâu” đã hoàn toàn vô dụng. Nhưng cách nào thì dỗ dành ai đó đang đau, tuyệt
đối, không thể nào, bằng bạo lực.
(Theo trang chủ Nguyễn Ngọc Tư)
No comments:
Post a Comment