Thuở còn ở
Viêt, Nam, tôi căm ghét những ngày lễ hôi, như Noel hay Tết. Nhà buôn bán bia
và nước ngọt, người ta càng ăn mừng, chúng tôi càng khổ. Tiền vào túi người lớn
như nước, chúng tôi bị sai vặt, chạy khắp Sài thành để giao hàng.
Sang xứ người,
nhà tôi vẫn tất bật buôn bán. Lễ tết, thiên hạ đổ xô đi mua sắm, chỉ làm giầu
cho con buôn. Nhà tôi bán lẻ tiệm xăng, ngày lễ ngày tết, chẳng ai đến đó mua
quà.
Cho đến một
hôm, tôi bị mời đi dự tiệc Noel. Áo quần bảnh bao đến nơi, thấy ai cũng mang một
món quà để chơi trò Voi trắng. Chủ nhà thấy tôi đi tay không, vội gói ghém cái
gì đó dúi vào tay tôi. Trò chơi vô duyên, sao mà mọi người có thể hào hứng với
những món quà vô nghĩa. Tôi cũng trúng được một món, ra về bỏ quên lại nhà chủ
nhân, thôi huề …
Ngày tôi lấy
vợ, đám cưới gần ngày Noel, không trốn được. Cưới xong tôi tưởng xong việc, vợ
chồng có thể đi tuần trăng mật, nhưng nhà tôi bảo, phải ăn Noel đã. Nhà vợ đạo
Phật, nhưng mỗi người một việc tất bật chuẩn bị đón Chúa Giáng Sinh, chỉ không
thấy ai đi nhà thờ. Tôi đóng vai khách, không phải làm gì nhiều, chỉ ngồi cười
cười, không đến nỗi nào.
Thế rồi những
năm sau, mỗi Noel, tôi đều bay về nhà gia đình vợ thăm vợ con, nhưng bay ngày
Noel giá máy bay rẻ, có lý do để không phải đóng kịch đêm Noel. Thuở đó chúng
tôi còn nghèo, lý do kinh tế được phê chuẩn hợp lý.
Một ngày
kia, đất nước Hoa Kỳ thỏa thuận cho vợ con tôi sang định cư luôn với … tôi. Biết
đâu bao nhiêu bất ngờ đang rình rập lấy đời tôi. Trước Noel vài ngày, nàng
tuyên bố phải đi mua cây thông. Thông giả bằng nhựa bán đầy ngoài chợ, nhưng
nàng bảo nàng không quen cắm hoa nhựa, lọ là cây thông nhựa. Đúng là vứt tiền
qua cửa sổ, làm giầu cho con buôn. Cây thông mang về đứng chễm chệ một góc nhà.
Tối tối đi làm về, mẹ con xúm nhau cắt giấy bạc làm dây kim tuyến. Những con
thiên thần bằng giấy cũng được cắt xén cẩn thận. Sau khi đút cho con ăn suốt 3
tiếng đồng hồ được 32 muỗng, tôi cảm thấy hài lòng với vai trò làm bố, tính đi
ngơi thì bị gọi giật ra đi treo đèn cho cây Noel. Mấy trăm ngọn đèn bé xíu thắp
sang cây thông, đứa con vỗ tay, mắt vợ mắt con long lanh. Sau đó nàng cẩn thận
giăng dây kim tuyến trang hoàng cây thông.
Đêm Noel đèn
trên cây thông bỗng tắt phụt. Tối thui. Nàng chỉ định ngay cho tôi phải sửa, vì
tôi là kỹ sư điện. Nghĩa là lần tìm ra bóng đèn bị cháy, tháo vứt đi, những
bóng còn lại sẽ sáng. Còn hơn mò kim dưới đáy bể. Cực kỳ vô lý! Không có đèn có
chết ai đâu, đèn trong nhà vẫn sáng trưng! Riêng đứa con cũng chẳng đoái hoài,
nó còn đang mải miết với mấy gói quà vứt la liệt. Tôi quyết định lên tiếng, bị
ép mấy tháng nay, từ hồi dọn về căn nhà mới, thế cũng đủ rồi! Cây thông nàng bắt
tôi khiêng về, mặc cho tôi phản đối. Thấy tôi phản kháng quyết liệt không chịu
sửa, nàng lặng lẽ cho con đi ngủ, rồi lái xe ra khỏi nhà.
May quá, gia
đình vợ ở mãi tít bên kia bờ đại dương, gia đình cô em vợ ở tận miền Bắc, nàng
sẽ không đến nhà ai để kể tội tôi được! Mà tôi chẳng có tội tình gì. Thiếu gì mấy
đứa bạn tôi phải phục vụ nhà vợ, thật nhục. Đã thế bố vợ, mẹ vợ, chị vợ, anh vợ
lâu lâu còn lên lớp vào mặt. Tôi may mắn, chẳng khác gì lấy vợ từ trại mồ côi.
Còn nàng đi đâu trong đêm tối, chuyện của nàng, tôi đâu có đuổi ai ra khỏi nhà
đâu. Tôi biết nàng từ hồi đi học, cái đầu cứng lắm, chẳng bao giờ làm chuyện rồ
dại, như nhảy xuống sông, hay đâm xe vào cầu freeway. Chẳng sợ, chẳng lo! Nàng
thương con lắm, chừng nào nàng mang nó theo mới tính. Mà biết đi về đâu kia chứ?
Không họ hàng, không bạn bè, không có ai tôi phải lo bị bêu riếu.
Căn nhà mọi
ngày cũng không náo nhiệt cho lắm, nay càng tĩnh mịch hơn. Tôi chỉ tiếc, giá
không có đứa con đang ngủ trong nôi, mình ra phứt ngoài quán cà phê, tha hồ tán
dóc với mấy thằng bạn … Lâu ngày không gặp cũng nhớ những buổi đàm luận bên ly
cà phê, “free refill”, toàn chuyện đại sự, đâu có mà nhỏ nhặt như bóng đèn trên
cây Noel.
Càng nghĩ
càng tiếc thời gian sống độc thân. Không ai bắt mình làm gì. Ngày ngày đến sở cạo
giấy, lấy tiền về bỏ ngân hàng. Cơm nước thì đã có những hàng quán ngon hơn cả
quán bên nhà. Tự do đi lại, không ai hỏi đi đâu làm gì, và nhất là không phải
mân mê những bóng đèn bé xíu ngu xuẩn. Tôi không nhớ thành ngữ này ở đâu ra “Nếu
bạn đưa cho họ bàn tay của bạn, họ sẽ nắm luôn cả cánh tay bạn, và không chừng
họ sẽ … nuốt chửng cả bạn”. Ấy chết không được!
Tôi quen sống
một mình, nàng quen sống theo bầy. Nay làm con chim lạc đàn, nàng phải đi tìm
đàn khác. Nàng tin gia đình tôi sẽ là một đàn mới cho nàng hội nhập. Còn lâu!
Nàng mà nhập đàn với gia đình tôi, nàng sẽ gẫy cánh, còn tôi sẽ tử thương giữa
chiến trận đôi bên.
Nàng đi tìm
niềm vui tinh thần, một ảo vọng mơ hồ đến tôi cũng không hiểu được nàng muốn
gì. Thà như gia đình tôi, các cô em họ chỉ mơ cái nhẫn hột xoàn càng ngay càng
to. Nếu cố gắng làm việc, được lên lương, mua nhẫn hột xoàn dễ ợt! Còn cái ảo vọng
về hạnh phúc của nàng quá mơ hồ, không đong đếm được, lương của tôi bây giờ hoặc
chán vạn năm sau cũng không mua nổi!
Những bóng
đèn có thắp sáng cây Noel đêm đó cũng sẽ không vừa lòng nàng, nàng sẽ tìm ra cớ
khác để thất vọng vì không bao giờ tìm lại được đàn chim cũ trong quá khứ của
nàng. Đừng trông mong vào tôi, mỗi người có một cung cách sống, tôi không được
đánh mất cái tôi. Gia đình bây giờ mới có ba, sắp có bốn nay mai, thế cũng đủ
chán.
Hài lòng tột
độ vì hoạch định thật vừa phải cho tương lai, yên tâm vì cây Noel tối như đêm
ba mươi sẽ không bốc cháy bất tử như tin tức tràn ngập trên TV, tôi đi ngủ.
Ngày mai nếu nàng không về, sẽ tính sau.
Houston (December 2014)
No comments:
Post a Comment