Tháng
12 đến , trời đổ lạnh đột nhiên , nhiệt độ xuống dưới 3°C .
Hôm qua ở đây
đã có tuyết rơi đầu mùa , chỉ là một lớp mỏng dính nhưng cũng đủ nhuộm trắng những
cánh đồng, những cành cây khẳng khiu còn gắn vài chiếc lá vàng đong đưa của mùa thu sót lại . Thu chưa đi hết mà đông đã đến , nó đổ xuống thình lình
làm mọi người sửng sốt và hốt hoảng ; chả là đã quen với nguyên một tháng 10 ấm áp , với ngày 1-11
ngập nắng y chang như đang ở giữa hè
.Cây cối chưa kịp đổi hết màu xanh sang màu
vàng thì cái lạnh đã
ập đến . Lạnh thì đã đành nhưng cái đau khổ nhất là bầu trời
luôn xám xịt và nặng như chì cả từ 10 ngày nay . Giật mình nhìn lịch thì …eo ôi chỉ còn 3 tuần nữa là đã đến Giáng Sinh rồi ! Mà
cũng không thể quên được ngày này vì các cửa
hàng , các báo quảng cáo lúc nào cũng tràn ngập hình ảnh ông già Noel với các thứ quà cáp
, nào là các vật liệu trang trí cây thông , nhà cửa , các loại đèn đủ màu đủ sắc . Ở đây ngày 6-12 là ngày
lễ thánh Nicolas , cũng ông già râu trắng
áo choàng đỏ
xuất hiện phát quà cho các trẻ em ngoan .
Lúc đầu dến định cư ở xứ này , tôi vẫn cứ lẫn lộn ông già Noel là
thánh Nicolas sao ? Mà sao lại phát quà vào ngày 6-12 chứ không phải ngày lễ
Noel ? Từ thuở ấu thơ tôi chỉ biết có ông già Noel vào
đêm 24-12 vẫn tụt ống
khói xuống từng nhà , lặng lẽ đến để từng món quà cho các em bé bên gốc cây thông đã được thắp sáng . Thánh Nicolas không đến bằng ống khói ,
không đợi
đến ngày 24 mà đã đến từ ngày 6 -12 , nhưng lại được tháp tùng bởi một ông da đen cầm roi để phạt những em bé hư . À ra thế , xử án phân minh
cho rõ trắng đen
, ngoan thì được
quà , hư thì ăn
roi ! Những ngày này với không khí tấp nập tưng bừng và háo hức đón chờ ngày lễ cổ
truyền các loại , tôi
không thể không nghĩ
đến những ngày lễ Giang
Sinh đã
qua trong đời
mình .
Ngày
lễ Giáng Sinh của tôi nếu đếm đầu ngón tay cũng được hơn 5 lần 10 ngón chứ ít sao ! Từ cái thuở bắt đầu có một chút trí
khôn nhưng thật nhiều
tưởng tượng , với sự đồng tâm đồng lòng của Hà , bà chị họ tôi và cả một lũ em a dua và theo đuôi , tôi đã có được những cái lễ
Giáng Sinh đầu
đời do mình sáng chế . Gia đình tôi không
có đạo nhưng chúng tôi đã quyết định phải “ ăn “ Noel cho ra hồn giống
như thường được
mô tả trong sách vở hay qua những hình ảnh
. Dự án này chúng tôi chỉ thì thầm bàn tán với nhau , tuyệt đối không cho người lớn
biết , không dám xin tiền để mua bất cứ thứ gì ,
phải tự làm lấy hết
.
Đầu
tiên là cây Noel , cái đinh của tất cả các lễ Giáng Sinh . Không có cây Noel
thì chả ra cái thể thống gì cả , nhất định phải có bằng được một cây thông . Dễ thôi , gia đình chúng tôi ở Dalat
xứ ngàn thông thì làm gì mà không kiếm được một cây cho ra hồn ! Nhưng lấy ở đâu , làm sao khuân nó
về nhà ? chúng tôi đã lên kế hoạch cả rồi .Nhà
chúng tôi ở gần khu Lê Lai , khu hồ David toàn những biệt thự , gần thác Cam ly , gần Huyện Mọi , những lần đi dạo chơi qua đây thấy đầy những rừng thông ,
thông lớn thông bé cùng khắp , quả là không thiếu . Nhưng có được chặt và mang đi hay không , đó là chuyện khác . Trong đầu óc non nớt của chúng tôi , cây mọc giữa rừng là của
thiên nhiên , không của ai cả , nó không có chủ , nghĩa là chúng tôi có thể đến lấy mang về được ; có thật vậy không ? Vẫn có cái gì đó không ổn . Để tránh hậu sự ,
chúng tôi sẽ đến chặt và mang nó đi vào lúc chạng vạng
tối , lúc đó
không có ai để
ý và nhìn thấy thì vẫn tốt hơn . Đã quyết định như vậy chúng tôi chia nhau đi tìm một cây thông
ưng ý , túc là không to quá chứ không thì làm sao một lũ con nít có thể tha nó về nhà cho nổi ? Một cây thông có dáng đẹp , tức là cành phải
xòe rộng bên dưới và nhọn bên trên ; mỗi đầu cành phải có một ngọn búp màu vàng , để trông xa cứ như là đã được tháp sẵn nến ! Sau khi đã chấm được một cây , chúng
tôi đánh
dấu vị trí kỹ càng . Hôm sau , chờ lúc trời bắt đầu về chiều , chúng tôi chuẩn bị sẵn sàng dao phay , dây nhợ kéo
nhau đến vị trí chiến lược . Rùng thông
êm ả không có ai ngoài bọn nhóc , lá thông rì rào một điệu nhạc êm tai ; chiều tà dần xuống . Ở Dalat mùa đông trời có lạnh hơn nhưng không còn những cơn mưa dầm
mùa hè nữa , trời lúc nào cũng có nắng hanh vàng , đây là thời gian đẹp nhất của thành phố này .
Sau
vài nhát chặt của bọn con trai khỏe tay khỏe chân , cây thông nhỏ ngã xuống một
bên , chúng tôi xúm lại cột các cành cho gọn và cứ thế thay phiên nhau khiêng chiến lợi phẩm về nhà . Nỗi vui của bọn chúng tôi mới thật lên đến tột cùng khi thấy cây thông đã chễm chệ ngự trong phòng khách , thẳng đứng trong một cái chậu
đã được lèn chặt với đá . Trong rừng nó có
vẻ nhỏ bé như vậy mà giờ đây nó như đang vươn lên trước những con mắt trầm trồ thán phục của
lũ con nít , xem nó mới
đẹp làm sao , đúng là vua của núi rừng
: mon beau sapin , roi des forêts ! tiếng nhạc như réo rắt ở đâu đây và cả một trời
mơ mộng thần tiên đang
mở ra trước mắt chúng tôi .
Sau
đó là viêc trang hoàng
cho cây Noel . Chúng tôi dành cả tuần lễ cho việc này ; nào là vẽ hình
thiên thần với đôi
cánh đủ
màu , nào là đi
kiếm những quả thông
trong rừng về ( lại rừng , rừng là
nguồn nguyên liệu vô tận của chúng tôi ! ) sau đó kiếm sơn kim nhũ trắng bạc và vàng để sơn lên , thế là đã có những quả thông đẹp mắt thay thế những quả cầu thủy tinh đủ màu sặc sỡ như trong các tấm thiệp giáng sinh .Chúng
tôi không có tiền
để mua những thứ xa xỉ
ấy , tất cả phải tự sản xuất lấy mà thôi . Các dây kim tuyến thì đành chịu thua , phải đập heo đất để góp nhặt những đồng bạc cắc để mua , chừng 2 dây đỏ và vàng là đã quá đủ rồi ! Còn lại
chúng tôi bèn kiếm
giấy bạc để
cắt xén thành những dải màu và các ngôi sao đủ cỡ , sau đó treo các thứ lên cây thông của chúng tôi .Chi còn
thiếu nến để thắp ; cái mục
này thì đành
chịu thua nếu không muốn gây hỏa
hoạn ; người lớn mà biết được sẽ tịch thu hết mọi thứ ! Ba tôi với vẻ mặt nghiêm khắc khi thấy
chúng tôi lo làm các thứ chuẩn bị cho Noel , đã lầu bầu : nhà có đạo đâu mà ăn Noel ?! Ba tôi không thể hiểu được là đối với chúng tôi có đạo hay không , không
thành vấn đề , chúa hài đồng có sinh ra ở đâu cũng không sao ;
cái chính là chúng tôi đã có được một cây thông lấp lánh ở trong nhà với với mùi lá
thông thơm phức như thể đã thắp lên những ước mơ thần tiên của một lũ trẻ hay mơ mộng .
Sau đó
hàng năm
chúng tôi vẫn lập lại chiến tích này , và ngày càng cải tiến những vật liệu
trang hoàng ; mỗi năm thêm một sợi dây kim tuyến sau đó được cất giữ kỹ càng đến năm sau . Có lúc chúng tôi đã đi kiếm đất sét về để nặn hình các thiên thần có cánh và sơn màu nước lên . Hồi nhỏ tôi rất mê đôi cánh thiên thần như
thể nó sẽ giúp mình bay bổng đến các ước mơ của trẻ thơ chăng ? Sau đó còn mạnh dạn nặn hình đức mẹ và chúa hài đồng để nằm trong máng
cỏ nữa . Chúng tôi còn đào đất ở bên tả ly cạnh nhà để làm một cái hang đá hẳn hoi và để các hình nặn vào trong đó ; ở đây thì có thể thắp nến được mà không sợ hỏa hoạn , hình ảnh lung linh của hang
đá mới thần tiên và
huyền bí làm sao !
Với
số tuổi ngày càng lớn , chúng tôi sau đó đã nghĩ đến chuyên «ăn » Noel .
Ừ thì cũng
phải ăn
cái gì chứ vào dịp cái lễ đặc biệt này ! một cái bánh bûche cổ truyền ? Về khoản này thì tôi đành chịu , bà chị Hà
của tôi cũng
thua luôn . Nghĩa
là chúng tôi cũng
đã thử nát nước rồi mà
sao bánh cứ xẹp lép và cứng như đá ! Phải đợi đến khi một thằng em
trai của tôi lớn lên và trổ tài làm bánh , dần dần chúng tôi mới có những ổ
bánh ra hồn mà ăn
đêm Noel ! khi đó trong nhà , ngoài
mùi thơm của lá thông còn có mùi thơm của bơ , kem và vanille lúc nào cũng quyện vào khứu
giác của lũ
trẻ con háo hức trông chờ .
Khi
đã lớn khôn chút nữa
chúng tôi đã
biết chuyên chở cây
thông bằng xe Honda , cây thông cũng ngày càng lớn hơn , to hơn , cao hơn , các vật liệu
trang trí cũng
thêm phong phú luôn lấp lánh những vì sao lúc nào cũng như thắp nến cho các ước mơ vô cùng tận của một thời .
Những
Giáng Sinh tiếp nối nhau và qua đi . Đến khi chúng tôi bắt
buộc phải rời quê hương để đến định cư ở xứ người ; nơi đây Giáng Sinh là một cái lễ rất lớn với sự nô nức của
mọi người già trẻ lớn bé , không ai có
thể thờ ơ được
. Thế mà những năm đầu chúng tôi lại hầu
như quên mất cả Giáng Sinh . Cuộc sống vất vả để làm lại từ đầu , để ráng hội nhập với quê hương thứ hai này khiến chúng tôi không còn thì giờ để nghĩ đến lễ tết , hội hè , quà cáp . Công việc , trực gác , tôi ít
có dịp được
sum họp cùng gia đình
. Phải nhiều năm sau , cuộc sống mọi người tạm ổn định , với cái gia đình lớn cùng ba má và
những gia đình
nhỏ đã
tự lập được
hoàn toàn , khi đó
nỗi hoài niệm về
những lễ Giang Sinh của tuổi thơ mới trở về và thôi thúc chúng tôi phải làm cái gì đó cho nhau , cho mỗi
người và mọi người . Ngày xưa ở Dalat
còn có một cái hội chợ từ thiên vào mùa giáng Sinh do các sơ ở Domaine de Marie
tổ chức . Chúng tôi rất háo hức với những
trò chơi như thả vịt , ném lon , và nhất là Bingo luôn vẫn là một điều bí ẩn với tôi . Rồi
những món ăn
như kẹo lạc , khoai lang chiên tẩm mật
dòn tan ngọt ngào , sao mà ngon đến thế không biết ! Ngày nay thay thế vào đó là các chợ Giáng Sinh , một truyền thống bắt nguồn từ
nước Đức
đã tràn qua khắp Châu
Âu . Ở Bruxelles không thể thiếu , với những gian hàng bằng gỗ bán các món tiểu thu
công nghệ liên quan đến Giang Sinh , các
món trang trí trong nhà và cho cây Noel , và nhất là những cây nến đủ màu sắc , đủ hình dáng đẹp mắt với những mùi
hương lạ
. Rồi các món ăn
đạc biệt cho ngày lễ này .
Tôi thích nhất món rượu vang hâm
nóng ; đi
dạo trong cái lạnh căt
da ngoài trời mà có một tợp rượu nóng thì phải biết , cảm nhận cái nóng lan dần xuống bao tử và lan tỏa
khắp người , sao mà ngon thế , sao mà ấm thế !
Hết Giang Sinh này đến Giáng Sinh khác ,
như đã
là thông lệ , chúng tôi tổ chức ở nhà Ba má để con cái cháu chắt tụ họp về đó mỗi năm . Sau này khi Ba Má tôi không còn nữa thì mỗi gia đình thay phiên nhau tổ
chức một lần .
Lần
cuối năm
ngoái có hơi đặc biệt là vì Noel chỉ
sau đám
cưới của một cô cháu mấy ngày . Lần duy
nhất tất cả họ hàng xa gần đều về tham dự :
tất cả được
mời và tất cả đã
nhận lời : từ Mỹ , từ Đức , từ Pháp và cả từ Việt Nam qua mọi người đều nô nức kéo đến như một ngày hội lớn
. Tôi với Quỳ
, mẹ của cô dâu , đã
bàn bạc từ cả 5-6 tháng trước , làm sao để tổ chức một lế Giang Sinh cho tất cả khoảng 60 người . Nói đến con số này mà chóng
cả mặt ! Nhà của ở đây thì be bé xinh xinh , làm sao đủ chỗ cho từng ấy người
mà lại còn phải đúng
bài bản với các thủ tục tất phải có cho một ngày lễ Giang Sinh ?! Trước hết là địa điểm . Suy đi tính lại Quỳ đã nghĩ ra là phải dựng một
cái lều thật to trên khoảng
sân rộng sau căn
nhà đồng
quê của chúng tôi . Nơi đây , giữa mùa hè ngập nắng chúng tôi thường kéo bàn ghế ra ngoài trời vừa ăn uống , vừa thưởng lãm khu vườn ngập hoa lá đủ màu sắc .
Sau
buổi nhóm họ thật cảm động trong gia đình , sau bữa tiệc cưới thật long trọng và linh đình trong một tòa lâu
đài diễm lệ , mọi người
đều hoan hỉ hết sức nhưng đồng thời cũng gần như hết xí quách , xin được nghỉ xả hơi một
ngày trước khi sang tiệc Giáng Sinh .
Hôm
sau tôi bắt đầu
lôi những đồ
trang trí ra để
chuẩn bị treo đèn
kết hoa cho căn nhà đồng quê và nhất là
cho căn
lều sẽ chứa 60 người
khách đêm
Noel . Một đống
đồ nghề nào là dây kim tuyến , nào là các dây đèn xoắn vào nhau ,
các quả boule cái còn cái vỡ và một tỉ thứ linh tinh khác ; sau một buổi sáng vật vã với mớ bòng bong
này, tôi thất rêm cả người , mỏi cổ đau lưng chỉ muốn nằm vật ra . Nhưng còn phải treo
chúng nó lên nữa chứ . Tôi đã xua mọi người ra ngoài đi chơi để tôi rảnh trí mà trang hoàng ; mọi người cũng muốn giúp một tay
, nhưng đông
quá chỉ tổ dằm lên nhau mà thôi . Căn nhà bỗng êm ắng lạ thường . Nhìn ra ngoài , một màu
xám như chì , mưa bắt đầu rơi , loại mưa rả rích không biết bao giờ mới tạnh đây ! Tôi ra
ngoài kiểm tra cái lều
, vẫn khô ráo không bị dột nước mưa . Tôi ngắm nghía vị trí sẽ dăng dây đèn ở đây , kim tuyến ở kia , những cành
thông ở chỗ này , những quả boule và ngôi sao sẽ đong đưa trên đầu mọi người . Cô cháu từ Mỹ về gọi điện cho tôi hứa sang mai sẽ sang giúp tôi trang trí , ừ
thôi cũng
được , mình còn cả buổi
sáng , cả buổi trưa để
làm . các món ăn
Quỳ cô em đã lo hết , đến tối sẽ khuân hết xuống đây thôi .Bỗng nhiên một
cơn gió lạnh từ đâu
ùa vào , làm tôi co mình trong tấm áo bông , khiếp lạnh thế , không biết làm sao mà ngồi đây ăn uống được ? Tôi hoang mang nhìn lên nóc lều , vẫn còn nguyên đó . Bên ngoài chợt
nghe tiếng rít của gió , các
cây cột chống lung lay mạnh ; tôi đến xem từng cột một , có vẻ cũng chắc lắm , có lẽ rồi gió sẽ lặng đi thôi . Bước vào nhà
dưới cơn mưa , tôi có cảm giác là lạ không an tâm . Ngày mai đã là Noel rồi mà sao
căn nhà lạnh lẽo không
thấy có gì cả , chưa thấy có gì báo hiệu một buổi tối diễm lệ với 60 người , với hoa , đèn , nến thắp và các món ăn nửa đêm . Thật ra thì đã phân công mọi người
rồi , đến giờ khắc họ sẽ mang đến , sẽ như trong truyện thần tiên với một cây đũa thần mọi chuyện đâu sẽ vào đấy cả , tôi không phải
khéo lo .
Buổi
chiều sau khi đã đi thăm chợ Noel ở trung
tâm thành phố mọi người kéo về đủ mặt ; cả
nhà đang
náo loạn vơi đủ
mọi âm thanh , tiếng
gọi nhau ơi ới , tiếng
cười đùa
, tiếng nói chuyện , tiếng hét trong điện thoại gọi về Việt Nam cứ như thể phải gào thật to bên kia bờ đại dương mới nghe rõ
. Chứ sao , cách cả mấy cái đại dương chứ có
ít đâu ! Trong khung
cảnh ồn như cái chợ vỡ đó tôi cũng quên khuấy mất cái lều Noel ngoài kia đang chịu trận cùng mưa gió . Sau đó các thứ âm thanh cũng lắng dần với đêm tối , mọi người
chuẩn bị đi
ngủ sớm với viễn ảnh một ngày mai hết sức bận rộn.
Đến lúc lên giường nằm
rồi tôi mới chú ý đến tiếng mưa rơi đập vào cửa kính không
ngừng và tiếng hú từng chặp của
gió qua các rặng cây chung quanh nhà . Không có thì giờ mở TV xem dự báo thời
tiết ra sao nữa , không
biết có nói là sẽ có bão to đang kéo đến không đây ? Gió ngày càng dữ dội , rõ ràng là tiếng hú xuyên qua cành
lá , xuyên qua mái nhà , luồn qua ống khói , lùa qua khe cửa .Cũng may là nhà đông người chứ nếu một mình tôi ở đây chắc cũng sẽ đứng tim vì sợ . Chưa bao giờ thấm thía đến thế câu « cây kia
gió giật đùng
đùng » . Vậy mà mọi
người khác vẫn ngủ yên , tiếng ngáy vang đều đều từ khắp các phòng . Chỉ có mình tôi thao thức lo sợ
phập phồng ;mà sợ cái gì nhỉ ? nhà đông thế này …Bỗng nhiên tôi chợt khám phá ra nguyên nhân của
nỗi sợ hãi : cái lều ngoài sân ! phải rồi cái lều với những cột chống
đỡ mỏng manh kia liệu
có chịu đựng
nổi cơn bão này không ? Tôi vội ngồi
dậy , chạy xuống phòng khách nhìn ra ngoài sân : cái bóng trăng trắng của lều vẫn còn đó giữa những tiếng hú dồn dập ở chung quanh .Nhìn đồng hồ : mới 2
giờ sáng ; chưa bao giờ tôi lại
mong trời mau sáng đến vậy ! Tôi vừa ngủ thiếp đi được một chập thì lại bị giật mình thức dậy vì tiếng gió hú trở lại
. Lần này dữ dội hơn nhiều , nhu tiếng gào rú của thú dữ ; mỗi đợt kéo dài lâu hơn kèm với tiếng mưa rơi lộp độp không ngừng . 4 giớ sáng . Tôi lại bật dậy chạy xuống
dưới nhà nhìn qua cửa sổ . Cái gì vậy ? không còn nhìn thấy bóng trắng của
căn lều đâu nữa ! Hoảng hồn
, tôi vội khóac áo ấm và chạy ra sân xem xét : ôi thôi , cái lều đã bị giật sập tả tơi
xuống đất
rồi ! Một đống
nylon trắng nằm ngổn ngang xiêu vẹo chẳng còn hình thù gì cả ở giữa sân , các cột
chống cái thì oằn xuống , cái thì trơ ra nghiêng ngả . cái lều đã sập thật rồi !
Cứ như
thể mình đã
chờ đọi
sự kiện này từ sáng đến giờ ! Một nỗi thất vọng ập đến trong tôi , Bao nhiêu là dự kiến , bao nhiêu là kế hoạch ấp ủ từ bao
nhiêu tháng trời , bỗng chốc tan tành như mây khói ! Lều sập thì đã đành , nhũng làm sao đây cho dêm Noel sắp tới
, làm sao kiếm chỗ cho đủ 60 người ngày mai
? Thôi đành
vậy nhưng phải có gấp một kế hoạch khác .
Nhất định
phải có cách . Tôi cũng
không thể gọi điện
thoại cho Quỳ
giũa đêm thế này ; nó cũng đã mệt lả vì tiếp khách bên nó ở trên
nhà ở Bruxelles . Cho nó ngủ thêm vài giờ nữa trước khi báo hung tin . Đến gần 7 giớ sáng tôi
gọi cho Quỳ :
giọng ngái ngủ : gì vậy ? cái lều sập rồi ! Lều gì , lều nào ? Cái lều chapiteau để làm Noel ở Clabecq . Đêm qua gió bão đã giật sập mất lều rồi ! Giọng tỉnh hẳn : vậy sao , để tớ chạy xuống xem
sao !
Đến khoảng 8 giờ sáng mọi
người trong nhà thức dậy và được thông báo là lều ngoài vườn đã sập . Trời càng sáng rõ , chúng tôi mới tận mắt thấy
được sự hoang tàn đổ nát của tai nạn lều sập . Mấy mảnh nylon trắng đang bay phần phật , các cột sắt chẳng còn cái nào
nguyên vẹn , một mớ sắt vụn ! Lúc này gió đã bớt mạnh nhưng mưa vẫn còn nặng hạt . Tôi hô hoán mọi
người khoác áo mưa ra dọn dẹp chiến trường .Khiếp thật , có cột bị gãy làm đôi , có cái oằn xuống như lò so , có cái bật gốc lên mặc
dù đã được vít chặt xuống
sàn gỗ . Giữa đống
hoang tàn đổ
nát đó
, với một số người bâng khuâng không biết phải làm gì thì vợ
chồng Quỳ
xuất hiện : đã
phải thức dậy và chạy hộc tốc xuống đây xem tận mắt hậu quả của cơn bão đêm qua . Tôi nói
không thể dựng lại lều
được nữa , nó gẫy hết rồi , có sửa cũng còn lâu không thể kịp cho tối nay . Phai có kế hoạch B thôi . Quỳ nhanh chóng quyết định thôi không tổ chức
Noel ở đây
nữa , mang hết về nhà hàng của tớ !
Ở đây đã được trang trí sẵn rồi
, bàn ghế cũng đầy đủ , bát đĩa không thiếu , bếp núc cũng tiện hơn , lại còn ấm áp không phải nghĩ đến vấn đề sưởi nữa . Ừ
nhỉ , tiện lợi mọi bề , vậy sao không nghĩ ra sớm hơn là tổ chức ở nhà hàng , lại phải mất công
mất của mua lều , dựng lều lên từ hơn 5 tháng
trước , để
đến ngày cuối cùng một
trận bão đi
qua đã
giật sập hết ! Tại sao nhỉ ?
chỉ tại cái tội romantic , cái mơ mộng của chúng tôi , một cái lều ngập trong nắng
trong gió mùa hè khác với một cái lều trơ trọi giữa
đông , thi gan cùng
giông bão , đó
chưa kể có khi còn có bão tuyết kéo đến , cũng sẽ chẳng có ai sống sót trong cái lều đó vào mùa đông đâu ! Thế đấy những giấc mơ cũng có khi bị sập tan tành ;
nhưng không sao , caí chính là phải biết nhanh chóng biến chuyển , phải có sẵn
trong đầu
một kế hoach B để thay thế trong mọi hoàn cảnh
.
Khi
được thông báo tối nay
sẽ ăn bữa tiệc Giáng Sinh
ở trên hàng Quỳ
, mọi người hân hoan ra mặt , thở phào nhẹ nhõm vì hình như ai cũng thấy cái ý tưởng tổ
chức Noel trong một căn lều giữa trời mùa đông là không tưởng nhưng không ai dám ngăn cản vì là kế hoạch đã được định sẵn từ đời nào rồi . Và chỉ cần
một đêm
giông bão thôi cái cái kế hoạch chắc nịch đó cũng chẳng cầm cự nổi : mưu sự tại nhân , thành sự
tại thiên là thế
đó !
Và
cuối cùng chúng tôi cũng rất hoan hỉ vì đã có được một đêm Giáng Sinh quy tụ mọi người thật đầm ấm và vui vẻ hết sức với những kỷ niệm
đáng để đời . Mọi người không
ai còn nghĩ
về cái lều bị gió giật sập hôm
trước , hóa ra thế
mà lại hay !
Thế đấy , những mùa Giáng
Sinh đến rồi lại đi , nối tiếp nhau , và đã để lại trong ký ức
chúng tôi nhiều kỷ niệm khó quên ,
cứ như cuộc đời
của chính mình trải dài ra trước mắt ,
những vui buồn thời thơ ấu , nhũng thay đổi thời cuộc , những
mất mát , những sinh lão bệnh tử , tre già đi thì đã có măng mọc , cứ thế con tạo xoay vần và
tôi sẽ là một vòng quay ở trong đó .
TỐ MAI - Bruxelles 8/12/2014
No comments:
Post a Comment