Nhiệt độ khoảng
13, 14 độ tuột cái rầm xuống dưới độ đông đá trong vòng 5 tiếng đồng hồ thì chỉ
có gió, và gió rất to mới làm nổi. Ngọn cuồng phong ấy mang khối không khí lạnh
ngắt từ Canada thổi xuyên suốt bao nhiêu tiểu bang miền Bắc rồi đổ vào Texas tối
hôm qua.
Khoảng nửa đêm
tôi nằm lơ mơ nghe tiếng gió bắt đầu hú quanh nhà, riết róng, thê lương. Rồi
tôi chợt thấy mình đang trong phòng Má ở nhà số 7, vật lộn với cánh cửa chớp
nhìn ra sân trước. Tôi thấy mình lẩm bẩm cửa hở toác thế này Má than nhức đầu
suốt ngày là phải rồi, và tôi vặn nắm đấm đóng hai khuôn cửa gỗ lại. Nhưng tôi
vẫn cảm thấy luồng hơi lạnh. Đi theo nó, tôi thấy 3 cái cửa sổ phòng khách mở
toang hoác. Tôi tự nhủ trời tối rồi mà sao Ba quên đóng cửa đóng nẻo…Rồi tôi lần
lượt đóng chúng lại. Nhưng không vì thế mà hết lạnh. Tôi khám phá cánh cửa
chính ra vào phòng ăn lỏng lẻo, cánh đóng cánh mở. Lần này tôi mất công hơn vì
hai cánh cửa không khớp với nhau và gió bắt đầu mạnh lên, chỉ chực giựt cánh cửa
ra khỏi tay tôi. Lại hì hục đóng với khóa.
Tạm ổn, tôi đi
vào căn phòng kho sau phòng Ba Má. Căn phòng này hẹp thôi, có một khuôn cửa sổ
nhìn ra bên hông nhà, được lắp song sắt. Tôi hay lỉnh vào phòng này vì nó chứa
đủ mọi thứ, từ cái tủ lạnh nơi góc phòng, đến mấy thùng đồ đựng linh tinh, cả mớ
quần áo cũ treo trên sợi dây. Đây cũng là nơi để bánh chưng sau tết cho khỏi mốc
vì phòng này vốn tối tăm và lạnh lẽo. Tôi thấy mình là con bé con núp sau cánh
cửa chơi năm mười, một mắt để ngoài khe cửa xem chừng, mắt còn lại liếc ra cửa
sổ phòng khi địch tấn công sau lưng. Rồi tôi lại cảm thấy lạnh nơi hai bàn
chân. Tôi ra khỏi phòng chỉ để thấy tất cả các cửa sổ đã mở toang!
Tôi lại hì hục
đi đóng lại cho bằng hết, trong lòng cảm thấy có điều gì không ổn, nhưng tôi mải
nghĩ đến các khung cửa gỗ đã rạn nứt, màu nâu đỏ đã phai dần đây kia và các nắm
đấm khóa cửa cần được thêm dầu mỡ cho trơn. Tôi tự nhủ một chai W40 sẽ giải quyết
vụ thanh chốt kẹt như thế này.
Lần này không đợi
tôi đi giáp vòng, các cửa sổ cứ thế lần lượt mở toang lại sau lưng tôi, để cho
làn không khí lạnh buốt tràn vào phòng. Đến lúc này tôi mới nhận ra chỉ có một
mình mình ở nhà, ngoài sân trời tối mịt và gió không ngừng kêu rên khắp phía.
Tôi bắt đầu hoảng loạn. Không cố đóng cửa nữa mà tìm cách thoát ra khỏi ngôi
nhà. Chuyện đóng cửa trở thành ác mộng với tôi. Tôi không cách gì lý giải được
tại sao cửa cứ thế mà mở toang ra trêu ngươi như thế. Tôi biết chắc mình không
sợ ma, có lẽ tôi sợ sự lạnh lẽo của cả ngôi nhà thì đúng hơn, có lẽ vì tôi chỉ có một mình trong ngôi nhà vốn từng rất đông người, rất ồn ào, nhộn nhịp. Chưa bao giờ tôi có cảm giác cô đơn chết khiếp như thế.
Trong lúc tìm
cách thoát thân, tôi giật mình tỉnh giấc. Thấy mình bình yên trên giường và tiếng
gió phương Bắc vẫn hú ngang qua nhà, mang nhiệt độ đêm đó xuống còn – 5 độ. Và
nhất là các cánh cửa sổ ma quái chỉ còn trong cơn mộng mị trộn lộn giữa thực và
ảo.
Thú thật chưa
bao giờ tôi mừng vì thoát ra khỏi ngôi nhà số 7 như thế.
Lan Hương
Fort Worth 01/29/19
đọc xong cũng thấy phát khiếp vì gió và các cánh cửa cứ mở toang ; nhưng buồn lắm vì giờ đây căn nhà thân yêu ngày nào lại chỉ gây nên một nỗi sợ hãi đến thế vì sư trống vắng và cô liêu !
ReplyDelete