|
Grand Bahia Principe Punta Cana |
Punta Cana có nghĩa là xóm nhà lá dừa hay
lá cọ. Thú thật mình chẳng phân biệt được đâu là dừa đâu là cọ, trừ khi nhìn tận
mắt thấy những trái dừa treo lủng lẳng! Nhưng mình bói cả ngày không ra một mái
nhà lợp bất kỳ loại lá nào cả mà là hàng hàng lớp lớp resorts sang trọng dọc theo
bãi biển. Có thể cách đây hàng thế kỷ có những xóm nhà mái lợp lá trắng xóa như
thế chăng? Mình đi thăm thú ngoài khu resort, thấy những khu phố đông đúc, chật
hẹp, lộn xộn y chang như Phan Rang, Phan Rí, dây điện chăng chằng chịt, cư dân
bắc ghế đẩu ngồi trước cửa nhà hóng gió trông quen quen, quần áo phơi trên giây
bay phần phật trên sân thượng trông cũng quen quen luôn. Nhà lá dừa chỉ được lợp
cho du khách nằm phưỡn phơi nắng ngoài bãi biển thì có.
Nói gì thì nói, Punta Cana là một mảnh bờ
biển của xứ sở Dominican Republic, xoay mặt ra Đại Tây Dương, nơi hàng năm đón
tiếp hơn 5 triệu du khách vì màu nước trong vắt đặc trưng vùng Caribbean, bãi
biển cát mịn với hàng dừa xanh ngắt. Dominican Republic là một hòn đảo to đùng,
không như Roatan của Honduras, đi dăm phút đã về chốn cũ. Sát nách là nước láng
giềng Haiti, năm nào bị sóng thần cuốn trôi hơn nửa dân số. Nghe nói Liên Hiệp
Quốc đổ tỉ tiền vào Haiti giúp đất nước này vực dậy nhưng cứ như muối bỏ biển.
Ác hại hơn nữa, cùng một hòn đảo, bên Dominican đón du khách tới tấp, bên Haiti
không ai bén mảng tới, chẳng qua vì tình hình chính trị không ổn định, dân du lịch
lạnh cẳng sợ bị phe nhóm nào đó bắt làm con tin! Dân Haiti nghèo khó bèn vượt
biên sang Dominican đi làm chui. Lang thang trong khu resort, mình có thể phân
biệt được ai ở đâu đến nhờ vào màu da. Dominican da nâu bóng, mắt to mũi thẳng,
vẻ mặt sáng láng, Haiti da đen đậm, mũi hơi tẹt, nhìn dữ dằn hơn. Dân Dominican
nói tiếng Tây Ban Nha, cho nên phần lớn du khách từ vùng Brazil, Columbia đổ
sang. Dân Mỹ sang đây kêu rên là không cách gì nói chuyện được với dân bản địa,
cụ thể là những người làm việc trong resort. Mình thì cho rằng đã đến nước người
ta thì cố mà học lấy tiếng người ta, còn không thì tay chân quơ loạn lên, sẽ hiểu
nhau hết! Nhờ tay chân mà mình biết được một ông làm vườn, hì hục suốt ngày
trong khu resort leo lên leo xuống mấy hàng dừa tỉa lá, xén cây bằng một con
dao mác, một tuần được lãnh 10 đô la mà thôi. Một bà lau dọn phòng khiêng khăn
sạch, khăn dơ lè lưỡi lên xuống ba tầng lầu không thang máy cũng chỉ có chừng
đó, không hơn. Bồi bàn trong các phòng ăn khá khẩm vì tiền buộc boa,
mấy ông khiêng vác vali cho khách cũng thế.
|
Vùng biển Bavaro |
Nói cho cùng các khu resorts này đã tạo ra
không biết bao nhiêu công ăn việc làm cho dân bản địa. Sáng sáng nhìn số lượng
người đổ vào làm việc cho cái resort này mới thấy Dominican Republic ngoài việc
trồng thuốc lá, cà phê, thì sống dựa vào du lịch là chính.
Trở lại cái bãi biển Punta Cana với khoảng
hơn một trăm cái resorts nằm san sát với nhau. Cát vàng chứ không phải cát trắng
như ở Destin, có sóng vỗ bờ chứ không lặng im như Seven Miles của Grand Cayman.
Và đừng mơ tưởng chuyện đi snorkeling từ bờ ra thẳng biển xem cá, bởi vì nếu đi
theo cát mịn thì không có đá, mà không có đá thì không có cá, logic thế là
cùng. Cũng có nghĩa là nếu muốn nằm phè dưới bóng dừa, vùi chân trong cát ấm,
thì quên chuyện đeo kính ngậm ống thở tự bơi đi xem cá kiếc như ở Bonnaire hay
Roatan.
Nhà mình năm nay chọn đi theo kiểu “bao thầu”
all inclusive vì đức ông chồng nhất định không chịu lái xe, sợ đủ mọi tai nạn,
mà cái sợ chính là nếu có xảy ra chuyện gì, không cách nào làm việc với dân địa
phương một cách đàng hoàng, nghiêm túc theo đúng pháp luật được. Mà không lái
xe thì thôi vào resort cho thiên hạ hầu luôn chuyện ăn uống, dọn dẹp phòng ốc
cho rồi. Mình vốn có máu phiêu lưu, hơi có phần thất vọng nhưng thôi, đi nghỉ
hè với một bộ mặt bất mãn bên cạnh thì chẳng lấy gì làm vui. Mình quyết định tới
khu resort Grand Bahia Principe, có nghĩa là Vùng Vịnh Lớn.
Resort này to đùng vì nó gồm 5 cái resorts
lớn nhỏ trong đó dưới cùng một mác Grand Bahia. Nhiều tiền thì ra ở khu nhà sát
bờ biển, yên tĩnh, cấm trẻ em dưới 18 tuổi, có xe đưa đón ngay tại cửa. Ít tiền
thì sát ngoài cổng, gần đường xa lộ, bên cạnh cái water park rộn ràng ầm ĩ với
đám con nít lau chau sôi sùng sục từ 8
giờ tới 6 giờ chiều, bãi biển xa vời vợi khoảng 1 mile rưỡi. Mình biết rành rẽ
nhờ sáng sáng chạy bộ một vòng từ bờ biển ra đến cổng chính, lượn qua 5 cái khu
tiếp tân, trở ra biển lại, tổng cộng khoảng 3 miles. Nhưng tất nhiên chẳng có
ai chạy bộ như mình sáng sáng chiều chiều để đi ăn sáng, ăn trưa, ăn tối.
Resort có shuttle chạy điện, cứ 3 con đường cái quan nối khu tiếp tân với bãi
biển mà lên lên xuống xuống không ngừng. Hôm nào nắng nóng lười thì nhảy lên
shuttle, buổi chiều trời mát, gió hiu hiu mình kéo cả nhà đi bộ cho trống bao tử
trước khi nạp đầy đồ ăn từ cái buffet trăm món.
|
Một trong những resort của Grand Bahia |
Buffet ngày đầu tiên hăm hở thử đủ mọi
loại, đến ngày thứ hai mình chấm món trái cây nhiệt đới, đu đủ, xoài, sa pô
chê, trái mát mát, dưa hấu…Buổi sáng cuối cùng khi ra phi trường về lại Mỹ thì
thiên hạ đã bắt đầu tơ tưởng đến bún bò với phở rồi! Riêng mình thì ôm lấy cái
drink bar. Mình đã đi thử đủ loại cocktail ở cái quầy bar rượu trong lobby. Cứ
“drink today” mà thử trước mặc dù không biết nó giống cái gì, vì thế có một hôm
mình uống một món có tên gọi rất kêu “Sexy Princess”, màu xanh lá cây trong veo
mát mắt, một miếng dứa vàng lườm nằm vắt vẻo trên miệng ly, nhưng khi uống nó lại
đậm đặc vị thuốc ho! Pinacolada quá thường rồi, ra ngồi ngoài bãi biển cũng có
thể kêu được, vì thế mình chuyển sang Dairquiri Strawberry, y chang dâu xay trộn
đường với lại rượu rum. Khi chán với Mojito thơm mùi lá bạc hà, mình chuyển
sang Tequilla Sunrise, uống xong ngây ngất với vị tequilla và nước cam trộn lộn.
Nói chung, sau một tuần, lượng rượu vào người mình bằng cả mấy năm trời! Ý là
rượu mạnh, chứ rượu vang và bia thì khỏi nói. Tưởng tượng nhé, đi snorkeling bị
uống nước biển mặn chằng mấy hụm, lóp ngóp leo lên thuyền làm hai ly bia mát lạnh
thì Mai Tai với lại Sangria không đáng xách dép! Còn rượu vang trắng vang đỏ
mình tận dụng trong 3 bữa ăn sang trọng, không phải xách đĩa đi lang thang,
dinner à la carte đàng hoàng. Cái này nhờ mình ngồi nhà đặt chỗ trước sau khi gởi
email ỷ ôi chuyện có 3 gia đình xum họp ở resort của quý vị, xin quý vị sắp xếp
giùm cho. Tất nhiên không ai có thể làm ngơ với lý do rất chính đáng đó. Không
có mình thì chẳng bao giờ được vào những nhà hàng này, chờ đến nơi mới đi đặt
chỗ thì chỉ có mỗi nhà hàng BBQ ở ngoài bãi biển là khi nào cũng vắng vẻ, chứ
làm gì được ăn nhà hàng Nhật, nhà hàng Pháp và cuối cùng là nhà hàng Địa Trung
Hải, đèn đuốc lù mù, bồi bàn mặc gi lê thắt nơ bướm kéo ghế cho ngồi.
Nhưng nói đến Dominican Republic phải nhắc
đến loại cocktail quốc hồn quốc túy của nó: Mamajuana. Cái tên mới nghe xong
hơi giật mình vì giống marijuana, cây nha phiến. Mamajuana này là tổng hợp của
rượu rum, vang đỏ, mật ong, nước trái cây như nước cam, nước dứa, cộng thêm vài
cái vỏ cây bí hiểm, mấy cọng cỏ bí mật. Uống vào tự dưng đâm ra buồn ngủ! Thì
như sách bảo, dân Dominican nói thứ rượu này là thuốc chữa bách bệnh của họ mà
lị, từ bệnh cảm cúm (cái này mình hiểu được, vì uống hớp đầu tiên thấy người
nóng ran, toát mồ hôi), đau bụng, đến nhức đầu (không chắc lắm) và mất ngủ (trải
nghiệm của chính mình). Uống vào rồi thì mặc cho Michael Jackson dãy đùng đùng
như đỉa phải vôi trên sân khấu với những bước đi lả lướt truyền kỳ “moon walk”,
mắt mình vẫn nhắm tịt!
|
Bãi biển được xếp đầy ghế mỗi sáng |
Vì resort to đùng nên lắm người. Sáng sáng
trước khi chạy bộ mình phải mang hai cái khăn ra bãi biển xí chỗ, trải lên hai
cái ghế dưới bóng cây cọ, thế là yên chí có ra trễ thì hai cái ghế với hai cái
khăn vẫn yên ấm chờ đó. Thật ra ghế ngồi chẳng thiếu, nhưng ai cũng thích ngồi
hàng đầu nhìn thẳng ra bãi biển, chứ đâu muốn lúp xúp ở những hàng ghế sau nhìn
lưng thiên hạ? Dominican Republic có những chuyến bay thẳng từ Châu Âu và
Canada sang nên mình gặp đủ mọi sắc dân khắp ngả, Đức, Hòa Lan, Pháp, và một
hôm gặp một bà người Bỉ, cư dân Schaerbeek đàng hoàng, không biết có phải là
láng giềng với chị mình không. Dân Âu Châu có hơi tự nhiên nên các bà các cô để
ngực trần phơi nắng, đám bên Mỹ sang nhìn ngại ngùng, không quen mắt. Thành thử
ngồi hàng đầu đôi khi phải nhìn thẳng vào những cái ghế dài với những bộ ngực tự
nhiên thay vì nhìn ra màu biển xanh ngắt. Đâm ra khó chịu, đành tự nhảy xuống
biển đi bơi trớt cho rồi.
|
Catamaran and friends |
Mình vốn không ở yên nên nằm trên ghế được
đúng 15 phút, mình đi lấy cái catamaran ra chạy vòng vòng trên biển cả tiếng đồng
hồ. Nhờ có hai thằng con đi lặn ở trong cái diving shop này mà mỗi khi mình xin
lấy catamaran, chủ tiệm có phần dễ dãi hơn. Trong website của cái resort, nó đề
rành rành là có wind surf, nhưng khi mình hỏi đến, cả tiệm lắc đầu giơ tay đầu
hàng, phải bỏ wind surf ra khỏi danh sách lâu lắm rồi vì không ai có thì giờ đi
cứu mấy mạng tay mơ, bị lật buồm ở xa tít, không cách gì kéo vào bờ được. Mà
bãi biển này cũng không dành cho wind surf
vì nước hơi sâu, đông đúc người bơi, kẻ lội, kẻ quạt kayak, người lái
catamaran, người sừng sững trên mấy cái body board, wind surf không khéo sẽ leo
lên đầu nhau mất!
Riêng phần snorkeling ở đây không bằng
Bonnaire với lại Grand Cayman. Mình nghĩ chắc tại du khách đông quá, bầy cá màu
sắc suốt ngày bị cả đám người lom lom nhìn với lại rượt theo nên đành bỏ xứ ra
đi. Nếu đi lặn thì sẽ được thấy nhiều hơn vì tất nhiên đâu phải ai cũng có thể đeo
bình hơi lặn tuốt xuống dưới đáy biển cực kỳ yên tĩnh mà xem cá với san hô?
Ngay trước mặt bãi biển của cái resort này là một cái tàu chìm, chỉ nhô một phần
trên biển. Ngày lặn đầu tiên, hai ông con mình được đem thẳng ra đó cho thực tập!
Tụi nó được dẫn chui rúc vào các phòng ốc trong cái tàu chìm, tầng trên, tầng
dưới, buồng lái, phòng ngủ và cá mú thì khỏi nói, đầy ra. Hai người phải rút hầu
bao trả tiền cho chúng chỉ dám lái catamaran mon men lại gần, chẳng thấy gì
ngoài bọt sóng cuồn cuộn!
|
Tàu chìm trước bãi biển của Resort |
Mình vốn yêu thích snorkeling, nhưng ra tới
đây thì thôi, đành phải có gì chơi nấy, chưa kể khi chuyến đi snorkeling với
đám nhà em chồng, mình bỗng dưng trở thành snorkeling master, cả lũ nhìn vào
mình như cái phao cứu nạn. Mình phải hy sinh nguyên bộ snorkeling của mình cho
con em chồng xài, bản thân đeo thứ của nợ trời ơi đất hỡi của cái tour cung cấp
cho, hậu quả là mình uống nước biển hơi nhiều! Nhưng nếu không đổi cho nó thì
nó đến là chết chìm dưới biển vì lượng nước tràn qua ống chảy thẳng vào miệng
nó mà nó thì không biết cách phun ra! Mình nhớ cách đây khá lâu, mười năm về
trước có lẽ, lần đầu tiên đi snorkeling, mình một tay bơi một tay nắm lấy tay
thằng con vì thằng nhỏ ra biển mênh mông, sợ lạc mất mẹ. Lần kế tiếp thì lôi bà
chị trên khắp mặt nước ở Roatan trong khi thằng con đã quen với chiều sâu vô tận
của biển, bơi như rái cá. Rồi lịch sử tái diễn, mình phải nắm tay lôi con em chồng
khắp nơi trên mặt nước vùng Bavaro. Nói thật nhé, nó mặc áo phao, người không lấy
gì nhỏ nhắn, mình lôi nó một hồi thì chỉ còn nghe tiếng mình thở phì phò hổn hển
như ống kéo bễ, không lên cơn suyễn là may! Đức ông chồng mình hồn nhiên giao
nó cho mình, thôi thì vì tình anh em của ông ấy, mình đành một tay bơi một tay
kéo, chân đạp lia đạp lịa, mắt vừa canh chừng nó vừa tìm cá với lại san hô. Thành
thử khi leo lên tàu lại, chủ tàu mang khay bia ra thì mình là người giơ tay xin
ly bia đầu tiên!
Nhà mình có làm một chuyến ra hòn đảo
Catalina. Đảo này được giữ làm vườn quốc gia nên không nhà không cửa được xây cất gì ở đây, bãi cát còn nguyên sơ,
trắng tinh và nước trong vắt. Cũng may, chứ không sẽ có cả chục ông tỉ phú sẵn
sàng trả tiền để xây một cái villa rồi tiện thể chiếm luôn một mảnh bờ biển. Dân
du lịch như mình chẳng có chỗ mà đặt chân đến. Mình đi theo mấy thằng con, leo
tuốt lên ngọn đồi rồi từ đó buông mình xuống dòng nước biển xanh ngắt, sâu hun
hút nhưng vẫn nhìn thấy đáy. Nước ở đây rất lặng, không có tí sóng nào, như một
mặt hồ êm ả vậy. Và trên bờ là hàng dừa im bóng, xanh ngăn ngắt làm mình nhớ đến
hàng dừa ở bãi biển Nha Trang. Lác đác những cây phượng trổ hoa đỏ rực rỡ càng
làm cho mình nhớ Việt Nam cũng có những hàng dừa như thế, những bãi biển cát trắng
như thế, những cây phượng hoa rợp trời như thế…Và mình thì bềnh bồng trong làn
nước trong leo lẻo, tự hỏi sao lại trôi giạt đến xứ người để mà ngắm lại cây
hoa phượng đỏ thắm như thế này.
|
Đánh đu với zip line |
Sau khi chán chê với nước với cá, tụi mình
quyết định làm một chuyến lên núi, đến một cái park rộng lớn ở vùng Cap Cana,
được gọi là Scape Park. Scape Park thật ra là một khu giải trí nằm yên ấm trong
vùng rừng nhiệt đới, có đủ mọi trò trong đó, từ cưỡi ngựa dọc bờ biển hay trong
rừng, tùy ý, đi câu cá, thám hiểm hang động, phóng thuyền vù vù trên biển và
zip line. Zip line có nghĩa là họ buộc mình lơ lửng trên sợi dây cáp rồi thả
cho mình tuột xuống đầu bên kia. Mới đầu mình cũng hơi ớn vì cảm giác lơ lửng
trên mấy ngọn cây, cheo leo bên bờ các vực đá, cách mặt đất cả hơn trăm mét,
tính mạng phụ thuộc hoàn toàn vào sợi dây cột ở bụng với cái dây cáp ở trên đầu,
lỡ đứt dây rơi xuống thì không biết mình còn lại cái gì. Nhưng khi nhìn những
dây những nhợ, những móc lớn móc bé cột vào người mình rồi cột vào sợi dây cáp
mới biết chẳng rớt vào đâu được ngoại trừ nếu mình có thân hình hà mã. Mà trong
nhóm của mình có khoảng 3 con hà mã to đùng, mình thấy họ được buộc thêm một sợi
dây đai quanh ngực và thêm hai cái móc nữa, hà mã phải đến số chết mới làm đứt được
hai sợi dây cáp cùng lúc! Mình khoái màn leo núi vì phải leo lên cao mới tuột
xuống được chứ. Có những vách núi thẳng đứng, phải bám theo những móc sắt được
đóng vào vách để leo. Một lần nữa, mình được cột vào sợi dây cáp dọc theo vách
núi, có xảy tay xảy chân thì cùng lắm là bị treo lơ lửng chứ không có chuyện rớt
bịch xuống như mít rụng đâu. Trong lúc lần mò leo núi, mình nhìn thấy thấp
thoáng sau những kẽ lá là những cành hoa lan dại, bám vào thân cây lớn, bám cả
vào cây xương rồng! Sau tám cái zip lines vèo vèo như thế là đến bữa ăn trưa.
Ngồi dưới mái hiên lợp lá dừa, gió thổi tứ phương, khăn bàn trắng tinh, ly uống
rượu vang lấp lánh, thấy đời cũng đáng sống lắm. Mình còn đủ sức để làm một cuốc
xe đạp miễn phí 20 phút nhưng đám đi với mình xin được ngồi yên một chỗ hoặc thà
đi chụp hình với két, với mòng biển hơn là phơi nắng đạp hì hục lên dốc với xuống
dốc. Mình không có ai đi cùng nên đành chịu thua, ngồi chờ được dẫn tới Blue
Hole.
|
Ao Xanh |
Hoyo Azul hay là Blue Hole hay là Ao Xanh,
là một cái ao nằm kín đáo dưới một cái hang nửa kín nửa hở. Nước từ biển tràn
vào qua các mạch ngầm, xuyên qua tầng tầng lớp lớp đá vôi nên được lọc rửa rất
kỹ, khi chảy vào ao, nước có màu xanh biếc, trong vắt, mang rất nhiều khoáng chất.
Ao khá sâu, dân không biết bơi đành đứng bám như thằn lằn vào các vách đá. Nhà
mình thuộc nòi rái cá nên cả bọn vùng vẫy giữa ao cho rộng chỗ. Thằng con mình
thậm chí lặn tuốt xuống dưới đáy ao ngồi ở đó, thằng kia chơi nổi nhảy lộn đầu
từ trên tảng đá kế bên rơi tỏm xuống đáy mang theo mấy chục cặp mắt thán phục!
Vì khuất bóng mặt trời nên nước có phần lạnh, dân bám vách thằn lằn được khoảng
nửa tiếng thì rút lên bờ đi mua nước dừa tươi uống, nhà mình theo truyền thống
chờ còi thổi toét toét mới lóp ngóp bò lên.
Với chừng đó hoạt động hùng hục trong một
ngày của mình, từ chạy bộ, đến tennis, đến bơi ngoài biển, trong hồ bơi, cái
buffet thừa mứa ngày ba bữa không hề làm mình lên lấy một ký mà trái lại, tuột
được vài ký vì không phải ngồi dán đít vào cái màn hình ngày tám tiếng như bây
giờ. Mà ngồi lâu thường hay kèm theo ăn vặt, khổ thế.
|
Bơi với cá mập |
Bây giờ ngồi ở đây, đối mặt với nhiệt độ
trên 100 độ F của Texas, nóng phừng phừng, cây cỏ ngả sang màu vàng cháy, giòng suối phơi đáy cạn khô, những cơn mưa
như trút chỉ còn là kỷ niệm, thấy nhớ màu nước xanh ngắt của Caribbean, những
cơn gió mát thổi từ biển vào và nhất là màu lá cây cọ xanh biếc trên nền trời
xanh biếc.
Mình sẽ không quay lại Punta Cana mà sẽ lần
mò đến một chỗ khác. Nhưng Punta Cana là một chuyến nghỉ hè relax vì mình không
phải đi chợ, nấu ăn mà được cơm bưng nước rót ngày đủ ba bữa. Mang tiếng là đi
nghỉ hè theo kiểu gia đình nhưng sau bữa ăn tối mấy đứa con biến sạch đi theo
những thú vui của tụi nó trong resort, còn trơ hai vợ chồng ra ngồi ngoài cái
bar làm hai ly cocktails trong khi chờ đợi đi coi mấy cái shows. Rượu rum với lại
brandy ngấm từ từ và mình tự ngẫm nghĩ rồi hiểu ra rằng bắt đầu từ đây, có đi
đâu chỉ còn hai thân già này mà thôi!
Lan Hương (08/17/2015)
|
Xóm chài Romana |