Nó gọi điện thoại cho tôi bảo 9 giờ sáng cô
lên nhà cháu nhé, 10 giờ mình đi chùa chụp hình, 11 giờ rưỡi ra nhà hàng ăn
trưa. Cháu đã đặt hai bàn rồi, lên thực đơn luôn rồi cô, mẹ cháu lựa tới mười
món lận cô ạ, mình tha hồ ăn. Nó cười ha hả rồi cúp điện thoại. Chương trình nó
đặt ra chắc cú như bắp, không chê vào đâu được.
Tôi y lời hẹn. Bảy giờ sáng hò hét cả cha cả
con, bắt lên đồ đẹp, áo sơ mi, quần tây ủi thẳng tắp. Thằng con lớn nhìn cả ba
cha con không hẹn mà mặc cùng màu áo vest đen thui, tuyên bố “Sao giống đi đưa đám
ma quá!” Tôi quát lên “Ăn với nói! Mình đi đám cưới đấy!” Quát xong ngẩn người
. Đám cưới nhưng không phải đám cưới, chỉ là dàn cảnh chụp hình đánh lừa sở di
trú. Tôi biết, nó biết, ai cũng biết, ngoại trừ hai thằng con tôi chẳng hiểu đầu
cua tai nheo gì cả. Tôi tiếp tục chui vào cái áo dài kéo phẹc mơ tuya, ngất ngưởng
trên đôi giày cao gót 4 phân, tiếp tục hò la để cả nhà lên xe ngồi de ra khỏi
ga ra đúng boong 8 giờ!
Chín giờ tôi bấm chuông cửa nhà nó kính
coong. Không ai mở cửa. Tôi nhìn qua khung cửa kính mờ thấy trong nhà tối om, im
phăng phắc như tờ! Tôi hơi giật mình không biết có lầm lẫn ngày tháng không. Khi
tôi đang phân vân hồ nghi giữa giờ giấc và ngày tháng thì hai thằng con nhìn
tôi oán thán, mẹ có chắc không vậy? Lại bấm chuông, lại chờ. Mất năm phút sau
bà chị họ mới xuất hiện trong dạng “bà la ma”, nghĩa là quần áo ngủ, đầu bù tóc
rối, y như mới trong giường chui ra. Vừa trông thấy tôi, bà ấy cầm tay dẫn thẳng
vào bếp, chỉ vào hai bình hoa hồng bé tí bảo “Cả ba tiếng đồng hồ chị ấy chỉ cắm
được có hai bình hoa đặt bàn như thế này đây!” Tôi nhìn kỹ, có cắm hay tỉa tót
gì đâu, chỉ là hai cành hoa hồng đỏ loại đầy bông cắm thẳng vào cái ly thủy
tinh, thế thôi. Mất ba tiếng để làm cái trò “nghệ thuật cắm hoa” này thì cũng
hơi quá, hoặc bà chị thuộc loại rùa bò cực chậm, hoặc bà em thuộc loại siêu phóng
đại. Bà em tiếp tục kêu rên “Chị ấy đi ra chợ rồi, nhất định phải tìm hoa tú cầu!
Tú cầu cái gì? Chợ có hoa nào thì mua hoa đó chứ? Đến giờ tới nơi mà hoa cho cô
dâu còn chưa có! Tú cầu với chả tú cầu! Mới gọi điện về cho chị bảo không có
màu xanh! Giời ạ, còn xanh với đỏ! Bây giờ phải đi sang chợ khác tìm màu xanh!”
Tôi đồ rằng bà mẹ cô dâu đang nhớ đến bụi tú cầu màu xanh lơ tươi thắm nở rực rỡ
trong sân nhà ở Thái Phiên. Tôi xoa dịu tình thế “Có cần em phụ cái gì không?”
“Có gì mà phụ? Có mấy cái hoa thì cả nhà như gà mắc dây thun từ sáng sớm rồi, đến
giờ cũng không có cả hoa đem cúng nữa!” Tôi bèn hỏi “Thế cô dâu đâu rồi chị?”
“Đi làm đầu làm tóc rồi, nó đi từ hồi sáng sớm lận. Thôi em gọi điện thoại hỏi
nó xem nó ở đâu giùm chị. Từ sáng đến giờ cứ rối lên mà không ra đâu vào với
đâu”. Tôi không hiểu chị muốn ám chỉ người nào trong đám bốn mạng đàn bà ở cái
nhà này. Không chừng là cả bốn bà cũng nên.
Cả nhà chẳng có vẻ gì là đang chuẩn bị cho
một cái đám cưới, dù thật hay giả, ngoại trừ họ đàng gái là gia đình tôi đã được
lên khung đủ lệ bộ. Tôi bèn lên lầu, lôi thằng con nó trong giường ra, bắt đi
đánh răng rửa mặt rồi diện cho cu cậu bộ áo dài khăn đóng. Một lát sau mẹ cô
dâu về, dúi vào tay tôi hai bông tú cầu nhợt nhạt bảo em làm hộ chị bó hoa cô
dâu! Mẹ cha ơi, hồi nào tới giờ tôi có biết làm bouquet đâu cơ chứ. Nhưng cũng
phục là bà ấy đã moi ra được đúng loại hoa mình muốn, tuy vậy không có được màu
xanh thắm tự nhiên của hoa Dalat mà là một
thứ màu xanh giả tạo được ngoài tiệm phun sơn lên, vụng về đến mức nhuộm luôn cả
những chiếc lá chung quanh thành một thứ màu xanh lơ tái mét! Bà ấy bảo không
có nơ xanh, thôi em cột nơ hồng vậy, và ấn theo một tờ giấy bóng kính màu tím
nhờ nhờ. Tôi đành tìm kéo tìm giây thun ráng cột hai cái hoa dính chặt vào
nhau, cột túm dưới đáy bằng nơ hồng rồi bọc ngoài bằng giấy bóng mờ. Nếu mấy bà
nhờ tôi hôm trước thì hẳn tôi đã làm cho nó một bó hoa cầm tay đàng hoàng tử tế
hơn rồi! Vừa làm tôi vừa nhìn cả nhà chạy quanh, không ai biết mình phải làm
cái gì trước cái gì sau. Cô dâu đã về, vừa bước vào cửa đã được bà dì bình luận
ngay “Trông cứ như bà Ngô Đình Nhu ấy!” “Khi
cô dâu xuất hiện trong bộ áo dài màu vàng, khăn vành dây chễm chệ trên đầu, bà
dì lại kêu lên “Lần này đóng vai Thái hậu Dương Vân Nga rồi!” Tôi vốn coi trọng
khiếu thẩm mỹ của mấy bà chị họ, nhưng cái khoản áo dài vàng cầm hoa màu xanh
nhạt thì tôi đâm ra hơi nghi ngờ khả năng pha màu sắc của mấy bà.
Tôi tự hỏi ngày hôm qua là thứ bảy, cả ngày
các bà làm cái gì mà phải chờ đến bảy giờ sáng chủ nhật mới bắt đầu đôn đáo chạy
đàng đông té đàng tây cho một cái đám cưới giả, cốt ý chụp hình chỉ để nộp cho
sở di trú? Và nếu không phải đám cưới thật thì cô dâu hờ chú rể hờ cứ việc diện
đồ đẹp, hẹn gặp tôi đâu đó tôi chụp hình cho, photoshop thêm vào đố mấy ông mấy
bà sở di trú tìm ra được chút gian trá nào trong đó. Tôi thắc mắc chẳng hiểu tại
sao cả nhà lại phải mắc công tốn của phí sức cho một cái gì đó không thật đến
thế.
Khi cô dâu đội khăn vành dây lên đầu, chân
xỏ vào đôi giày cao cỡ 6 phân, tôi bắt đầu giơ máy lên chụp cho nó vài kiểu
trong nhà, dưới một thứ ánh sáng lờ mờ dọi vào qua những khuôn cửa sổ đóng kín.
Nó bảo cháu may bộ này mất cả hai trăm đồng cô ạ. Tôi hỏi sao không nhờ bên Việt
Nam may giùm cho, vừa rẻ vừa đẹp. Nó bảo gấp quá. Tôi hoang mang tợn. Cả mấy
tháng vừa rồi làm gì, thêm mấy tháng nữa sắp tới sẽ làm gì, đàng nào nó cũng
không được phỏng vấn di trú cho đến tận cuối năm nay hoặc qua năm 2017, có gì
phải gấp đâu nào? Nó kêu lên, mẹ cháu coi lịch bảo hôm nay là ngày tốt mà cô. Tôi
tự cắn lưỡi mình, giữ lại câu “Nhưng đâu phải là thật đâu cháu!” Đến lúc này
thì cả mẹ cả con nó đã làm tôi tẩu hỏa nhập ma, chẳng còn biết cái gì là thật
cái gì là giả nữa.
Chuông điện thoại bắt đầu đổ hồi. Khách mời
đã ra chùa mà cô dâu với chú rể không thấy mặt mũi đâu. Cả nhà nháo nhào đổ túa
ra xe, quên mất con bé con đang trong dạng có quần không có áo. Mẹ nó đã tròng
cho nó cái áo dài vàng, quần trắng, đi đôi hài xinh xinh. Nó mặc đúng 2 giây
thì tự cởi áo vứt đi, tuột luôn hài chạy chân đất khắp nhà! Riêng thằng bé con
xúng xính trong bộ áo dài khăn đóng ra vẻ công tử lắm, nếu tôi không túm nó lại
kịp thì nó sẽ lên xe ngồi với đôi dép lê hình dáng hai con gấu to xù dưới chân!
Tôi đành để hai bà chị họ đi ra chùa sau với những khuôn mặt mới trang điểm có
một nửa, áo mặc nhưng quần chưa thay, hoặc đang rối tung lên đi tìm đôi giầy! Tôi
chở nó ra chùa cho kịp. Nó lên xe ngồi vứt thẳng bó hoa sang một bên, tay bấm
điện thoại lia lịa đi tìm chú rể lạc đường đâu đó, khăn vành dây được cởi ra để
trên đầu gối cho nó dễ áp cái điện thoại lên tai nghe cho rõ ràng.
Có bao giờ bạn đến một cái chùa “chết”
chưa? Nghĩa là trước sân tượng Phật la liệt nhưng cỏ dại mọc đầy, chánh điện
khóa cửa tối om, và dưới chân tượng Phật chính, một cái loa mở kinh đọc âm thầm,
ê a không ngừng suốt 24 tiếng đồng hồ, bảy ngày một tuần! Và tuyệt nhiên không
nhang không khói, không tiếng gõ mõ, chẳng sư trụ trì, không bóng ông từ. Khách
đến tản mạn sân trước, vòng ra sân sau, hàng xóm nhìn sang tự hỏi chùa đóng cửa
cả mấy tháng nay không biết đám này đến làm gì. Đây là cái chùa mà mẹ chồng tôi
đã từ bỏ vì “tham sân si”. Tôi không ngờ sau một năm mà nó đâm ra như thế này!
Thế mới biết lòng tham đã bị quả báo như thế nào, hay là Trời Phật có mắt như
thế nào.
Nó bảo tôi phải ra chùa này chụp hình chứ
còn chùa lớn thì khách thập phương đi ra đi vô đông quá , người ta nhìn thấy
không được. À, cái này là giả đây. Nó chỉ cần mấy tượng Phật sau lưng cho ra vẻ
có tôn giáo trang nghiêm, chứng minh lòng thành của hai họ cho sở di trú nhìn
thôi. Hai bà chị họ lục tung xe tôi lên đi tìm hoa cúng Phật. Tôi nghĩ thầm cửa
chùa đã đóng kín thì cúng vào cái chỗ nào nhưng hai bà ấy nhất định vác hoa
mang nước ra để dưới chân tượng Phật. Lên chùa không thắp nhang cũng phải dâng
hoa, bất kể chùa có chết hay không chết. Cái này thì là thật trăm phần trăm.
Chú rể đến.
Lúc này người cầm máy ảnh là tôi bắt đầu
phân vân. Làm sao chụp hai kẻ xa lạ thành ra một cặp cô dâu chú rể trong ngày
cưới? Làm sao tôi có thể bảo nó hay chồng hờ của nó rằng hai đứa đứng sát lại gần
nhau tí, hay là cụng đầu với nhau, hay là nhìn nhau say đắm, thậm chí nắm tay
nhau để tôi bấm máy? Loay hoay một hồi tôi bảo thôi cứ tự nhiên để mặc tôi xoay
sở vậy. Miễn sao có cái gì bỏ vào thêm
vào mớ giấy tờ của nó là được. Đến cái khoản chụp hai họ thì rối tung
lên. Họ đàng gái ra đâu vào đấy, họ đàng trai thì người này dành đóng vai bố
chú rể, người kia bảo vậy thì không hợp với người đóng vai mẹ chú rể, người đã
có bộ tóc bạc trắng xóa. Cả đám quay ra cãi nhau ai đóng vai gì váng cả chùa
lên. Tôi bảo thôi cứ xếp hàng vào chụp, càng đông càng tốt, chắc khi đi phỏng vấn
họ không hỏi kỹ ai là ai đến thế đâu. Ở đây thiếu gì những cái đám cưới chỉ trần
xì có mỗi hai người thôi?
Thiên hạ lang thang một lát giữa ngôi chùa
lạnh tanh thì bắt đầu đổ về nhà hàng ăn tiệc trưa. Bà chị họ dúi vào tay chồng
tôi hai tấm giấy khổ lớn in chữ Song Hỷ nhờ ông ấy dán lên tường nhà hàng. Khổ
nỗi khi đến nơi thì đã trễ toét. Nhà hàng chật nhóc những người là người. Đầu
tiên hết số người tự ý đi ăn đám cưới nó lên quá mười người. Chuyện này làm tôi
bất mãn vô cùng. Có muốn đi ăn cũng phải nói trước với chủ nhà để người ta còn
xếp bàn xếp mâm, đàng này vô tư xuất hiện rồi vô tư ngồi vào ghế, dạt đám khách
được mời chính thức ra đứng lang thang giữa tiệm. Khổ nỗi đây là tiệm Tàu điểm
sấm, những chiếc xe chở đồ ăn phóng vù vù khắp ngả, cán cả vào chân thực khách!
Hai cái bàn cho hai chục người của nó đã bị người khác chiếm mất vì tội đến trễ.
Bà chị họ cứng đầu bảo chồng tôi cứ len vào dán chữ Song Hỷ vào vách tường sau lưng thực khách làm cho
chúng biết ý mà ăn nhanh rút đi. Tôi ngán ngẩm nhìn 20 cái miệng vừa nhai vừa
nói không ngừng nghĩ bụng họ chẳng có việc gì phải vội. Đành gọi chủ tiệm ra bảo
xếp cho chúng tôi bàn khác. Bây giờ đến phiên mẹ cô dâu đổ chướng, nhất định
đòi phải tuyên bố với hai họ trong khi đám khách mời của bà rải ra đủ ba bàn
hai góc. Bà bảo tôi gom mọi người lại cho bà tuyên bố thì tôi lắc đầu lia lịa,
em không làm được đâu, thôi chị nói được với ai thì nói vậy, rồi tôi dẫn tắp bà
đến một cái bàn tương đối đỡ nhặng xị nhất cho bà muốn nói gì thì nói. Xin thề
là tôi bận chụp hình nó với chồng nó với cái chữ song hỷ đàng sau lưng (lại cho
sở di trú) nên không nghe bà ấy nói gì. Cả ngày hôm nay bà ấy đã làm tôi hoang
mang giữa thật và giả quá nên rốt cuộc tôi không biết mình phải nghĩ như thế
nào nữa. Riêng cái bàn của nhà gái, nơi tôi bị ấn vào ngồi, còn đáng chán hơn. Con
bé con leo đủ các ghế ngồi, leo cả lên bàn, rốt cuộc bà ngoại nó phải vớ một
món điểm sấm nhầy nhụa dầu ăn trên cái xe đẩy gần nhất cho nó nghịch chơi thì nó
mới ngồi yên. Tôi ngồi cạnh một khuôn mặt tuổi trăng rằm sưng như cái mâm vì con
bé không muốn đến dự cái đám cưới này chút nào. Bố nó nói gì cũng bị nó vặc lại,
tôi cố hòa hoãn thì nó trả lời bằng sự im lặng sưng sỉa. Thằng con của cô dâu ngồi
húp liền tù tì năm chén súp đầy bột ngọt không cách gì can ngăn nổi, riêng tôi
thì đói meo vì đã quá giờ ăn trưa khá lâu, đâm ra óc ách với thịt gà, thịt vịt,
xá xíu không rau không cơm. Mười món ăn của nó được chăng hay chớ. Nhà hàng nấu
được món nào ăn món đó. Rốt cuộc tráng miệng là món cơm chiên được bưng ra hộc
tốc, cái món đáng ra phải được dọn ngay từ lúc đầu cho người ta ăn với món
chính hay là để đám con nít ngồi yên. Tôi vừa ăn vừa tiếc tiền cho nó. Nếu nó chỉ làm cho sở di trú có hình
xem chơi thì đâu cần phải mời ăn tốn tiền như thế này? Chưa kể nó cần phải tiết
kiệm để trả nốt tiền đợt hai cho thằng chồng hờ của nó nữa chứ.
Thật giả lẫn lộn, tôi chẳng biết đâu mà lần.
Bây giờ ngồi chỉnh lại những bức hình chụp cho nó, tôi vẫn còn hoang mang. Có
những bức nó chụp một mình, tôi muốn ghép ảnh hoa cưới đàng sau, tránh những bức
tường trắng toát vô hồn ở nhà nó, thì bỗng dưng thấy ngượng ngập, có thật đâu
mà? Tôi lên Google tìm được những bức hình phông chụp thật đẹp hai cái nhẫn cưới
lấp lánh giữa muôn triệu đóa hồng, tôi muốn để hình “vợ chồng” nó lên thì bỗng
rụt tay lại, cả buổi có thấy trao nhẫn gì đâu. Tôi đã phải dàn dựng cảnh hai đứa
giả bộ trao nhau cái bó hoa cưới tái mét để chụp hình tượng trưng rồi còn gì. Có
bức hình tôi chụp hai đứa đứng hai nơi, tính dùng photoshop kéo chúng lại gần
nhau thì tự dưng chựng lại. Và bây giờ khi viết “vợ chồng” nó, tôi vẫn còn để
trong ngoặc kép thế kia.
Khổ cái thân tôi. Lần đầu tiên được đi chụp
hình đám cưới thì vớ phải một loại hư hư ảo ảo, không ra thật cũng chẳng ra giả,
chẳng biết đâu mà lần. Mà nói cho cùng, nếu đám cưới thật thì cũng không đến
tay tôi đi chụp hình.
Lan Hương
Fort Worth, 06/08/2016