Chưa
đầy 3 tháng sau vụ “Tintin bật khóc” trước cửa nhà ga Maelbeek ở Bruxelles, thì
hôm qua tại Orlando, Florida máu lại chảy chỉ vì những giáo điều khủng khiếp. Người
vô tội một lần nữa lại nằm xuống mà không biết vì sao. Người sống lại bàng
hoàng vì cái ác lên ngôi. Cả thế giới thêm một lần nữa, thắp nến với nhau, khóc
với nhau, đặt hoa cho nhau, cùng nhau phẫn nộ.
Lật
giở bất kỳ các cuốn kinh của bất kỳ tôn giáo nào trên đời này cũng sẽ tìm thấy
được hai chữ “từ bi”. Hai chữ này được diễn giải dưới những ngôn từ rất khác,
màu sắc rất khác, văn phong rất khác, nét chữ rất khác, nhưng cả thảy đều chung
một kết luận “hãy biết thương yêu nhau”. Tôn giáo nào cũng dạy con người phải
biết thương yêu nhau trước. Không thương yêu nhau làm sao rủ nhau theo đạo với
mình? Khổ thay, người theo đạo đôi khi đã diễn giải sai tình thương yêu đồng loại
khi niềm tin tôn giáo của mình trở thành cuồng tín, đến độ biến thành cực đoan.
Thì cứ việc đặt hết niềm tin của mình vào những đấng cứu thế đó đi, cứ việc xì
xụp khấn vái ở chùa, quỳ lạy mỏi gối ở nhà thờ, cứ việc sáng sáng quay về hướng
mặt trời mọc, trải thảm đọc kinh Coran. Nhưng xin đừng bắn vào người khác chỉ vì
người ta có niềm tin khác với niềm tin của mình. Xin đừng bắn vào người khác vì
người ta chọn lẽ sống khác với mình. Xin đừng bắn vào người khác vì người ta hạnh
phúc hơn mình. Xin đừng bắn vào người khác vì người ta đã sống quá đỗi bình thường. Trời
ạ!
Đầu
năm 2016, tháp Eiffel thắp đèn trắng xanh đỏ tưởng niệm 129 người nằm xuống một
tối thứ sáu khi đang dự buổi trình diễn ca nhạc ở nhà hát Bataclan,
hay hân hoan vào sân vận động hò hét cho một trận đá banh, thậm chí đơn giản
hơn, đi ăn tối ở nhà hàng. Những tưởng được nghe tiếng trống tiếng đàn, tiếng
còi trọng tài, ngờ đâu là hàng loạt tiếng đạn nổ. Màu đỏ của máu làm lu mờ ánh
đèn sân khấu. Họ đã nằm xuống. Mãi mãi.
Cuối
tháng 3, tháp Eiffel chiếu sáng ba màu vàng đỏ đen, nhớ đến 32 người một sáng
đi làm trên sân ga Maelbeek, xếp hàng ngoài phi trường Zaventem chuẩn bị cho những
chuyến đi xa. Thế rồi máu tuôn trào, tiếng nổ long trời, bụi rơi mù mịt. 32 người ấy đã chẳng bao
giờ đến được công sở, lên được máy bay hay quay về nhà. Họ đã nằm xuống. Mãi
mãi.
Ngày hôm qua, tháp Eiffel bật đèn bảy sắc cầu
vòng, tưởng nhớ đến 49 người một buổi tối thứ bảy nhảy nhót trong câu lạc bộ. Súng đã
nổ hàng loạt trộn lẫn với tiếng nhạc ầm ầm. Một số người ngã xuống, số còn lại
không hề hay biết, vẫn quay cuồng trong điệu nhảy…Cho đến khi đám đông chợt thức
tỉnh, nhận thấy mình đang bị tấn công bởi một tên cuồng tín. Biết ra đã quá trễ.
Họ đã nằm xuống. Mãi mãi.
Những
bà mẹ của các nạn nhân, từ Paris, đến Bruxelles, qua Orlando, nhận được tin nhắn
tuyệt vọng của con mình “Mẹ ơi, nó đang tới…Con sẽ chết…”. Nó đang tới. Cái đứa
vừa xả súng vừa cười ấy. Cái đứa sinh ra từ chính quốc gia đã cưu mang gia đình
nó, đã cho nó một cơ hội, đã nuôi nấng nó. Và bây giờ nó nâng cao súng, lạnh
lùng nhả đạn vào đám đông vô tội. Cái đám đông một buổi tối đi nghe hòa nhạc,
cái đám đông một buổi sáng đi làm đóng thuế nuôi nó và gia đình nó, cái đám
đông tối thứ bảy tiệc tùng trong quán rượu… Cái đám đông rất đỗi bình thường ấy,
đã ngã xuống. Chẳng hiểu đám đông ấy đã kịp mang theo mình sự tức giận vì bị phản
bội hay chưa.
Câu
hỏi sau vụ xả súng ở Bruxelles là chừng nào mới chấm dứt, chừng nào mới hết chảy
máu người vô tội, lần nữa lại được tiếp tục hỏi cho sau vụ Orlando, chừng nào mới
chấm dứt, chừng nào máu ngừng rơi. Hả trời?
Riêng
những người cầm súng xả vào đám đông ấy, các người nhân danh cái gì mà cướp đi
sinh mạng chừng đó con người? Các người nhân danh tín điều gì mà đột nhiên cắt
đứt mọi nụ cười, của người chết đã đành, mà còn của những thân nhân nạn nhân,
những người sẽ không bao giờ còn cười lại được như trước nữa? Tất cả chỉ làm
cho mọi người trên thế giới thêm căm ghét đạo giáo của các người mặc dù biết rằng
kinh Coran không dạy phải giết chóc. Tất cả chỉ làm cho những người phụ nữ ra
đường khăn trùm kín mặt nhận được những ánh mắt căm ghét khắp phía dù họ chẳng
làm gì nên tội. Tất cả chỉ làm cho khi lên máy bay biết mình ngồi chung với một
khuôn mặt râu quai nón, màu da ngăm ngăm, bỗng dưng ớn lạnh. Chính các người đã
tự cô lập mình bởi những tiếng súng bắn vào thường dân. Chính các người đã tự
cô lập mình với thế giới xung quanh vì làm máu rơi vô tội. Để rồi khi có bất kỳ một
vụ bắn giết nào, mọi người lại hỏi nhau “Lại là sản phẩm của bọn nó à? Cái bọn
khủng bố ấy?” Điều đó làm các người hung hãn thêm, khát máu thêm. Nhân loại tiếp
tục lao vào nhau bắn với giết. Đi vào cái vòng luẩn quẩn hận thù mãi không ngừng.
Mọi
người đều có nhu cầu và mong muốn được hạnh phúc. Hạnh phúc của đại đa số chúng
ta phải chăng là được sống bình thường, một tuần đi làm năm ngày, tối thứ sáu,
tối thứ bảy đi xem nhạc, đi uống rượu, đi coi đá banh? Phải chẳng hạnh phúc của
đám thiểu số còn lại là nhìn thấy những người bình thường ấy ngã xuống, nhìn thấy
máu thường dân chảy, máu của “kẻ thù”, không cần biết cái đám “kẻ thù” ấy có
cái gì trong tay để làm vũ khí tự vệ? Để chứng minh tôn giáo của mình cao cả
hơn chăng? Trên thế giới này chẳng ai tin điều đó và nó cũng chẳng được viết ra
từ bất kỳ cuốn kinh nào cả. Có chăng là từ những cái đầu bệnh hoạn, nhìn đâu
cũng thấy tội lỗi và tự nhân danh chính bản thân mình, núp dưới chiêu bài tôn
giáo, đi chỉnh đốn lại trật tự thế giới.
Bắn
vào người vô tội, dưới bất cứ nhân danh nào, lý lẽ nào, niềm tin nào, cũng đều đê hèn và đốn mạt.
Một
lần nữa, lại nghiêng mình thành thật chia buồn với gia đình nạn nhân. Không nỗi
đau nào giống nỗi đau nào. Mọi mất mát chỉ nguôi ngoai chứ không bao giờ biến mất.
Niềm tin vào hòa bình một lần nữa lại lung lay. Niềm tin vào tình thương yêu nhân loại không còn đứng vững được nữa.
Thế
rồi tháng sau, năm sau tháp Eiffel sẽ thắp đèn màu gì, cho ai, cho quốc gia
nào, và vì đâu?
Phải chăng Chúa đã bỏ loài người? Phật đã bỏ
loài người? Allah đã bỏ loài người?
Lan
Hương
Fort
Worth 06/12/2016
No comments:
Post a Comment