Từ Quora, cái website mà bạn có thể hỏi bất kỳ điều gì, chỉ ra 10
cách tự tử khác nhau.
Cách nhanh nhất và hiệu quả nhất, bảo đảm đến 99%, trừ khi đổi ý
phút chót đó là kê súng vào thái dương, website nhấn mạnh, thái dương nhé, từ
trái sang phải, hoặc phải sang trái, tùy theo bạn thuận tay nào, nhất quyết là
không phải từ cổ họng ra sau ót vì cái chết không đến theo đường này, rồi bùm! Chỉ
có nhân vật Frankie trong Pol Dark mới không chết vì thuốc súng ẩm, đạn không nổ.
Tôi không có súng ngắn, súng đi săn của con quá dài, nếu kê vào thái dương tay
không với tới cò súng. Điều quan trọng nhất, tôi không biết bắn!
Tiếp theo là trầm mình xuống ao hồ, sông rạch, biển, bất cứ chỗ nào
có nước. Thường chỉ áp dụng cho những người không biết bơi, vì phản xạ tự nhiên
là cơ thể sẽ vẫy vùng khi sặc nước, người không biết bơi sẽ tự hoảng loạn mà uống
thêm nước để bị sặc thêm, người biết bơi theo phản xạ sẽ nín thở, đạp chân trồi
lên. Cái hình ảnh người tự tử đi chầm chậm xuống nước, chìm dần, chìm dần cho đến
khi nước ngập qua đầu rồi không bao giờ nổi lên, mặt nước thoáng xao động sau
đó êm ả trở lại như không có gì xảy ra, chỉ có trong phim ảnh hay tiểu thuyết
mà thôi! Trong website, có người hỏi thế làm sao cho tôi được bị chìm? Tôi đã
thử nhưng cứ thấy mình bị nổi lên! Buộc một cục đá tổ chảng vào cổ ấy, Mafia hay
chơi kiểu này, tôi sẽ khuyên thế. Nhưng bình thường thì tiếc thay tôi thuộc loại
tay bơi không đến nỗi tệ.
Treo cổ ư? Đầu tiên phải có một sợi dây thừng đủ dài và thật chắc.
Sau đó phải biết thắt nút dây, nút lỏng vừa buông người thì té cái rầm, dây
đàng dây, người đàng người. Tôi có đi hướng đạo 3 tháng hồi 12 tuổi, đủ học được
vài nút thắt chơi, cũng đủ chắc. Nhưng cái chính là treo chỗ nào trong nhà? Phải
có rầm nhà rồi mới quàng dây qua đó được. Rầm nhà tôi ở trên attic, quá thấp,
tôi đi đứng trên đó phải lom khom, làm sao chân hổng đất để cho thân thể đu
đưa? Website có nói rằng ngày xưa người ta treo cổ nạn nhân vì cái chết đến rất
nhanh, đá cái ghế một phát, nạn nhân gãy cổ, nghẹt thở không còn thức dậy để thấy
mặt trời. Như Kate Spade. Nhưng tôi sẽ không để lại cái note cho con kiểu như “It’s
not your fault! Ask your father!”. Quá độc địa.
Nhảy từ trên cao xuống, điều quan trọng nhất website chỉ ra, là chỗ
nào đủ cao, và chỗ tiếp xúc khi rơi xuống. Nạn nhân nhảy cầu Golden Gate ở Cali
thường đước cứu sống vì dù cầu có cao nhưng mặt nước lại quá nhân từ, đủ mềm mại
để nạn nhân không vỡ mặt. Còn chuyện độ cao thì lúc tôi nằm nhà thương Chợ Rẫy
với cái chân gẫy, một hôm người ta đem một bệnh nhân mới vào phòng tôi. Tôi còn
nhớ nó tên Thủy, nhảy lầu vì thất tình. Nó còn trẻ lắm, khoảng mười chín hai
mươi. Nó buông người xuống đất từ lầu ba, dọc đường rơi nó vướng dây điện. Hôm
đó điện cúp nên nó không bị giật mà hạ cánh với một cái vai gãy. Chỉ thế thôi.
Sau đó nằm chung phòng, nó ra sức hạch sách người nhà đủ điều, cho rằng vì họ mà
nó không chết. Rồi thậm chí nó còn xuất
viện trước cả tôi. Chung quanh đây nhà cao không có, có mấy cái building cao ngất
thì bọc kính trong ngoài. Muốn phóng ra ngoài phải đập vỡ kính trước đã. Mà đầu
tiên là phải vào được building, làm sao qua khâu xét hỏi? Sở tôi chung quanh
lát xi măng cứng ngắc, không dây điện giăng mắc, cây cối cách tường đủ xa để không
vướng. Nhưng chỉ có hai tầng!
Nhảy vào đầu xe lửa như Anna Karenina cũng là một cách. Tôi đã
nghiên cứu các loại xe lửa quanh đây. Chỗ nào dân thường có thể đi trên đường
rày thì y như rằng lúc đó xe lửa chạy chậm rì. Chỗ xe lửa phóng nhanh như tên bắn
chỉ có ở đồng không mông quạnh, đến tới nơi không phải dễ. Trong truyện Anna
Karenina, tác giả không tả cảnh máu me be bét sau đó, nhưng tôi có thể hình
dung ra và không thích lắm. Tôi nhớ mình có ông thầy dạy Logicstic ở bên Bỉ năm
nào, ngài cũng nhảy vào đầu xe lửa và tất nhiên ra người thiên cổ vì tôi thi
môn này với một bà cô già mặt quàu quạu suốt.
Một cách nữa mà rất nhiều người sử dụng, đó là tự đầu độc mình bởi
các loại thuốc. Uống cả ống thuốc ngủ chẳng hạn, mà phải là thuốc theo toa bác
sĩ, mấy loại thuốc vớ vẩn bán ngoài chợ không đủ mạnh. Và nếu uống tất tật những
gì có trong tay thì chưa chắc đã chết nếu không có trình độ hóa học khá cao. Vì
thuốc có thể phản ứng khác nhau và với nhau. Chẳng hạn thuốc này làm tim đập
nhanh hơn thì loại thuốc khác uống chung lại giảm nhịp tim. Uống hai thằng này
với nhau theo phép toán học cộng trừ thành zero, bạn trở lại người bình thường
với cái bụng cồn cào và ôm toa lét suốt ngày để nôn mửa! Overdose thường kết
thúc ở nhà thương để súc ruột đi súc ruột lại rồi ra về với một cái bill cao ngất
ngưởng. Đi theo kiểu này thì phải biết
chắc mình sẽ uống cái gì. Theo Michael Jackson là sự trộn lộn của anesthetic
propofol và anxiolytic lorazepam. Những cái tên thuốc rối rắm và tôi lại không
có sẵn trong tay. Tôi chỉ có thuốc thyroid, vỏn vẹn 20 viên đủ để đến tháng tư
đi physical check up, bác sĩ sẽ viết thêm đơn. Chẳng ai chết vì nuốt 20 viên
Levothyroxine cùng một lúc cả.
Website có nói rõ, 2 điều thứ yếu để cắt cổ tay đó là phải có một
con dao thật sắc và phải biết cắt cái gì. Không ai có đủ can đảm cò cưa con dao
cùn trên cổ tay mình vì rất đau. Nếu cắt lộn chỗ thì thay vì cắt trúng động mạch,
bạn sẽ mở toang phần thịt nơi máu sẽ không ồ ạt tuôn chảy như trong xi nê. Có một
điều khá thú vị, thiên hạ thường ngồi trong bồn tắm ngập nước rồi mới cắt, chỉ
là vì nước ấm sẽ làm máu ra nhanh hơn. Website bảo thêm có 3 cách làm đỡ đau
lúc cắt, đó là uống thật nhiều thuốc giảm đau trước khi tiến hành, sau đó thủ sẵn
một bịch đá, lúc cắt xong để bịch đá lên vết cắt, nó sẽ làm đỡ đau, và thuốc ngủ
tiếp theo sẽ làm quên sầu đời. Rất nhiều người đi theo con đường này vì xem ra
khá ngon cơm. Nhất là khoản dọn dẹp sau đó, chỉ cần mở van cho nước, máu và
linh hồn trôi ra ống cống.
Cách tiếp theo là carbon monoxide. Nghĩa là ngồi trong xe mở máy, mở
cửa sổ xe nhưng không mở cửa garage. Cái bạn cần là một bình xăng đầy và một
cái garage đủ kín để cho khói xăng không thoát ra ngoài được. Trong xi nê chuyện
xảy ra khá dễ dàng, ngoài đời tôi không quen hoặc biết ai thử kiểu này. Tôi
không biết máy xe phải nổ mất bao lâu, và phải hít bao nhiêu carbon monoxide mới
về bên kia thế giới. Có thể uống thuốc ngủ thêm sẽ làm mọi việc dễ dàng hơn
chăng?
Còn thêm một cách nữa mà chỉ có dân Nhật kiểu samurai mới làm được,
đó là đâm thật nhanh, thật mạnh vào tim. Website bảo khó lắm và rất đau nếu đâm
trật, và khuyên đừng tìm hiểu thêm. Tôi sẽ thêm vào đây, đi mà hỏi samurai làm
sao thực hiện hara-kiri. Có điều phải tìm ra một ông samurai trước đã, mà nghe
nói bây giờ mấy ông khan hiếm còn hơn vàng.
Khoản thứ mười là tự hiến mạng mình cho một nghi lễ tôn giáo ma quỷ
nào đó. Tôi không chơi chuyện này vì bất kỳ tôn giáo nào. Hoặc nói cách khác,
tôi không bán linh hồn mình cho ác quỷ dưới bất kỳ hình thức nào. Có ngon thì tự
hiến tế mình ấy!
Ngày hôm qua 157 người chết vì máy bay rơi ở Ethiopia, 3 người chết
vì tai nạn ở Dallas. Tôi tự hỏi có ai trong số họ đã từng lên Google và gõ như
thế này “how to kill myself?” Nếu có, hẳn người đó có một giây phút rất nhẹ
nhàng khi biết ngày hôm sau không còn mặt trời mọc.
Và khi bạn đi tìm “Easy ways to kill yourself” thì có nghĩa là trong
bạn có quá nhiều thứ bị mất hoặc bị giết chết. Tuyệt nhiên không phải vì giận dữ,
khi giận người ta sẽ “giận cá chém thớt”, nhưng khi người ta cảm thấy hoàn toàn
trống rỗng, từ trong ra ngoài thì ý tưởng “không mợ chợ vẫn đông” sẽ bám chặt lấy
đầu óc bạn.
Cái gì đã làm nên tâm hồn hay bản sắc một con người? Khi những yếu
tố đó bị mất dần hoặc bị giết chết thì bản ngã của mình còn lại là gì? Một
object, không hơn không kém. Và một object trong một cái đầu với hai tay hai
chân thì không nên sống làm gì.
Và không có nỗi đau nào bằng khi bị chính người mình yêu thương nhất
vô tình giết chết bản ngã của mình. Đơn giản lắm, bởi chúng ta không hợp nhau,
trong tất cả mọi lĩnh vực. Khi còn trẻ, chúng ta coi đó là một sự thử thách và
dễ dàng vượt qua. Ờ thì đi bộ với bả một chút cũng không sao, ờ thì nghe bài
hát này cũng không đến nỗi nào. Rồi thì còn cả một sự nghiệp để gày dựng. Và
con cái ra đời. Chúng ta tít mù với cuộc sống, để tạm “cái tôi” sang bên cạnh
và không có nhiều thì giờ cho riêng mình. Vì thế sự khác biệt không bộc lộ ra
rõ ràng. Chúng ta trần thân ra cho con, cho sự nghiệp, các thú vui quanh quẩn
vì con, và với con, vì công việc và với công việc. Một ngày 24 tiếng, một tuần
bảy ngày, một tháng 4 tuần, một năm 12 tháng. Cứ như thế. Vòng quay cơm áo gạo
tiền.
Đến khi con khôn lớn, tự lập và sự nghiệp đã chín muồi, chúng ta
thong thả trong đời sống hơn và bắt đầu nói đến chuyện về hưu. Tất nhiên là nếu
ở Việt Nam thì chúng ta đã về vườn rồi, nhưng ở Mỹ thì khác. 65 cho đàn bà, 68
cho đàn ông. Nhiều người nghỉ hưu chưa đầy một năm đã nghỉ nốt ở thế giới bên
kia rồi. viễn cảnh chống gậy nhìn Hy Mã Lạp Sơn qua tivi trong phòng khách là
có thể. Vì thế khi còn sức hãy làm điều mình cần làm. Đó là điều tôi đang làm.
Và vì thế, tôi đã đánh mất cuộc sống tưởng như rất phẳng phiu của mình. Mâu thuẫn như kim trong bọc có ngày lòi ra. Và
nó chích cho phải biết. Những chuyến đi xa trở thành tra tấn nhau vì người thích
đi tiếp người muốn dừng lại, những bài hát dạo nào nghe cũng lọt bây giờ người
thưởng thức người còn lại chỉ muốn bóp họng ca sĩ! Rồi một câu nói ra bị hiểu
theo trăm kiểu, một việc làm được hiểu theo nghìn nghĩa. Nín nhịn không thanh
minh thì bảo là không chịu nói chuyện, chia xẻ chuyện thì bị gọi là coi người
phối ngẫu như cái bị cát để mình đấm đá trút cơn bực tức. Tôi nhìn trời tự hỏi ở
sao cho vừa lòng người? Tôi vốn tự nhận mình là người tốt, lúc nào cũng lo cho
người khác trước bản thân mình. Riêng bây giờ thì tôi hoang mang, thật sự tôi là
ai vậy? Một mụ đàn bà đanh đá, chỉ biết làm theo ý mình, không để ý đến người
chung quanh muốn gì, không dịu dàng, không thuần phục, quá mạnh mẽ, quá tự lập,
quá khác xa với hình ảnh một người vợ quanh quẩn trong nhà, vui buồn theo vui
buồn của chồng con, người sẽ chết nếu chồng chết, chứ không phải như tôi tuyên
bố, không việc gì mà phải chết theo. Tôi là ai vậy hả trời?
Tôi không đổ lỗi cho một ai. Tôi cũng chẳng hối hận, tôi chỉ thấy câu
nói “Hai người hấp dẫn lẫn nhau mạnh mẽ hơn hết thảy là vì trái tính” là một câu
đạo đức giả đến tởm lợm. Bây giò ngoài sự trống rỗng, tôi chẳng còn thấy gì
trong tôi nữa cả. Rỗng đến nỗi ngày sinh nhật của tôi, tôi một mình lang thang
hơn 3 tiếng đồng hồ trong Botanic Gardens, không thấy hoa mà cũng chẳng thấy lá
mặc dù đang có lễ hội Lanterns Festival. Chỉ thấy một nỗi buồn khủng khiếp. Buồn
đến độ bạn mất cả tự tin, mình thấy mình là một “big loser”, người thất bại
trong tất cả mọi lãnh vực. Thế thôi.
Và khi bạn nói “Fucking my life!” thì một trong 10 điều của Quora là
khả thi. Để cho sẽ đi ngủ với mặt trời lặn và không còn sáng mai thức dậy thấy
mặt người. Và quan trọng nhất “Who care?”
Lan Hương