Bạn
đến từ thuở học Hùng Vương áo len vàng, quần váy xanh. Lớn lên vào lớp sáu, váy
được đổi thành cái áo dài trắng thướt tha. Bạn gặp lại ngồi kể chuyện lớp một
có bà giáo già người Pháp, đứa nào chia động từ thì quá khứ, tương lai trúng
phóc thì bà cho một viên kẹo ho bọc đường nhỏ xíu the the trong miệng. Bạn kể học
lớp hai đi lột vỏ cây xá xị trong sân trường, rồi bảo nhau sao cây không chết
dưới bàn tay bọn học sinh phá phách, bạn kể lớp ba ông Tây già chuyên môn đá
bay bọn con trai từ đầu lớp xuống cuối lớp…
Có
nghĩa là bạn rất xưa, bạn đã không gặp lại nhau 42 năm rồi.
Thì
mình cũng thấy hình nhau được gởi qua facebook, messager, nhưng làm sao liên hệ
được cậu bé mặt phúng phính với gã đàn ông gõ cửa nhà mình cách đây một tuần,
tóc điểm bạc, má vẫn phúng phính cộng thêm cái bụng bia? Làm sao tìm được sợi
dây nối kết cô bé tóc thả ngang vai, mặt tròn, mắt hiêng hiếng cùng mình vác
thùng đi quyên tiền cứu lụt miền Trung năm 1974 với thiếu phụ mình hạc xương
mai nhìn mình cười toe toét trước bậc thềm nhà cách đây một tuần?
Bạn
đấy, thuở Hùng Vương thời thơ ấu vàng son của tụi mình. Bạn đến khi ánh nắng
gay gắt của Texas đã khuất nhưng vẫn để lại nhiệt độ ấm áp khoảng 90 độ. Trời
nóng không cản bạn ôm chặt lấy mình. Mình trong vòng tay bạn bè, thấy cả một thời
trẻ thơ quay về. Những năm tháng rất xa ấy, lũ lượt theo bạn trở về trong ký ức
mờ mịt của mình. Năm lớp một nhé, học ở Petit Lycee nhé, ngôi trường nằm giữa rừng
thông mà từ cửa sổ phòng khách nhà mình nhìn sang thấy nó lẩn khuất trong bóng
nắng, trong bóng cây. Rồi đổi sang Grand Lycee năm lớp hai nhé. Cả bọn đứng giữa
sân trường ngưỡng mộ nhìn cái tháp chuông cao vút mà không biết rằng mình đang
được học ngôi trường đẹp nhất Việt Nam! Ngôi trường mà mình cá rằng đã đi theo
tất cả những ai một lần đã từng mặc áo len vàng, quần, váy xanh.
Ngày
hôm đó mình phải quay lại sở sau hai tháng lăn lộn với cái project ở Alabama,
không đi làm không được. Buổi chiều về nhà, mình chỉ kịp nấu nồi mì vịt cho bạn,
quên mất bạn có cô vợ Tàu chính hiệu, đâm ra món mì của mình bị “múa rìu qua mắt
thợ”, sau này nghĩ lại biết vậy nấu bún riêu không có người cạnh tranh! Vừa ăn
mình vừa nhìn nhau tìm lại nhau sau 42 năm. Gọi là hội ngộ họp mặt mặc dù vỏn vẹn
có ba mống. Bao nhiêu mống cũng được, bạn rất xưa đến mang theo biết bao nhiêu
là sợi dây kỷ niệm, rút sợi này, lòi ra sợi khác. Rút càng nhiều càng thấy mình
nhỏ dại và ngây thơ biết bao nhiêu cái quãng tuổi lên chín lên mười ấy.
Mình
ngồi ôn chuyện xưa không quên hỏi chuyện hiện tại. Chúng ta đã có con cái, bạn
còn có cả con dâu nữa kia. Có lúc chúng ta thoáng ngậm ngùi không tưởng tượng rằng
ngày xưa lúc nhảy dây huỳnh huỵch không biết mệt, làm sao nghĩ ra mình phải lưu
lạc xứ người và họp mặt ở xứ người. Lúc chúng ta còn bé, nhìn tầng ba của ngôi
trường tưởng tượng ra đủ các loại ma lớn, ma nhỏ tự nhát nhau, nhìn tháp chuông
cao ngất bảo có cho kẹo cũng không dám leo lên, có mấy ông Việt Cộng chết ở
trên đấy hồi Mậu Thân kìa. Lúc chúng ta còn bé, đám con trai chơi tạt lon, đám
con gái chơi nhảy dây, làm sao nghĩ ra được khi gặp lại, ngay cả con cái chúng
ta cũng đều đã qua cái tuổi niên thiếu ấy rồi, và nhất là cả ba chúng ta mỗi
khi cần đọc cái gì thì đều quýnh quáng đi tìm cặp kính lão!
Bạn
đến Fort Worth ngay mùa hè nóng nhấp nhỉnh 100 độ F. Mình ngồi nghĩ nát óc
không biết dẫn bạn đi đâu cho mát mẻ, gặp mình cái chân lúc nào cũng ở ngoài
park, giờ này lôi bạn đi ra rừng chẳng khác nào tra tấn bạn. May sao bạn nghĩ
ra cái zoo và mình nghĩ tới những hàng cây bóng mát trong đó. Thế là bộ ba
chúng mình đi sở thú. Đã qua cái tuổi ồ à với voi với cọp, với gấu với khỉ.
Chúng ta đi mắt để vào chuồng chim nhưng miệng lại nói chuyện năm xưa. Đến tầm
chuồng voi thì chúng ta đang ở giai đoạn lớp bốn, qua chuồng sư tử chúng ta lên
lớp năm. Đến chuồng chim bay đủ màu, chúng ta lại quay về lớp một, sang chuồng cá
sấu chúng ta lên tiếp lớp hai. Cứ như thế, chen vào những lớp những năm là những
cái tên bạn học. Bạn moi óc nhớ lại, mình lục tung ký ức để tìm cho ra một
khuôn mặt non nớt khớp với cái tên được nêu ra. Chúng ta nhớ cũng nhiều và
quên cũng khá nhiều. Bao nhiêu năm
tháng, bao nhiêu nước trôi qua cầu rồi còn gì, phải không bạn?
Buổi
trưa dẫn bạn vào downtown Fort Worth. Dalat đã trôi vào dĩ vãng rồi, mình đành
nhận Fort Worth làm quê hương và dẫn bạn đi ăn trưa, đi xem nước chảy ồ ạt
trong cái Water park. Cả ba thở như cá mắc cạn dưới bóng cây vì cái nóng của
Texas nào có tha ai bao giờ? Cũng may có tí nước nên đời còn mát mẻ. Đến lúc
này thì chúng ta chú mục vào chuyện sống còn dưới cái nóng tóe khói, chuyện trường
lớp, chuyện rừng thông hàng khuynh diệp đành để sang một bên. Cái tháp chuông của
Hùng Vương cũng không mang nổi câu chuyện lên hàng đầu vì cả ba đã mồ hôi mồ kê
nhễ nhại, và chỉ nghĩ về cái shower nước lạnh chứ không màng đến bất cứ cái tên
nào cái kỷ niệm nào nữa cả. Cái nóng đã thui chột mọi tâm tưởng của chúng ta rồi.
Buối
tối bạn đến nhà ăn cơm sườn Đại Hàn. Cái vườn rau nho nhỏ của mình hào phóng
chia xẻ với bạn từ húng lủi, tía tô, kinh giới đến quế, hành ngò các loại.
Riêng kim chi thì mình mua ngoài chợ, bạn cho công thức làm kim chi mình cười
ruồi, thì giờ đâu đi cắt cải thảo, phơi héo rồi mắm muối nhét vào hũ? Bạn không
ăn cơm đã cả tuần nay, nói như mình thì suốt chuyến du hành từ Maryland qua
Atlanta đến Texas, bạn cơm đường cháo chợ một trăm phần trăm. Nhìn tô cơm trắng
của mình, dân Việt chính gốc đi đâu cũng là Việt nên bạn vui mừng ra mặt. Mình
lại hối hận với cái nồi mì vịt ngày hôm qua, biết vậy mình nấu cho bạn một nồi
canh chua cá, xào cho bạn đĩa thịt bò với cải làn…Bạn xua tay bảo như thế này
là nhất rồi. Mình vẫn áy náy bạn ạ.
Ngày
hôm sau mình dẫn bạn đi xem in tiền. Cả nước Mỹ chỉ có hai chỗ in tiền giấy,
các tờ dollar xanh xanh in hình các vị tổng thống ấy. May sao một chỗ ngay gần
nhà mình, đi xem không tốn tiền vào cửa, chỉ cái không được mang phone, máy ảnh
vào selfi chơi. Nhìn từng kiện tiền cả lũ thốt lên “Tiền ơi là tiền!” và đứa
nào cũng ước không cần cả kiện, một khối be bé thôi cũng đủ cho chúng ta nghỉ
việc ngay lập tức và lên đường đi chu du. Nhìn máy móc làm việc bạn thốt lên thế
thì làm bạc giả thế nào được? Mình toàn xài credit card, ít khi có tiền mặt
trong người, đôi khi đi ăn chung với bạn bè, đến khi trả tiền thì phải hỏi vay
vì tiệm không nhận credit card! Thế cho nên nhìn tờ 100 dollar mình hơi lạ lẫm
với cái màu tim tím ấy. Mình tò mò hỏi thế có in tiền 500, 1000 nữa không thì
tin vui cho ai có những tờ này, giữ tiệt trong nhà nhé, chớ đem ra xài vì đó là
của hiếm, họ không in những đồng tiền cao giá như vậy từ lâu rồi, và chúng chỉ
để cho collection, giá trị ghê lắm. Mình tò mò hỏi thêm thế khi nào quý vị in
tiền có hình người đàn bà đầu tiên trên tờ 20 đô? Câu trả lời là năm 2020. Về
nhà nói với thằng con thì nó bảo chẳng hiểu tại sao lại lựa bà Rose Park, người
phụ nữ da đen quyết định phải đi xe bus thập niên 1950 để đòi quyền bình đẳng
màu da và giới tính. Nó nói thêm bà đó sao bằng tổng thống Jackson được? Con ơi
đó là Obama và là sắc màu chính trị.
Sau
khi lặn lội với cả đống tiền, chúng ta đi kéo ghế ăn bò bảy món. Mình hơi ngạc
nhiên khi biết bạn chưa bao giờ ăn món này, sau chợt nhớ ở Maryland ít người Việt
và vợ bạn là người Tàu thì bò ba món e đã là khó rồi. Bạn bảo nhà quê lên tỉnh,
mình đính chính ai cũng bảo Texas dân cao bồi ít học, dân Maryland trí thức
hơn, bạn bảo quê mùa thì có, bảy món thịt bò không biết gọi tên. Không cần biết
tên bạn ạ, cứ cuốn chúng trong bánh tráng với bánh hỏi với rau rồi chấm mắm nêm
hay nước mắm, dân dã người Việt mình là ở chỗ này thôi. Trong bữa ăn cả bọn thỉnh
thoảng vẫn lôi nhau về những kỷ niệm xưa, lần này thoát ra ngoài hàng rào trường
Hùng Vương, bọn mình nhắc đến Nguyệt Vọng Lầu, phở Huỳnh, phở Tàu Bay, nhà hàng
Kim Linh, bạn nhắc đến tiệm kem Việt Hưng gần rạp Ngọc Lan. Minh bảo bạn có biết
rằng tất cả những ngôi trường lớn ở Dalat trường nào cũng chiếm cứ cả một ngọn
đồi không? Từ Hùng Vương đến Trần Hưng Đạo, Bùi Thị Xuân, Lycee Yersin, Couvent
des Oiseaux…Bây giờ hẳn nhà cửa chen chúc, chẳng còn thấy đồi với dốc đâu cả. Bạn
nhắc tới con dốc đến trường Hùng Vương ngang qua nha Địa Dư, cả bọn còn nhớ tới
nhà ga Dalat và một góc hồ Xuân Hương. Cả ba chúng mình đều ra khỏi xứ khá lâu
và chưa đứa nào quay về. Các hồi tưởng của bọn mình đều dừng lại vào cái khoảng
năm 1988, 1989, hoặc tệ hơn nữa, năm 1975. Bạn kêu sao bạn không nhớ cái buổi học
cuối cùng ấy? Mình thì nhớ như in. Sau đó một bạn vượt biên sớm, theo tàu chiến
hạm ra khơi, hai đứa còn lại chia tay hai ngả, mình bên Bùi Thị Xuân, bạn bên
Thăng Long. Thỉnh thoảng tự hỏi chúng ta cùng chung một thành phố đến cả mấy
năm mà không nghĩ đến chuyện gặp nhau, để phải sang tận đây, lái xe suốt hai
ngày mới tìm lại nhau.
Mình
dẫn bạn thăm Dallas, nơi nổi tiếng với tòa nhà 6 tầng mà Lee Harvey Oswald núp
sau đống thùng sách bắn chết John Kennedy năm 1963. Cả bọn thơ thẩn đọc hết chừng
đó tấm panels, xem chừng đó phim về ngày cuối cùng của Kennedy thì đâm ra mỏi
chân. Mình vốn không thích Kennedy nên cũng xem loáng thoáng, vả lại phim ảnh về
ông ta cũng khá nhiều và khá gần với những gì đang được chưng bày kia. Nhìn qua
khung cửa sổ, mình thấy tòa lâu đài màu đỏ, cái Red Castle mà trước khi đến đây
bạn hỏi nó ở đâu. Lúc đó mình nghĩ nát óc Dallas làm gì có tòa lâu đài nào, các
building chọc trời thì nhan nhản ra. Ai ngờ nó chỉ ở bên kia đường. Bạn vốn
thích chụp hình các kiến trúc xưa cổ nên cả bọn lại lặn lội dưới cái nóng đến gần
lâu đài để làm dáng. Bạn cũng đã để chân cạnh cái dấu thập trắng toát giữa đường
đánh dấu nơi Kennedy bị bắn chết trên con đường Elm nóng rực dưới bầu trời xanh
biếc của mùa hè. Dallas còn có những chỗ khác để đi nhưng trời chiều rồi và bạn
quyết định về nhà.
Và
chúng ta chia tay. Cả ba đứng ôm nhau nói không biết đến bao giờ gặp lại. Mình
bảo hai ngày ngắn quá, bạn bảo ừ ngắn thật, ngày vui qua mau. Mình dặn nhớ đừng
để lâu quá mới gặp lại nhau. Suốt hai ngày tụi mình hết hẹn nhau đi Las Vegas,
rồi đi cruise, rồi sang Altanta, rồi lên Maryland, vân vân. Đến khi chia tay vẫn
chưa biết năm nào mới được nhìn lại những khuôn mặt này. Bạn quay về lại miệt
đông, mình quay về nhà, bồi hồi vì những
gì đã tìm lại được. Kỷ niệm thời thơ ấu khi nào cũng êm ái và tươi đẹp dù rằng
mình buồn muốn khóc.
Chia
tay thôi, Hùng Vương ạ!
Lan Hương
(Tặng Vân và Thế, bạn đã đem kỷ niệm đến với mình)
No comments:
Post a Comment