Đầu tháng 5 mùa xuân lại đến với hoa các loại từ từ nở rộ khắp nơi , hoa anh đào , hoa tulipe , hoa muguet , trong vườn ngoài phố , trong các cửa hàng bán hoa ; người người
đang rộn ràng với ngày lễ mẹ ; hoa đủ các loại ,các kiểu khoe sắc khắp mọi
nơi . Lòng tôi cũng chộn rộn với mùa
xuân đang tới nhưng vẫn như bao lần
cũ vẫn gợn lên một nỗi buồn sâu lắng , nỗi
buồn mất cha và mất mẹ vào dịp này . Oái
oăm thay ngày các cụ ra đi lại là ngày hoa lá đâm chồi nẩy lộc rộn ràng đón
xuân về !
Năm
nay chúng tôi đã làm giỗ Ba Má vào ngày 1 tháng 5 ; tránh ngày 30 tháng Tư
vì bên Mỹ nhà Quỳnh đã làm giỗ vào ngày này . Để các cụ sau khi viếng nhà Quỳnh
còn kịp bay vèo qua Đại Tây Dương về kịp
ăn cỗ với con cháu bên này .Xong rồi lại kíp quay về bên kia nhà Hương , hứa là sẽ giỗ tuần sau . Mọi người đến đông
đủ ; có cả Quí và Rita đến nữa . Quí ít khi về kịp những ngày giỗ chạc của Ba Má . Còn nhớ sau ngày Má mất , Quí phải
đi làm ở Dubai , rồi giỗ 49 ngày , 100
ngày , lúc rải tro trên biển cho Ba Má Quí cũng không có mặt , kể cả ngày giỗ đầu
1 năm sau đó . Năm nay thì có đủ mặt nhưng lại thiếu Lân , thôi đành vậy , bù lại có thêm 3 cháu , chắt
mới phải , năm nay lần đầu trình diện ông
bà cố trên bàn thờ . Tre già măng mọc mà
lại . Ông Bà giá còn sống chắc là sẽ vui lắm , con đàn cháu đống cứ thế mà nở
ra !
Bất
ngờ làm sao , vài hôm sau đó tội có dịp sống lại những kỷ niệm khó quên ngày Má
mất . Dọc đường đi Hòa Lan để đạp xe cùng
Cúc ,Thảo, Quỳ qua các ruộng hoa
tulipes , tôi nhận được một cú điện thoại
của người con của một bệnh nhân của tôi báo tin ông cụ đang hấp hối trong bệnh
viện .
Người này cũng là chỗ quen biết với Má trước đây , ông nhỏ tuổi hơn Má , cũng từng hay lui tới trên chùa Linh
Sơn những ngày rằm hay các ngày lễ Má
lên chùa . Ông bị tai biến mạch máu não
liệt nửa người đã 9 năm nay rồi
, ngồi một chỗ , không nói được rõ ràng
nữa chỉ bập bẹ vài câu không ai hiểu nổi
và hoàn toàn dựa vào bà Bùi tức bà vợ đảm đang lo săn sóc cho ông rất chu đáo . Bà
Bùi khi xưa cũng đã từng đến thăm Má ở căn hộ trên lầu , có khi Má làm cơm đãi
, có khi Má dẫn xuống hàng Quỳ ăn . Xưa
bà rất điệu , khi nào cũng ăn mặc
đẹp đẽ chỉnh tề , quần áo giầy
dép rất model với tuổi của bà và lúc nào
cũng đội một cái mũ rất Tây kiểu của những
năm 60 , khiến chúng tôi phải suýt
soa khen . Vậy mà mấy năm sau này khi ông ngã bệnh không biết bà có còn thì giờ diện như vậy nữa
không ? Mỗi lần tôi đến thăm bênh cho ông ở nhà thấy bà cũng vất vả đầu tắt mặt tối để lo chăm sóc ông . Đã đành có y tá mỗi ngày đến
phụ giúp nhưng không có bàn tay chăm sóc
và kề cận ngày đêm bên ông của bà chưa chắc ông đã sống nổi đến hơn 9 năm sau .
Tôi cũng đã từng chứng kiến những cơn giận của ông , không nói được thành câu
nhưng ông quát vào mặt bà , lông mày cau lại , mắt long lên sòng sọc rất dữ dằn
nếu có điều gì không vừa ý . Bà không nói gì chỉ lẳng lặng và nhẫn nại chiều
theo ý ông . Chín năm trời bà có lúc nào
rảnh để nghĩ đến mình không ? Có
đâu được 2 lần bà đi Mỹ ăn cưới con cháu thì ông được gửi tạm vào một viện dưỡng lão
khoảng độ 2 - 3 tuần . Ông cũng đành chịu vậy , giải phóng cho bà được ít ngày xả hơi bên Mỹ . Bà nói nào có yên tâm đâu mà đi cũng phải vội
vàng để về lo cho ông vì không biết
trong viện dưỡng lão ông ra sao , có yên không hay là lại sinh sự với người ta
. Nhưng không ông cũng vốn là người hiền lành và biết điều , chỉ dám
la mắng vợ chứ không dám la người ngoài !
Bệnh
ông trở nặng cũng mấy tháng nay rồi ; ông ra vào bệnh viện cấp cứu cũng
năm lần bẩy lượt rồi . Lần cuối đến thăm ông thấy ông khó thở , mặt mày bơ phờ mà bà còn than là ông
không chịu ngồi dậy tập kiné . Thấy tình hình không xong , tôi làm giấy để đưa ông vào bệnh viện
vì bà không thể một mình chăm sóc ông ở nhà nữa rồi. Suy thận rồi qua suy tim ,
tôi cũng biết trước ông khó qua khỏi kỳ này ; vậy mà gọi điện thoại hỏi
thăm bà vẫn còn hy vọng có ngày ông trở về nhà . Có bị mắng , bị chửi , có phải trăm tay lo cho ông bà vẫn muốn ông
sống thêm với bà ít lâu nữa .
Khi
về lại Bruxelles rồi thì nghe điện thoại
bà báo tin ông đã ra đi êm ả ngày hôm qua và hiện còn được quàn tại bệnh viện ;
giọng bà có vẻ nghẹn ngào tuy cố chịu đựng
, bác trai cũng lớn tuổi rồi lại bệnh nhiều thứ quá ; tôi cố gắng lấy
lời an ủi bà biết rằng nỗi đau mất một
người thân chẳng có gì an ủi được . Tôi tự nhủ phải đến viếng ông . Những lần Ba Má mất bà cũng từng có mặt . Cố
gắng sắp xếp tôi đến thăm ông ở bệnh viện vì ở gần nhà , mai kia ông được đem đi
khâm liệm và hỏa táng tôi sẽ không có thì giờ đến viếng nữa . Trả ơn nghĩa cho
các đấng sinh thành của mình vậy , và dù
sao đi nữa ông cũng là bênh nhân của
mình trong vòng hơn 10 năm nay .
Thế
là lần thứ hai trong đời tôi lại đến nhà
xác của bệnh viện . Không phải bệnh viện nơi Má mất nhưng nhà xác bệnh viện nào cũng giống nhau hết
, luôn nằm ở dưới tầng hầm , - 2 hay – 3
, mở của thang máy ra là một không gian tranh tối tranh sáng , không khí
lành lạnh và đặc biệt im ắng khác hẳn
cái không khí xô bồ rầm rập bước chân ở
trên kia . Các hành lang hẹp chia 5 chia 7 ngoằn ngoèo qua các khung cửa đóng kìn có để số 1 , 2 , 3
, 4 . Tôi đang hình dung phải tìm cho ra người để mở của phòng lạnh và đưa xác
người mình muốn thăm ra ngoài ;
nghĩ cũng hơi ớn một mình ở dưới này với
một cái xác thì nghe tiếng lao xao ; hình như là tiếng
Việt minh , thôi đúng rồi , tôi lần tới nơi thì ra mọi người đã đến để chuẩn bị
cầu siêu cho ông . Thi thể ông đã được
mang ra , chưa liệm vì còn phải đợi mang
đến nhà quàn ngày hôm sau . Ông nằm yên như ngủ nhưng vẫn có cái sắc trắng xanh của
người không còn máu chảy trong tim
. Ban tụng niệm được mời từ chùa đến đang chuẩn bị khoác áo lam ,
sư cô thì áo vàng , cùng 2-3 người trong gia đình đang sắp bàn thờ có
hoa , nhang và nến . Bà Bùi đến gặp tôi mắt đỏ mọng nhưng không gào khóc như
trong những đám ma ở VN , bà bình tĩnh kể về những giây phút cuối của ông . Tôi
vô tình rớt vào đám cầu siêu cho ông nên
đành nán lại tham gia cho trọn nghĩa tình . Trong tôi bỗng nổi lên nỗi
niềm thương cảm vì hoạt cảnh này tôi đã từng trải qua với sự ra đi của Má . Mọi người cũng tề tựu , đông
hơn , trong nhà quàn của bệnh viện , lúc
đó má chưa được liệm , cũng nằm yên như ngủ ,áo dài nhung tím với bó hoa muguet trắng
trong tay để trên ngực . Hôm đó Hương cũng vửa từ phi trường về đến nơi , khóc
òa lên « sao mà lại như vầy đây ?! » Chúng tôi mọi người có mặt cũng không cầm được nước mắt , có lúc lặng đi trong tiếng nhạc từ cái cell phone bài Bông Hồng Cài Áo . Nỗi đau
không vỡ òa ra được mà thấm thật
sâu vào lòng mọi người như những nhát dao sắc cắt ngang tim .
Kéo
tôi về với thực tại là tiếng chuông mõ đã nổi lên , ai đó dí vào tay tôi cuốn kinh cầu siêu . Lại
nhớ về những cuốn kinh tôi đã làm photocopie để phân phát cho mọi người năm nào . Cũng kinh trí độ , kinh A di đà , cầu
ha cầu ha đế , bà la ni đế , ma ha già đế ta bà ha .Mỗi câu kinh như vang dội lên trong tôi từng vùng ký ức đã chôn chặt
nơi nào bao năm qua . Từ cái dạo ấy tôi có lần nào đọc lại cuốn kinh cầu siêu
này nữa đâu ; lần cuối cùng là lễ trăm ngày Má trước khi đưa Má ra biển .
Hương linh quy y Phật , hương linh quy pháp , hương linh quy y tăng , nguyện cùng chúng sinh , mười phương chư Phật .
Hương
linh của Ba , hương linh của má , giờ này ở nơi nao ? chác là chẳng còn
vương vấn nơi đây với chúng tôi các con các cháu nữa đâu ! Ba má đang ở
ngoài biển khơi , mà là biển nào ? Biển phương Bắc hay biển Thái Bình Dương ? Ba Má đã về
thăm nhà chưa ? Căn nhà số 7 vẫn còn đó , có tiêu điều tàn tạ hơn
không ? Ba má có lên nghĩa trang Du Sinh nơi mộ chí của tất cả các bác đã
được tụ tập về đây . Ba Má có làm một vòng
xuống Thái Phiên không ? giờ này đã đổi thay rất nhiều rồi , chắc
chẳng còn nhận ra nhà Bác Chính Lầu nữa đâu
, giữa hàng hàng lớp lớp nylon bọc nhà kính trắng xóa trồng rau và hoa . Ba Má đã về thăm
quê ngoài Bắc chưa ? có gặp được ai quen không ? có ai còn nhớ đến Ba
Má không ? Tất cả đã lạ lẫm rồi và không còn gì của những ngày xa xưa nữa ! Muốn tìm lại những kỷ
niệm cũ Ba Má chỉ còn có thể đến Houston
nhà Quỳnh , đến Fortworth nhà Hương hay về Bruxelles nhà Ba Má và các con , những nơi này vẫn còn nguyên kỷ niệm của Ba Má trong từng góc , từng phòng, nhưng nhất là kỷ niệm Ba Má vẫn còn mãi mãi trong trái tim từng đứa con
không thay đổi , không suy suyển . Huong linh đã quy y Phật , huong linh đã quy
y pháp , hương linh đã quy y tăng …Cầu
mong Ba má được mãi bình yên miền cục lạc .
Tụng
kinh có lúc phải niệm Nam Mô A di Đà Phật
, trong sách kinh ghi tùy hỷ ,
trong cuốn kinh tôi photocopie là 30 lần .Ở đây tôi hy vọng là sư cô sẽ đọc 10
lần hay cùng lắm là 30 thôi vì cũng sắp
hết giờ viếng ở nhà quàn rồi . Nhưng không , sư cô cứ thế gõ mõ đều đều không thấy dứt . Niệm mãi đến
mỏi cả miệng , tôi lại nhớ ở nhà những lần đọc kinh chúng tôi cũng thường ăn
gian cái mục này chắc chẳng bao giờ đến
30 lần đâu . Nhưng hôm nay ở đây thì hằng hà sa số , có đến 100 lần hơn hay
kéo dài đến bất tận …Bắt đầu mất tập trung tôi nhìn chung quanh quan sát , may mà không có đám nào khác chứ ở bên cạnh
mà nghe tiếng Phạn và tiếng Việt thế này cũng phiền lắm .Nhưng phải phục cách cấu
trúc của nơi này , có ít nhất là hai phòng đế làm lễ mà không bên nào đụng với
bên nào với những hành lang uốn cong rất khéo
khiến không ai làm phiền ai cả .
Xong lễ chúng tôi cũng phải xá lậy 3 lần úp mặt dưới đất . Cho trọn đạo với người đã khuất .Trước khi
ra về tôi đến nhìn mặt ông , sờ vào tay ông , bàn tay trái thường đưa ra cho tôi bắt lúc đến và lúc ra về ; bây giờ bàn tay ấy đây với các dấu vết chích bầm
để truyền nước biển , thấy lạnh ngắt và hoàn toàn vô cảm .
Thật hết rồi , đến đây âm dương đã rõ ràng cách biệt . Cũng xong một kiếp người !
Thật hết rồi , đến đây âm dương đã rõ ràng cách biệt . Cũng xong một kiếp người !
Tố Mai
Bruxelles 13/5/2016