Lại trở về biển . Đầu tháng 11 biển phương Bắc vẫn một màu xám chì . Có bao giờ nó xanh lơ như Địa Trung Hải đâu mà mong mỏi làm gì nhỉ ? Ừ thì xám , ừ thì gió lạnh và mưa phùn , nhưng cứ vẫn muốn đi , muốn làm một cái gì đó như để giải thoát những ấp ủ , những hoài niệm vô vọng , những ray rứt chưa yên mỗi khi thu về và ngày lễ Các Thánh nhắc nhở . Với chúng tôi đó là một ngày đi tảo mộ .
Lẽ ra Thanh Minh trong tiết tháng Ba nhưng ở đây là tháng Mười một , cũng chẳng có mộ chí đế thăm , để làm sạch cỏ và thắp một nén nhang như ở quê mình ; tất cả chỉ là trong tâm tưởng và cụ thể là một bó hoa sẽ đem ra rải xuống nước biển và mong nó được cuốn đi ra xa , để đi về đâu , về với ai ?
Cứ như thể ngày này mùng Một tháng Mười Một Ba Má đã sẵn sàng ngự trên đám mây vần vũ kia và chỉ chờ con cháu mang hoa ra là thò tay ra mà vớt lấy . Nào có được như thế . Ba Má đã trở thành tro bụi từ lâu lắm , đã không còn hiện diện nơi chốn này nữa rồi nhưng đây vẫn là nơi cuối cùng tiễn đưa Ba Má đi , nơi cuối cùng âm dương chia cách đời đời . Chẳng cần ai khen hay chê là làm chuyện vô bổ nhưng trong tận đáy lòng các con xem như đây là lúc cao điểm nhất đế tưởng nhớ về Ba Má , những người thân yêu muôn đời nay đã khuất . Cũng không cần biết mai này liệu có còn ai tham dự cuộc hành hương này nữa không nhưng cho dù chỉ còn có một người thì vẫn biết lúc đó trái tim và tâm can của các con vẫn hướng trọn về hương linh người đã khuất .Những ngày gần đến 1-11 tôi thường nằm mơ thấy Ba và Má , trong những sinh hoạt bình thường hằng ngày như trước kia , như những tự kỷ ám thị , mình nghĩ đến nhiều thì đương nhiên những hình ảnh sẽ hiện về trong giấc mơ .
Trên đường ra biển hôm nay , trời không mưa nhưng mặt trời cũng không thấy tăm hơi , chỉ tuyền một màu xám , chợt nhớ hôm nào đưa tro cốt của Ba và cả Má ra biển trời cũng vần vũ toàn mây và sau đó là những trận mưa như trút nước . Có lúc mây đen chợt kéo đi mất và mặt trời hơi hửng lên , trong lòng thấp thỏm lậy trời đừng mưa , xin cho một ít nắng để vơi bớt những ý nghĩ sầu thảm chợt dâng lên . Dọc đường đi những cánh đồng hoa cúc đã được thu hoạch sạch , chỉ còn lác đác đây đó vài cụm hoa vàng hay tím còn sót lại . Nhìn cảnh sao thấy cả một nổi lòng cô liêu làm sao !
Hẹn gặp nhau trên bãi đậu xe cạnh bến tàu . Hơn 10 h sáng mà vắng lặng không một bóng người . Những chiếc du thuyền đậu im lìm ngoài bờ biển , một thoáng nhớ về chiếc du thuyền của Lân đậu ở đây khi xưa , những lần cùng nhau vui vẻ trên boong tàu dưới nắng ấm mùa hè , và lần tiễn đưa cuối cùng Ba Má ra biển khơi . Sau đó chúng tôi đến bãi biển ở bên cạnh , ở đây có con đê dài vươn ra biển xa nhất , ít sóng hơn , và yên tĩnh hơn những bãi khác , vào mùa nghỉ lễ thế nào cũng đầy người qua lại .
Ra
khỏi xe và bước vào con đường mòn dẫn ra bờ biển , năm nay đập vào
mắt tôi là những đóa hoa cúc dại màu vàng nhỏ li ti điểm dọc
hai bên con đường cát . Ở đây hoa cúc không phải
để báo hiệu mùa Xuân và ngày Tết như ở quê nhà mà hoa cúc lại biểu
tượng cho mùa thu và những người đã khuất . Chẳng thế mà cả tháng trước
hoa cúc đã hiện diện khắp nơi , trong các cửa hàng , các siêu thị , hoa trong
chậu , hoa cắt cành , đủ màu đủ loại , không thể nào không nhớ đến những
người thân đã mất với bằng đó hoa . Tháng Tư hoa đào , Ba Má bỏ chúng con
đi , tháng Mười hoa cúc chúng con trở lại tìm Ba Má là như vậy đó …
Con đường ngoằn ngoèo sau dãy đồi cát với
lau sậy và hoa cúc lúc ẩn lúc hiện rồi cũng dẫn chúng tôi ra đến bờ biển
. Bãi biển vắng trải dài trước mắt , cát vàng và êm . Sóng nhấp nhô ngoài khơi
. Hôm nay may sao trời không có gió và không lạnh lắm . Không phải trùm kín
trong những khăn len và mũ áo bông như năm nào . Chúng tôi cùng thở hít khí trời
trong lành , có một tí mặt trời đó , còn đòi hỏi gì hơn , tâm hồn cũng lắng
xuống . Bình an .
Lúc này thủy triều đang rút ra thật xa , bờ đê cũng xa tít tắp . Quên không xem trước giờ thủy triều lên xuống , cứ đi đại cầu may thế mà lại hay , là vì thủy triều rút thì chúng tôi có thể đi ra thật xa tận đầu con đê gập ghềnh đá ,nơi tận cùng để thả những đóa hoa được ưu ái mang theo ;vì không ai muốn nó quay trở về bờ với dòng triều .
Hoa phải ra đi thật xa vì Ba Má nay cũng đã ở
thật xa chúng tôi rồi . Từng cành hoa được thả xuống biển , sóng bạc đầu
nhấp nhô , hoa lờ lững chờn vờn quanh bờ đá , như luyến lưu gì
chăng ? Hoa ơi , hãy đi đi , đi thật xa về với Ba Má , mang theo những nỗi
niềm thương nhớ gửi gấm của các con và các cháu .
Mấy
chị em đầu đã điểm sương , vẫn ngậm ngùi ngày mất bố mẹ và vĩnh viễn mồ
côi , các cháu thế hệ trẻ không biết có hiểu không , những nỗi niềm , những
thông điệp thế hệ chúng tôi muốn nhắn gửi , biết đâu được , nhưng những
phong tục như thế có ngày sẽ tiêm nhiễm vào ký ức của chúng để sau này chúng sẽ
có lúc nhớ lại một ngày 1-11 mang hoa ra biển . Để làm gì có biết không ?
Dẫu sao cũng là một ngày đẹp đáng nhớ ; 200 cây số đi về có là bao so với
nỗi niềm và tâm tình trải dài từ thế hệ của ba má đến thế hệ các con hôm
nay và các cháu mai sau .
Để nhớ ngày 1-11-2016
TỐ MAI
30-11-2016