Nhờ lời rủ rê của con em đầy challenge đã nhiều lần đi chơi chung , có biệt tài đẩy mọi người đi qua được giới hạn tự đát ra , dù cằn nhằn rên siết , đổ hết tội lỗi lên đầu nó , xong khi làm được , mới thấy trân trọng gửi đến thủ phạm một lời tri ân
Nên Tôi cùng đức ông chồng ,( người bạn đường luôn luôn "no comment " trước những chương trình xen kẽ đầy kín giữa công việc làm và vui chơi của bà vợ , sẵn sàng đi theo , không đổ trây ra để phá vỡ kế hoạch ,) đã quyết định dấn thân vào cuộc phiêu lưu có tên rất kêu là " Hành trình vòng quanh dãy núi Mont Blanc "
A ! cái tên núi dính liền từ hồi mới ra đời , khi vừa ngưng sữa mẹ , hết đứa này lớn thì được Mẹ sai đi ra tiệm chạp phô của bà Tàu dưới chợ chiều mua về cho đứa nhỏ hơn xơi . Tờ giấy có nhãn hiệu trình bày rặng núi tuyết phủ trắng xóa được tôi nhìn hờ hững, liếc sơ qua để phân biệt với sữa hộp hiệu Ông thọ kẻo rước nhầm về , con em nguy cơ có một cái bụng réo ầm ầm
Những rặng núi cao thấp chỉ để tôi ngắm nghía thán phục vẻ hùng vĩ của chúng , chả đạt chúng trong ước mơ của mình được có ngày leo lên tới nơi , chắc tại tính tôi vốn cản thận , không dám trèo cao , sợ té đau !
Chương trình được hai con em soạn thảo, gửi cho chi tiết những nơi chốn sẽ đi qua , Tôi lụi cụi tìm đọc trên internet , có hơi ngờ vực về những độ cao cần phải leo đến , những độ thấp luúc xuống núi đi ...ngủ , thấy coi bộ không ngon ăn . Cộng thêm tình cờ xem mấy cái chương trình tivi , chiếu rõ ràng những người đi trên con đường này , chả hiểu sao đi lạc , kẹt cứng giữa triền núi , lên không được , xuỗng cũng không xong , xòe cả tay lẫn chân bám vào sườn núi như thằn lằn ( một phần vì máy bay trực thăng đến cứu thổi cánh quạt như bão cấp bốn ) , nước mắt nước mũi ròng ròng , lúc được câu lên lơ lửng giữa trời trông nhếch nhác lắm , không oai hùng tí nào với hình ảnh dấn bước trên đường với bị và gậy ,thật gây ấn tượng khi nhìn dòng nước mắt tiếc đời trên những khuôn mặt ở độ tuổi của tôi . Rồi nào là lùi bước để chụp hình , lỡ bước lúc đi pipi có thể có nguy cơ lăn bùm xuống hố sâu , Ông chồng tôi hù dọa khi thấy tôi hì hục sắp xếp cái máy hình với hai cái ống kính amateur , làm tôi phải hứa chỉ lôi ra để chụp hoàng hôn vói lai bình mình ở những chỗ sẽ ngủ qua đêm
Chương trình khởi đầu suông sẻ với màn hội ngộ ba chị em ở phi trường Geneve , Thụy Sĩ . Máy bay tôi đến trễ , cùng vào phi trường với máy bay của đứa khác ,vừa vặn giờ giấc như những cuộc hẹn hò trong những phim trinh thám
Trời nắng trên đường tới St Gervais bên Pháp , , xe leo qua những đoạn đèo vốn là cửa ải của dân đi trượt tuyết mùa đông để đến một refuge đầu tiên , nằm một mình giữa núi đồi . Nhà đã nằm đó qua bao thế hệ cai quản , tôi tự hỏi , ở đây lấy gì sống , sẽ buồn đến rũ người khi mùa đông đến. Phải đợi đến lục đi dạo buổi chiều , leo qua một quả đồi , ven theo một giòng suối , chui qua cánh rừng tìm chỗ khoảng khoát hơn , mới khám phá ra nhà này ở đầu một con đường dãn đến chi chít các chalet lớn nhỏ tô điểm sườn núi , vui ra phết , chả buồn khổ gì ,và ối người đang đi dạo như chúng tôi . Hóa ra mùa hè , núi ở đây cũng không vắng khách
Cơ quan tổ chức chuyến đi in sẵn hai cuốn nhật ký hành trình , tôi để cho hai con em giữ , vì nhớ đến minh, bắt đầu năm nay đã don gọn gàng lại giấy tờ , đã lôi mấy hộp rương kỷ niệm ra tống bớt những đồ đạc lặt văt, ,Hơn 60 tuổi đời , lủ khủ giữ những thứ ấy , con cái lại không biết nên vất đi hay nên giữ lại , như trên căn lầu của Ba Má , đến giờ này vẫn còn cuốn sổ Ba ghi thời tiết hàng ngày , hoặc kim chỉ vá may của Má , mở tủ trong bếp , vẫn còn mấy gói gạo nếp lẫn đậu xanh , mấy năm rồi nấu bánh chưng quên không mang về dùng
Bắt đầu chuyến đi bằng xe lửa lên núi . Con em nói chắc nịch , chỗ mình xuông , trạm Belle vue , sẽ to đùng , cứ ngồi yên đây , vì có muốn hỏi , cũng chả biết hỏi ai , nhũng người ngồi cùng toa không đi đến đó ,tài xế ngồi trong phòng đóng kín cửa , gõ rã cả tay cũng chả nghe thấy , lại còn có lúc bận đi xuống đuổi đoàn lừa không biết đâu ra trên núi , đứng ăn vạ giữa đường ray , mắt vơ vẩn ngắm đất trời
Nên lúc tới nơi phải vội vàng nhảy ra vì trạm ga bé oặt , như quán nước bên đường
Ra quân hăng hái lắm , cười toe toét bên mớ bảng chỉ đường chi chít mọi hướng đi.....
Ngày đầu tiên ,thấy cũng ngon ăn , nhờ đã ăn gian chuyến xe lửa , nên có hì hụi leo lên thêm độ cao 600m để đén Col du Tricot 2120m cũng không nhằm nhò gì , còn có lúc nghỉ chân nhâm nhi ly bia trên núi ở giũa đất trời gần chalets de Miage
Trên đường đi vòng tới Mont Truc , tình cờ gặp gỡ một ông người Ý đã từng ở Bỉ , làm việc ở nhà máyClabeq mấy năm cho đến giai đoạn nhà máy bị phá bỏ , kết thúc một thời hoàng kim sản sinh ra dân số cho Tubize .Ông này làm chúng tôi phục lé cả mắt khi chỉ những rặng núi xa xa , nơi Ổng đã từng vượt qua , con đường vòng quanh Mont Blanc chắc không đủ đô cho Ổng , vì Ổng chưa hề đi
Đường xuống núi băng qua một con suối , thấy cảnh an bình với tiếng suối chảy , tiếng trẻ em vui đùa ( chỗ này xe hơi đến được ) , không thể không dừng lại thò chân xuống dòng nước nguồn trên núi xuống , lạnh buốt nhưng làm chân đỡ mỏi
Đường đi dự kiến 6 tiếng , tụi tôi đi gần 8 tiếng ,, đến thành phố còn lê lết thêm bao nhiêu phút extra đi tìm refuge đang núp kỹ đâu đó ở một góc làng
Tôi thất kinh vì cái refuge này , chỉ có một cầu tiêu và hai phòng tắm , phòng ngủ tập thể cách nhau một bức màn , chen chúc nhau như cảnh căn nhà dưới Saigon của tụi tôi năm xưa mỗi lần có khách Dalat đổ bộ xuống
Ăn tối như đi ăn cướpvới cảnh tiếp thức ăn hết sức quăng quật vì tội không ăn đúng giờ , chả là tự thưởng mình một chầu bia ngoài phố , về trễ hết nửa tiếng , chưa quen sinh hoạt đúng giờ giấc như trại lính trong các refuge
Ngày thứ hai coi bộ ngon ăn, vì lúc khởi hành thấy đông đúc đủ mọi lứa tuổi quanh mình hăng hái khua nhặng xị mấy cái gậy chống trên đường lên núi.Chỉ cần leo con dốc đầu tiên cạnh Notrre Dame de le Gorge là đã bở hơi tai , phái đoàn rơi rớt theo độ tuổi , mồ hôi đổ thành giọt , không liên quan gì đến độ lạnh 10°C , tôi kíp kíp trut hết áo mặc theo kiểu bóc vỏ củ hành , tháo bớt một khúc ống cái quần dài đãcẩn thận trang bị lúc ra khổi refuge
Col du Bonhomme hân hoan đứng cạnh mốc chỉ độ cao nơi đây 2329m Gặp hai ông Parisien đang đi tiếp chặng đường GR5 xuyên qua nước Pháp ,Ổng chỉ mấy ngọn núi thấp thoáng xa xa còn cao hơn nữa , là đường <ổng sẽ đi qua Cả lũ lè lưỡi thán phụcCông nhận là họ đi nhanh , chúng tôi chỉ mới đang loay hoay tại chỗ , nhìn ra đã thấy hai ông ở lưng chừng núi phía xa
Cả một ngày rã rời vì qua đến hai ngọn đèo , nhưng bù lại , có được một bữa ăn tối ngon lành và một giấc ngủ ngon trong khách sạn có chủ nhân biến đau mất , Nhờ tài bắt chuyện của Huy , ông chủ để tụi tôi tha hồ làm gì thì làm , thế là êm ái ngồi trong phòng khách nơi đây , tân hưởng thú vui nhâm nhi bia rượu sau một ngày lang thang trên núi
Được đi bằng xe qua một số dốc đèo để nối tiếp ngày đi thứ ba ở Ville des glaciers . Ánh nắng chưa xuống đến thung lũng , những triền đồi xanh mướt cỏ , núi non nhấp nhô khắp chung quanh , hoa lá mùa hè vẫn còn khoe sắc , nhũng mảng màu sắc đối chọi nhau , khung cảnh hùng vĩ làm có leo đến đổ đom đóm mắt , cũng còn có lúc nhìn chung quanh , thán phục với những dòng băng hà thiên niên kỷ , đổ từ trên núi xuống , bỗng dưng bị ngừng chảy , lửng lơ giữa dốc núi như đang hứng chịu một lời nguyền
Col de la Seigne , leo được đến nơi , không chen chân nổi với người và xe đạp quanh trụ đánh dấu mốc giữa Pháp và Ý , Gặp lại nhóm Tây ban Nha vùng Pyréné qua đây đi leo núi ngày hôm trước , còn cõng theo áo thun với logo ngọn núi của vùng quê bán để quảng cáo , tụi tôi hứng chí mua vài cái mặc,nên chúng hò reo như gặp lại bạn cố tri khi thấy chúng tôi lôi ra mặc hôm nay , ầm ĩ kéo nhau chụp hình chung , Mới hiểu tại sao một bà khách hàng quen hay nói đến những tình bạn nẩy sinh trên những con đường trèo đèo lội suối
Trời mưa lâm dâm lúc xuống đèo qua biên giới Ý , những cánh đồng hoa flox dại màu hồng nở bạt ngàn cùng những cành hoa tím trên suốt dọc đường đi . Cánh đồng len lỏi những ao nước và giòng suối có nước màu ngọc bích , soi ngược bóng núi và màu trắng của băng hà Miage
Đến đích , chờ xe bus ,thấy đâm lo vì một em bus bé oặt , vậy mà nhồi nhét đủ hết , không ai bị sót lại Ngủ gà ngủ gật trong một xe có tiếng Ý nổ như bắp rang , phục ông tài xế lái đường đèo có lúc muốn mài cả thành xe vào vách núi
Thành phố Courmayeur , thủ phủ của vùng núi Alpes của Ý , vây chặt chung quanh là nhũng ngọn núi sừng sững , tấp nập người qua lại ,cũng không có nhiều thì giò để thăm viếng lắm vì trời đổ mưa
Ngày thứ tư , tài liệu nói là ngày đi ngắn nhất , lúc khởi đầu cũng rầm rập đủ mọi lứa tuổi , nhưng đường leo đến grand col Ferret cứ như là đường đi không đến , còn phải chen chúc với người vác xe đạp VTT , hoa cả mắt , nhưng cũng còn nhìn thấy rất gần minh băng hà trên đỉnh Mont Dolent . Đường xuống núi , hai con em đi không ngưng nghỉ , tôi bắt đầu thấy đau móng chân cái vì xuống dốc nhiều quá Nhớ chỉ cách hai năm trước , đi vùng Charmonix , làm gì có màn dò dẫm bước từng bước vì sợ té như thế này , đá cục tôi nhảy chuyền một cách dễ dàng . Nên tôi mừng muốn chết khi nhờ đi hỏi đường , có một người cho đi xe nhờ khoảng đường 3km còn lại , hai con em quyết tâm đi bộ , Kịp chuyến xe bus chở về Champex
Buổi tối , theo lệ thường , con em lại quăng cuốn sổ hành trình đi cho tôi xem hành trình ngày hôm sau , có khúc sẽ leo lên gần một băng hà , ghi chú rõ ràng muốn đi đường này cần phải có kinh nghiệm leo núi Có một con đường khác đỡ cheo leo hơn , tôi ngại ngần trong quyết định đi theo con đường khó , con em gạt ngay tôi ra bằng cách hăm dọa là nếu tôi muốn đi đường dễ thì sẽ đi một mình . Tôi nhớ lại đoạn đường đi hôm nay. và nổi lên trong mình ý nghĩ mình đàng là vật cản đường , vì tôi không đi nhanh bằng chúng ,
Tôi gọi điện về nhà , khóc với con gái mình về ý nghĩ muốn bỏ cuộc đi về vì không thấy ai động viên mình , khóc với ý nghĩ tuổi đời đang bắt đầu bắt tôi dừng lại ngang đường . Cái chính là mấy ngày trong cuộc hành trình , tôi thấy những người hăm hở leo núi , chưa hẳn chỉ là một thú vui , mà như họ đang đi tìm kiếm một cái gì , hoặc đúng hơn là đi tìm một cái đích nào đó để hướng đến , là cái tôi thấy tôi không cần nữa Nên câu nói " đường đi khó không khó vì ngăn sông cách núi mà khó vì lòng người ngại núi e sông " áp dụng đúng cho tôi trong hoàn cảnh này
Ý nghĩ vì mình mà những người đi theo không đến được đích của họ làm tôi không muốn cố gắng nữa . Cảnh đẹp , đường đi vất vả tôi chịu được , nhưng cái ý nghĩ mình đang là một cục nợ làm tôi thối chí , vả lại , móng chân bầm tím khiến tôi sợ không biết còn đi được ngày mai không
Chính vì ở refuge không có màn được ngủ nướng , đành dậy sớm theo mọi người sau một đêm trằn trọc không ngủ đã tạo cơ hội hòa giải và tôi tiếp tục đi , mặc kệ cho chúng sau này có kể lại chuyến đi với ai đó , thì sẽ nhắc đến , có một con đường đi không đến được vì một bà chị đã bắt đầu bước vào tuổi già , không phải lỗi của tôi , mà lỗi tại luật tuần hoàn , những trường hợp ngoại lệ cũng có , nhưng không nằm trên tôi , thế thôi
Con đường khởi đầu như đi dạo , rồi đến lúc leo là leo không ngung nghỉ . Cũng còn may có những người thợ dọn đường cho chuyện chạy vòng quanh núi Alpes vài ngày sau , cắt bỏ vô số cành framboise trái chín ngọt lừ bỏ ven đường khiến có chuyện làm để quên con dốc dài , Qua đến đất Thụy sĩ , ấn tượng nhất là những tiếng chuông bò reo leng keng khắp nơi , bò mập ú nụ , tung tăng trên những triền núi xanh Xuống đến núi , băng qua một cánh đồng , tìm được vài phiến đáphẳng dưới rặng thông vi vu , cả lũ dừng lại đánh một giấc bù lại đêm hôm qua mất ngủ , vì trong đầu ai cũng có chuyện để nghiền ngẫm .Đến thành phố Trient lúc trời bát đầu đổ cơn mưa chiều , ăn một bữa ăn cơm cari đúng vị á châu , và tối đã có thể cười đùa nắc nẻ vì ngủ ở refuge , kỳ này phái đoàn bị chia ra ngủ chung với người khác , cái màn này phiền nhất vì tôi có tật gáy ro ro
Ngày thứ 6 , ngón chân không quấy rầy tôi lắm , chỉ ráng nhâc cao lên cho khỏi táng vào đá , và khi đi qua tới biên giớ Pháp , tôi nhận ra căn nhà nằm chót vót trên col de Balme ,là nơi hai năm trước tôi đã đến , nhưng ngày ấy , sương mù .Lần này , được đãi trời nắng trong vòng 1 tiếng , kịp thấy rặng Mont Banc xa xa , rồi sương mù lại dâng lên kín mít ;mây ùn ùn kéo qua không còn thấy gì hết
Chọn đường đi xuống thành phố Le Tour bằng con đường vòng lên station de ski cao nhất , leo trong sương mù , còn kịp nhận ra những bụi myrtis chín đen và ngọt ăn thay dessert . Lên đến cục đá cao nhất , hai con em leo qua , và biến mất , tôi ngồi chờ một lát không thấy chúng quay lại , cũng đi leo qua , chả thấy chúng , sương mù và gió lạnh quấn tôi vào một cảm giác lạc lõng một mình ở một nơi không biết hướng đi
Thật ra Le Tour tôi mới chỉ đến có một lần , nhưng khi chưa có sương mù , đã kịp nhìn thấy nó nằm êm đềm dưới chân núi , không tít tắp như những nơi cần đến khác , nên chả sợ lạc ,
Leo xuống hết đám sương mù vần vũ trên cao , hiện ra một triền núi ngập nắng với con đường quanh co đi xuống , không thấy bóng dáng hai con em đâu , chả hiểu chúng đi chốn nào , nên ông chồng đành phải leo lên lội lại vào đám mây đi tìm. Hóa ra đường xuống núi vòng đi hai ngả
Lần đầu tiên đến refuge còn sớm , mừng như bắt được vàng vì 5 người được ở chung phòng , hân hoan thưởng cho mình một chầu bia trong phòng ăn êm ấm , có núi chập chùng vây quanh . Còn kịp có thì giờ ra lại Charmonix , tha hồ lê lết các hàng quán và xem thành phố giăng cờ quạt chuẩn bị cho cuộc chạy vòng quanh dãy núi Mont Blanc , như chúng tôi , nhưng chỉ trong ...24 tiếng đồng hồ !
Ngày chót ra quân , trời mưa lúc lên đương leo lên Col de Montet 1461m . Lạnh và sương mù . Nên lại có một đường đi không đến được : Lac Blanc . Con em thở dài sườn sượt vì đã trật đến đây lần thứ hai
Đã hăng hái bỏ qua những lời bàn ra của người đi ngược chiều xuống , nhưng chỉ dấn thêm được 15 phút cũng đành chào thua . Lần này không phải tai tôi , mà tai sương mù . Không biết lúc đến được tới nơi , có còn đọc được cái bảng chỉ cho biết đây là cái Lac Blanc không nữa
Đường về dọ dẫm đi xuống , nhớ đén mình và những bước chân sải dài của hai năm trước , cũng ở nơi đây .
Chuyến đi kết thúc ủ dột vì chả nhìn thấy được một rẻo của Mont Blanc , tôi bảo thì đi bộ xuống station thay vì đi télécabine . Con em đầy challenge chối phăng , xong rồi chắc cũng dâng lên chút hối tiếc , vì hóa ra đường đi xuống không bị mây che , nhìn rõ rành rành!
Chấm dứt chuyến đi 7 ngày , 113km , êm ái ngồi trên xe về Lausanne , Thụy Sĩ
Và rớt vào một cái nhà airBnB đẹp nhu trong mơ , nằm chót vót trên quả đồi nhìn thẳng ra hồ Léman .Ngồi nhâm nhi ly bia ngoài terrace ngắm chiều tà , và êm ấm bữa ăn tối với cặp chủ nhân khi trời lại đổ mưa
Ngày chót , không thăm thành phố Lausanne . Lội đến Montrieux để thuê xe đạp đi giữa các ruộng nho . Ngày chủ nhật , những chỗ cho thuê xe đạp đóng cửa hết . Mò ra tận nhà ga , có xe , nhưng phải trả trước 6h chiều .Tìm được xe thuê kiểu xe đi trong thành phô , thiếu một chiếc cho Huy . Lại phải chạy đến một chỗ cho thuê khác . Loay hoay đến cả hơn 2 tiếng đồng hồ mới gom đủ xe . Huy leo lên đạp được đúng 15 phút thì bỏ cuộc , vì xe nặng quá
Mà nặng thật , nhất là cái đầu xe ; Và nhũng con dốc trên các ruộng nho vùng Lavaux này nhấp nhô lên xuống không ngon ăn chút nào
Rốt cuộc đành phải mò xuống đường đi ven hồ , đi chung với xe cộ các loại . Chỉ lo cắm cúi đạp kẻo xe trằn . Đến được điểm hẹn để đi thăm và nếm rượu nho . Xe đạp được quăng thẳng cẳng , như của nợ vì chưa bao giờ tôi có một cái xe nặng đến vậy
Chuyến đi thăm ruộng nho , tha hồ hái nho ăn , vì năm nay đặc biệt , trời nắng nhiều , nho ngọt lịm . Lúc ngồi trên bờ tường nghe bà guide giảng giải về nho các loại , tôi nhắm mắt ngủ thiếp đi trong cảm giác hết sức an bình . Cái cảm giác êm êm của cảnh thảnh thơi đầu óc , đã từ lâu nay tôi không tìm thấy . Trời nắng đẹp , cảnh đẹp , ru tôi mụ mị đi trong chốc lát
Rối sau đó , đánh vật với cái xe lúc về
Trên nguyên tắc con em nói , chịu khó dắt lên một dóc đèo trên cao , sau đó sẽ thả dốc đến Velvet là trả được xe . Cong đít đẩy lên dốc , những người đi xe đạp đua nhẹ nhàng đi qua , tự hỏi cả lũ này làm gì trên đèo với những cái xe lẽ ra chỉ nên đạp quanh một khúc đường dưới hồ . Leo miết mà vẫn chưa tới ngang được trang trại ruộng nho nổi tiếng nhất vùng
Lên cao mới thấy ruộng nho đến cả chục tầng . Quyết định dừng lại và thả xuống dốc . Đầu cắm ngược. May mà tin cậy vào mấy cái thắng xe . Con em thả xuống cái vèo như trượt ski xuống một cái piste đỏ . Nháy mắt đã thành một cái chấm dưới xa xa
Vừa đạp vừa buồn cười , vì đường xưống thành thố quanh co , kiểu lòng chảo . Thả xuống , lại có lúc đi lên . Có cái lúc đi lên , để số nhẹ thì chân quay tít trong khoảng không , đổi số thì chỉ 10 m là xuuống dắt xe vì xe ứ chịu đi nữa
Cuối cùng cũng về đến căn nhà trị giá 7 triệu euros luc tối khuya , không kịp nhảy xuống piscine được sưởi nóng ;ăn một bữa tối chia tay
Kết thúc chuyến đi đầy hỉ nộ ái ố
Những con đường đi không đến , có thể vẫy gọi một chuyến phiêu lưu tiếp theo , có thể là lúc biết cần xem lại sức mình để không nhắm mắt dấn thân dù không có nghĩa là chấp nhận dừng lại ở ven đường ,Nhất là sau chuyến đi về , vợ chồng tôi gần như sẽ làm việc như lúc mới khai trương nhà hàng . Sẽ buồn khi có lúc hoài nghi về khả năng của chính mình ; nhưng chắc cần , êm đềm trong nhũng bước đi đến chiều tà của đời mình , những mốc cần đạt đến , sẽ phải có , nhưng không cần là những đỉnh cao nữa , vậy thôi , luật tuần hoàn , có phải là rắn đâu mà lột được xác nhỉ ?
Hương Quỳ
Bruxelles 09/15/18