6: 40 - Tôi ngồi vào ghế. Chương trình bắt đầu lúc 7 giờ tối, 20
phút yên vị trước khi ban nhạc nện trống khua đàn có vẻ hợp lý lắm và dư giả
thì giờ lắm. Nhất là khi đèn trong hội trường còn sáng, còn thấy được hàng ghế,
số ghế nhỏ tí.
6:50 - Bà soát vé dẫn hai mạng đến đòi ghế của tôi. Hoang mang lôi
vé ra, thì vé tôi với vé của hai mạng kia y chang nhau. Bà soát vé bèn dẫn hai
người đi. Nguyên tắc first in first serve được áp dụng triệt để.
6: 55 - Tôi nhìn quanh. Hội trường chưa đầy đến một nửa nhưng ngoài
Box Office đã dựng một cái bảng to tướng “SOLD OUT”. Nghĩa là hết sạch vé rồi
nhé. Thế những người có vé nhưng không có mặt kia đang ở đâu?
7: 00 – Ban nhạc khua rổn rảng, đèn trong hội trường phụt tắt. Tôi
phục tính đúng giờ của chương trình. Thật ra Casino của Mỹ, chơi với Mỹ là phải
đúng giờ, trễ hẹn chỉ tổ tốn tiền! Hai hàng ghế trước và sau tôi vẫn vắng tanh
vắng ngắt và hội trường chỉ đầy khoảng hai phần ba.
7:15 – Ông soát vé dẫn ba mạng tới đòi chỗ ngồi của tôi. Trong bóng
mờ và giữa tiếng đàn trống inh ỏi, tôi lại lôi vé ra, lại so sánh từng chữ từng
dòng. Giống y chang nhau. Ông soát vé bối rối rồi lợi dụng lúc mọi người đang
hoang mang và bóng tối chung quanh, ngài lỉnh đi. Ba mạng mất ông soát vé như mất
phương hướng, thấy hàng ghế trống trước mặt tôi bèn ngồi xuống. Trên sân khấu
ca sĩ đang nhảy loi choi thế kia làm sao chờ được!
7:30 – Ông soát vé (ông khác nhé) dẫn năm mạng đến đòi hàng ghế trước
mặt. Ba mạng kia đành đi ra. Tôi không biết họ sẽ đi về đâu. Nhạc vẫn ầm ầm.
Đám đông vẫn chộn rộn kẻ đứng người ngồi, đi ra đi vào.
7:35 – Ông soát vé (lại một ông khác nữa) dẫn một cặp vợ chồng đến
đòi ghế của tôi. Trong tiếng ca lanh lảnh của Diễm Sương, của ánh đèn sân khấu
quét thẳng vào mắt, tôi lại lôi vé ra. Lại giống y chang như nhau. Chắc máy in của
Casino có vấn đề, hay hệ thống in phát vé có vấn đề. Hai vợ chồng lại bị lôi đi
đâu mất tiêu. Đầu tôi đang thử chạy chương trình in phát vé của Casino tìm xem
lỗ hổng ở đâu.
7:45 – Vẫn kẻ đứng người ngồi lố nhố. Cái ghế bên cạnh tôi vốn là của
nhóm tôi nhưng một người không đi nên trên nguyên tắc, nó phải được để trống.
Nhưng đến bây giờ đã có 4 người khác nhau ngồi vào đó. Đầu tiên là một chị sực
nức nước hoa, suốt 10 phút liền chị dí cái cell phone về phía sân khấu để quay
cảnh Henry Chúc béo ị, đầu trọc đang gân cổ hát. Khổ thật, đi xem phải quay
clip đặng đưa lên facebook cho bạn bè xem ké. Sau nửa tiếng, chị bị mời đi chỗ
khác, thế vào là một đấng trung niên sực mùi thuốc lá. Nhìn quanh nhìn quất, ngài
rút ra cái cell phone và chĩa về sân khấu. Lần này facetime cho đám nhậu ở đâu đó
xem chung. Sau đấng mày râu này là một phụ nữ đứng tuổi, cellphone không chĩa về
sân khấu nhưng sáng nhấp nháy suốt nửa tiếng để bà chát với ai đó. Bà cũng không
trụ lâu, cuối cùng là một ông lão, bảo với tôi mấy người đi cùng với ông ngồi
tuốt đàng sau, ông được ông soát vé dẫn đến đây. Tôi nhủ thầm Bố đang ngồi ghế
của con đấy ạ!
8:00 – Một đám đứng lố nhố trước mặt tôi đòi 6 ghế. Ông soát vé
hoang mang cùng cực, chĩa thẳng cái đèn pin vào mắt tôi. Tôi nghĩ đến chuyện bỏ
đi về quách cho xong nhưng nể bạn nên ráng ngồi lại. Rồi sáu người đi sáu hướng
cộng ông soát vé là bảy hướng.
8:15 – Bạn hỏi tôi có muốn uống nước không bạn đi lấy? Tôi bảo liền
đi là mất chỗ đó thế nên cả lũ án binh bất động, cố thủ trên 6 ghế của mình.
Bây giờ trong hội trường đã đông hơn nhiều rồi, ghế trống không còn bao nhiêu
nhưng số người đứng dọc đường đi không biết tắp về đâu còn rất nhiều. Họ đi lên
đi xuống, nhìn ngang nhìn dọc. Cả hội trường vo ve giống tổ ong, tất nhiên phải
loại trừ tiếng động của ban nhạc và ca sĩ.
8:30 – Ông chồng hỏi không có giải lao hả? Tôi rùng mình, thôi đi
cha, tưởng tượng chừng này người đổ ra rồi chừng này người chạy loăng quăng khắp
nơi khắp chốn tìm lại chỗ ngồi có mà đến nửa đêm cũng không xong. Ban tổ chức
cũng biết thế nên show liền tù tì 3 tiếng, không nghỉ ngơi nước nôi restroom gì
cả. Chỉ khổ các cụ cao niên, tuổi già cẩn thận đi sớm nửa tiếng, ngồi đâu vào
đó bây giờ chịu trận.
9:00 – Tôi khám phá ra mình quan sát những người chung quanh nhiều
hơn là nhìn lên sân khấu. Hoạt cảnh anh đến trước chiếm 2 chỗ bất hợp lệ, bật
điện thoại gọi cho vợ/bồ. Vợ/bồ tất bật tới vừa ghé mông vào ghế thì bị đòi lại.
Chị quê mặt đứng lên vùng vằng đay nghiến tiến thẳng ra cửa, anh chạy theo
không kịp. Hoặc 5 chị em 4 ghế, tôi không biết ghế kia ở chỗ nào, một người hy
sinh ngồi ghé nửa mông, nửa chừng không xong đành quỳ dưới đất, mặt vẫn rất tươi
tỉnh vọng lên sân khấu, theo dõi ca sĩ kỹ càng kịp thấy Như Quỳnh mắt mở không
ra vì lông mi giả nặng quá! Con bé ré lên “Trời đất! Hát gì mà mắt mở hông nổi
cà!”
10:00 – Cuối cùng mọi người ổn định đâu vào đó. Ban nhạc và toàn bộ
ca sĩ kéo ra sân khấu hát bài tiễn biệt chấm dứt chương trình.
Sau 3 tiếng với show nhạc Mùa Thu Yêu Thương được trình diễn không
tốn tiền mua vé ở Casino WinStar Oklahoma, tôi thấy nhiều điều. Không dám so sánh
với Broadway vì cả một trời một vực nhưng đại khái thế này:
Ca sĩ xin vỗ tay để ủng hộ thì chả ma nào vỗ tay. Ca sĩ quát vào
micro, xin mọi người một tràng vỗ tay ạ. Vẫn không ăn thua. Khán giả lạnh tanh
hoặc bận đi tìm chỗ ngồi.
Ca sĩ hỏi mọi người thắc mắc không biết tôi có làm đám cưới với Đàm
Vĩnh Hưng không, bây giờ mọi người có muốn tôi trả lời câu hỏi đó không ạ? Cả hội
trường rần rần “Có! Có!”
Ca sĩ bảo bây giờ mời mọi người bật flash cellphone rồi vẫy vẫy
theo nhịp nhạc nhé. Đám trẻ bật lên, đám già bảo nhau ngu gì, hết pin sao.
Trên cái slide to tướng bên cạnh sân khấu, một dòng chữ chạy liên tục
không mệt mỏi ghi rõ ràng rằng camera, video không được phép sử dụng trong lúc
show đang trình diễn. Khán giả vô tư chĩa thẳng cái ống kính dài ngoằng chụp hình
chim vào ca sĩ bấm tách tách nghe như súng liên thanh. Còn cellphone thì khỏi nói.
Nếu áp dụng kỷ luật của ca sĩ Adel, ai quay phim chụp hình thì mời ra khỏi rạp,
chắc chỉ còn…một mình tôi ngồi xem!
Cái tổ ong đêm đó có tới những hơn 800 con đấy ạ!
“Không ăn đậu không phải là Mễ
Không đi trễ không phải là Việt Nam”. Tôi khoái câu này nhất.
Lan Hương
Fort Worth 09/28/2018
No comments:
Post a Comment