Sinh
nhật năm mươi ba tuổi. Không nến, chẳng bánh cũng không hoa. Sinh nhật năm mươi
hai cũng thế, và năm năm mươi bốn cũng sẽ thế. Lần cuối cùng mình thổi nến sinh
nhật cách đây hơn 20 năm thì phải, khi chân ướt chân ráo đi làm cho EDS. Buổi
sáng ngày 10 tháng 3, đám coworkers đem cho mình một cái cup cake bằng nắm tay với
một cây nến cắm trên đó rồi hò la bảo thổi đi, thổi đi, “make a wish” đi. Mình
hồ hởi phấn khởi thổi ngọn nến duy nhất, kịp nghĩ nhanh trong đầu, mong cho hai
thằng con mau khỏi bệnh, chỉ thế thôi cũng đủ mừng rồi. Khi ấy hai thằng đang mắc
bệnh chicken pox, người lấm tấm mụn đỏ như beo gấm, phải nằm nhà hơn một tuần. Mình
có mặt tại sở lúc 6 giờ sáng, bỏ nghỉ trưa để ra khỏi sở 2 giờ chiều, phóng về
nhà coi con cho bố nó đi làm lúc 3 giờ, về nhà 10 giờ đêm. Vợ chồng thay phiên
nhau coi hai thằng vì nhà trẻ từ chối “beo gấm” sợ lây lan biến nhà trẻ thành sở
thú mất, mà họ hàng bà con nhìn trước nhìn sau chẳng có ai chung quanh đỡ đần.
Ông chồng cám cảnh kêu lên “Hai đứa mình sao giống con mồ côi quá vầy nè!” Mẹ
chồng sau này nghe thế bảo “Ăn với nói!”
Lần
được tặng hoa cuối cùng là ngày trở về sau đám tang của Má. Mình suy sụp hoàn
toàn, lết vào nhà thấy bình hoa dại hai ông con đi bứt dưới park về cắm trong
cái ly uống nước kèm theo một tấm thiệp nguệch ngoạc “Chúc mừng Ngày lễ Mẹ”. Nhìn
bình hoa lẫn lộn cỏ dại đã héo hơn nửa, mình hiểu cuộc sống dù sao cũng phải tiếp
diễn, dù có Má hay không có Má. Đức ông chồng mình lần sau chót tặng hoa cho
mình không biết vào cái dịp gì thì kèm với hoa, mình được nhận thêm câu “Hoa gì
mà đắt kinh khủng! Đúng là rip off!” Mình cắm hoa vào bình, cắm luôn cái cảm
giác đã để cho ông chồng bị trấn lột một cách vô nhân đạo vào trong lòng. Sau
đó mình có gợi ý thay vì mua bó hoa, mua cho mình một chậu hoa, nghĩa là có đất,
có rễ, mình sẽ chăm sóc nó để nó nở hoa tiếp sang năm. Mình nhận được một chậu
lan rồi im bặt, không thấy gì nữa. Đến cả hoa lan cũng được liệt vào hạng “trấn
lột” thì thôi, mình chẳng mong ngóng gì nữa cả. Cũng may cái chậu lan này năm
nào cũng nở một cành cho đến tận bây giờ. Ngẫm tới ngẫm lui, cũng tội ông ấy.
Giá như mình thích cà rá bông tai thì dễ cho ông ấy biết chừng nào. Đi mua một
sợi dây chuyền tặng ông ấy không cảm thấy phung phí bằng mua một bó hoa mà nó
chỉ tươi tắn được đúng 10 ngày nếu chăm chỉ thêm nước thay nước rồi cuối cùng
cũng kết thúc trong thùng rác. Nhưng mình chẳng buồn đâu. Đến khi mình chết,
mình sẽ gom đủ hết hoa cho chừng đó năm không được tặng hoa. Hê hê!
Cách
đây mấy năm, nhân dịp ông anh lên ngồi chiếu cụ với số tuổi 60, ông ấy bảo
không cần quà cáp, chỉ cần mỗi người viết cho ông ấy biết những suy nghĩ của mình
trong quá khứ, hiện tại và mơ ước cho tương lai. Mình nhớ mình tống cho ông ấy
hai bức thư dày cộm kể lể quá khứ và hiện tại. Ông ấy chờ cho đến bây giờ mà
không thấy bức thư tương lai của mình ở đâu. Chỉ vì nó mở đầu như thế này “Ceux
qui ne regardent que dans le passé ou le présent sont certains de rater
l’avenir”. Chấm hết. Chẳng bao giờ mình gởi nó đi Dubai. Nghĩ về tương lai ư?
Chắc chỉ mong cho chân tay khỏi đau để chạy cho nhanh, chơi tennis cho khỏe,
không thì đến phải xài meldonium như Maria Sharapova mới trụ được. Mà nghe nói,
sau khi Maria bị treo vợt, số lượng thuốc meldonium được bán ra đắt như tôm
tươi! Thế mới biết trên đời này có biết bao nhiêu cái tay đau cái chân đau vẫn
còn luyến tiếc với cái việc nâng vợt vụt một cái cho sướng. Còn con cái ư? Sau
khi hai thằng vào đại học, mình phủi tay được chưa? Mình không biết đến khi nào
thì Ba Má mới không phải lo cho mình? Lúc mình chia tay cả nhà ở phi trường
Zaventem, đi lấy chồng nước mắt như mưa chăng? Còn tương lai riêng cho bản thân
mình ư? Ngày nào đi làm về cũng thấy tấm bảng trưng số độc đắc lên hàng triệu
đô la. Nếu trúng số, việc đầu tiên mình làm là mua vé máy bay về Bỉ, ngồi ghế hạng
nhất duỗi chân duỗi tay cho bằng sướng. Chứ bây giờ ngày nào cũng lên Google mò
vé tuyệt vọng, toàn giá trên trời dưới đất, đem nhân cho bốn thì đúng là nghèo
mà chơi sang. Giá xăng đã rẻ biết bao nhiêu rồi mà sao đường về cố quốc còn xa
vời đến vậy? Riêng khoản sự nghiệp thì đến tuổi này rồi không còn nhìn ngang
nhìn ngửa muốn nhảy hãng nữa. Và cũng không còn nghĩ “Nếu được lựa chọn mình sẽ
đi học cái này, làm cái này thay vì làm nghề này, vân vân”. Mà cái số của mình bị dính chặt với hãng này mất
rồi. Mấy lần manh nha tính bỏ đi thì vừa tu sửa cái resumé xong ông chồng thông
báo hãng ông ấy đang cho nghỉ việc. Mình ngậm ngùi cất resumé, tiếp tục lái xe vào
Downtown. Hai mươi năm đi làm, đổi chỗ ngồi 4 lần, ơn trời dưới cùng một hãng,
chỉ xách cái computer đi từ bàn này sang bàn khác. Boss cũng già theo mình, thình
lình lên chức bà ngoại bất đắc dĩ mà không có con rể. Boss cũng đã kịp đổi bồ
ba lần, trong đó có một ông thay vì lên xe bông với Boss đã chết ngay trên xe của
Boss trên đường đến nhà thương vì đau tim. Gò má Boss hơi cao nên Boss lận đận
mãi đến năm ngoái mới lấy được ông chồng này, cái ông mà cả team nói lén sau
lưng Boss “Người ngợm trông giống nông dân quá!” Riêng trong team đã có hai ông
nghỉ hưu, bốn ông bị đuổi việc và một ông chết vì ung thư da. Thời gian như
thoi đưa, mình ngồi một chỗ nhìn thiên hạ đến rồi đi. Mang theo buồn vui hỉ nộ
ái ố một thuở đi làm.
Năm
ngoái viết blog còn tự hỏi “Bao nhiêu tuổi là già?” thì cách đây ba tháng tóc
đã được nhuộm. Đúng ra không phải nhuộm mà là highlight. Mình đi highlight ngày
chủ nhật, thứ hai đi làm với cái đầu nhìn rất mới mẻ, ngay cả mắt mình nhìn
cũng không quen. Đến mười giờ sáng đi họp team, cái lão mà mình ghét nhất trong
team nhìn chăm chăm lên đầu mình rồi hỏi “Mày làm gì với bộ tóc của mày vậy hả?”
Boss liền chen vào “Đẹp đấy chứ. Nhìn thấy trẻ ra hẳn”. Boss nói thì không nên
tin lắm vì mụ ấy đang ra sức nịnh mình để mình làm cho mụ cái report cấp tốc. Sau một tuần với cái đầu mới , mình rút ra kết
luận, đối với Mỹ, nhuộm tóc, highlight bất cứ màu gì ở bất cứ tuổi nào, chúng cũng
khen đẹp. Mỹ vốn chuộng sự thay đổi mà. Da vàng mũi tẹt phe ta thì phải chia
làm hai loại. Đối với bạn bè, cả đám kêu lên, ôi trông chị trẻ ra quá, mô đen
quá sau khi quất sạch nồi mì quảng của mình. Đối với nhà chồng, im thít, “no
idea”. Mà ôi thôi, đã từ lâu mình không còn màng đến chuyện nhà chồng nghĩ cái
gì nữa. Riêng ông chồng sau ba tháng một hôm mới dám nói “Không đẹp”. Khổ thật,
ông ấy không biết rằng tóc phải highlight để che những sợi bạc lấp ló. Ngày nào
cũng ráng nhổ hết tóc bạc thì mình sẽ thành “trọc phú” chứ chẳng chơi.
Năm
mươi ba tuổi, nhìn lại chừng đó năm tự dưng thấy tội cho đức ông chồng. Nếu
mình ăn rồi chỉ mê phim Hàn, suốt ngày dán mắt xem “Mẹ chồng ăn thịt nàng dâu”,
chạy ra chạy vào giữa phòng khách với nhà bếp, mắt để tivi chân ở ngoài garage hầm
xương nấu phở nghi ngút khói, nấu cháo lòng nhuyễn nhừ không biết nấu spaghetti
thì có lẽ ông chồng mình sẽ hạnh phúc hơn nhiều. Nếu mình không biết đi bộ là
gì, đi cắm trại là gì, đi đạp xe đạp là gì, ngồi xem 송중기 (có trời mới biết đó là
ai, mình tìm thấy trên Google) nhỏ lệ với 손예진 thì có phải là đơn giản
cuộc đời cho ông ấy không? Phim truyện cực kỳ dễ hiểu với mô tip chàng đẹp trai
nhà giàu, nàng nhà nghèo cũng đẹp không kém, hoặc ngược lại ở cái khoản gia cảnh khó khăn, khi nào đạo diễn muốn thay đổi thì
cho chàng hoặc nàng bị mù để thêm phần lâm ly. Kéo dài đến phút 59 của tập cuối
cùng thì hoặc chàng hoặc nàng sẽ chết, hoặc cả hai cùng chết trong một tai nạn
xe cộ mà tay vẫn nắm chặt lấy nhau. Ở đây đạo diễn muốn mua nước mắt của người
xem nên coi khinh phản xạ tự nhiên các loại, coi coi như pha cả những tình tiết hiển
nhiên khi cho cả hai nằm chết trong cái xe bốc cháy ngùn ngụt mà mặt mũi vẫn sạch
sẽ, đố có dính một vệt khói muội nào. Lâu lâu thay đổi mùi vị, đạo diễn sẽ cho
nàng chết vì đau tim cho điệu đàng, chứ chết vì kiết lỵ thì hơi tởm, chàng khóc
sưng mắt chẳng bao lâu sẽ có chị em song sinh của nàng xuất hiện, và phim cứ thế
hồn nhiên kéo thêm mấy chục tập. Cái này là mình phịa ra chứ mình chưa từng xem
bất kỳ bộ phim nào, chỉ ngồi nghe thiên hạ kể lại mà thôi. Và nếu mình chán
phim Hàn với mặt mũi tài tử hao hao như sinh đôi nhờ các viện thẩm mỹ, thì tại
sao mình không chịu coi phim đánh đấm, đạn nổ như mưa, vỏ đạn rơi tung tóe như
rắc confetti mà tài tử chính chẳng rụng lấy một cọng tóc, coi tới chữ THE END
thì chẳng còn gì trong đầu, thay vì tâm tư đi tìm tính nhân bản trong phim The
Departure, hay L’Amour hay Nebraska làm gì cho mệt óc.
Ở
đây phải mở ngoặc một tí. Khi mình lắng nghe Brahms No 3 thì ông chồng mình líu
lo với “Chuyện tình nàng trinh nữ tên Thi”, khi mình chuyển sang Adele với
Water Under the Bridge, chồng mình sẽ nghe Hotel California, mình tiến tới nhạc
2015, ông ấy còn dừng và không chịu tiến thêm một bước nào ở thập niên 80, thời
đại học của ngài. Thế cho nên lên xe ngồi chung với nhau, chớ mà mở nhạc, bất cứ
nhạc kiểu nào, kẻo mất lòng nhau. Đồng xe dị mộng là đây chứ còn ở đâu cho xa?
Cũng may có headphone, ông ấy cứ việc thả hồn theo “Cô lái đò bến Hạ”, mình
theo đuổi “Million years ago”, lặng đi một tí ở cái đoạn “I feel like my life
is flashing by. And all I can do is watch and cry. I miss the air, I miss my
friends, I miss my mother…”. Đến khi
mình bắt đầu đi xem opera thì chồng mình giở nón chào thua, bảo không thể chịu
nổi tiếng rên ư ử ấy. Cú sốc văn thể mỹ đã xảy ra cách đây vài chục năm, dạo
hai thằng con còn chưa ra đời, mình sống sót đến bây giờ vẫn chung một mái nhà thì
cú sốc ấy chẳng còn mùi mẽ gì nữa. Cứ tâm tâm niệm niệm thế này nhé, chỉ nhìn
những điều tốt đẹp của nhau mà thôi.
Khi
nào chán phim thì sao không đi shopping,
chồng mình ngay từ đầu đã hỏi như thế. Ừ, đi bộ một mile thì rên đến trời, chứ
đi shopping cả ngày chẳng nghe ai kêu rên, ấy là mình suy từ bên chị em chồng
ra. Còn mình hùng hục chạy 3 miles nửa tiếng về thì mọi người nhìn mình như con
rồ. Nghe mình bảo đạp xe đạp 150 miles thì quay sang nhìn ông chồng mình ái ngại,
lo con vợ chỉ mải mê xe đạp, không chịu ở nhà dọn dẹp nhà cửa cơm nước hầu chồng.
Đến cái khoản vác ba lô dẫn chó đi camping, ngủ bờ ngủ bụi, nhà chồng rùng mình
đành nhắm chặt mắt á khẩu. Và thói thường đến giai đoạn này họ càng thương yêu
“nạn nhân” là đức ông chồng của mình nhiều hơn, chĩa mũi dùi về phía mình nhiều
hơn. Và họ vẫn không hiểu tại sao mình xếp cái mục vui thú nhất trần đời là
shopping vào hạng mục cuối cùng trong cái list những việc mình thích làm. Sờ quần
sờ áo vui thế mà lại!
Mình
luôn luôn nói với hai thằng con sống phải có ước mơ, dù là ước mơ nhỏ nhoi nhất.
Đến khi nó hỏi mình ước mơ trong đời của mình là gì, mình trả lời ngay “Tibet!”
Một thằng bảo Mẹ ơi, nó chẳng nhỏ chút nào và thằng kia hỏi tại sao lại là
Tibet? Vì chuyện Tintin đọc hồi còn nhỏ con à. Tibet, nóc nhà thế giới, vùng đất
bí ẩn với những ngôi đền xây trong đá, đã từng cấm cửa du khách mấy trăm năm, ám
ảnh mình đến tận bây giờ. Năm ngoái có con nhỏ người Nepal cùng làm với mình đã
hẹn hò mình đi Nepal rồi từ đó đến Tibet với nhau, được nửa chừng xuân, nó nghỉ
việc mất tiêu. Mình đâm ra mất phương hướng. Mình biết bây giờ đi Tibet không
phải là chuyện không thể làm được nhưng mình vẫn để Tibet trong tâm tưởng như một
cái đích để nhắm tới, như ông lão Rudi trong bộ phim Cherry Blossoms, lần mò đến
ngọn núi Fuji nhìn nó thay cho bà vợ, người một lòng yêu mến những cánh hoa anh
đào nở ở xứ Nhật xa xôi. Chứ cái gì cũng làm hết rồi thì cuộc đời đâm ra lại vô
vị mất.
Thêm
một tuổi, đâm ra hơi lẩm cẩm mặc dù từ sáng đến giờ nhận cả đống những lời chúc
mừng sinh nhật, mở màn lúc 6 giờ sáng, bằng lời nói qua đức ông chồng, sau
đó qua FaceBook, qua Viber, qua Email. Rất vui. Thật thế.
Chiều
nay đi làm về liếc mắt lên con số độc đắc, hơn ba triệu, dư tiền vé máy bay về
Bỉ để ngồi giữa anh chị em. Năm nay Bính Thân nghe nói hợp với tuổi Mẹo. Biết
đâu đấy.
Lan
Hương
(Fort
Worth 03/10/2016)
No comments:
Post a Comment