Đó là lời bài hát mà Dalida đã hát tôi vẫn nghe từ hồi nhỏ qua radio dù lúc đó chẳng hiểu ý nghĩa. Và rồi một ngày khi tôi đi một mình giữa rừng thu ở Bruxelles, trời hôm đó mưa lạnh làm ẩm ướt cả rừng lá vàng, tôi lại thấy lời bài hát ấy trở lại trong tôi theo bước chân lang thang của mình mà chẳng thấy buồn gì cả!
Và tôi đã chạy theo mùa thu khắp Bruxelles những ngày
sau đó!
Thành phố bé nhỏ thôi nhưng chỉ cần quanh co một lúc
là tôi có thể xuyên qua một công viên để ngắm nhìn cây lá thay màu theo mùa thu
như thế nào!
Tôi đã ngẩn ngơ ngước lên tàn lá vàng mênh mông nổi bật
trên nền trời xanh thẳm, vắt ngang là một vệt khói trắng của chiếc phản lực cơ
nào đó để lại. Tôi đã chờ đợi rất lâu mong có một cơn gió để được hứng cơn mưa
lá vàng. Sốt ruột, tôi với lấy một cành lá thấp nhất rung mạnh hết sức mình
nhưng chẳng có chiếc lá nào lìa cành. Thất vọng tôi đành quay bước thì một cơn
gió cuốn qua, những chiếc lá vàng rơi như cánh bướm chung quanh mình mà không kịp
lấy máy ra ghi lại khoảnh khắc ấy.
Rồi có khi cùng Quỳ và Lộc đi vào rừng Halle, hôm ấy
trời âm u, cảnh rừng âm thầm trong sương mù ẩm ướt. Nhưng đến một khoảng trống
giữa rừng, bầu trời bỗng rực nắng, ánh sáng chói lòa làm màu lá vàng rực rỡ hẳn
lên. Lòng tôi cũng rộn rã như gặp lại mùa xuân , thật mâu thuẫn vì mình đang đi
tìm mùa thu!
Ngày cuối cùng trước khi rời Bruxelles, tôi lại cùng
Mai, Quỳ, Lộc đi vào một công viên gần Clabecq. Trời lạnh lắm, cây cối trơ trụi
gần hết và bây giờ lá úa đủ màu trải thảm dưới chân mình.Tôi ôm cả một ôm lá
tung lên trời để thấy ngàn cánh bướm vàng, nâu, đỏ rơi phủ quanh người. Có chút
gì như tiếc nuối, trời cuối thu rồi và để nhường cho mùa đông!
Tôi đã tận hưởng cả một mùa thu như thể mà chẳng gợn
chút buồn bã nào chỉ thấy một cảm giác lặng lẽ rất bình yên! Tôi hỏi Quỳ, mùa
thu có gì buồn đâu mà sao người ta làm thơ và nhạc về mùa thu nhiều thế và lúc
nào cũng buồn! Quỳ bảo vậy mà nhiều người trầm cảm nặng hơn về mùa thu và số
người tự tử vào mùa thu cũng nhiều hơn các mùa khác (phải không Quỳ?)
Nhớ về Bruxelles là những kỷ niệm êm đềm như thế! Tôi
có cảm giác như đã quen thân với thành phố nhỏ bé này. Tôi đã được tới đây
không chỉ một lần vì nơi đó tôi còn có các chị em họ để thăm viếng và được cùng
họ đi thăm thú khắp nơi. Nhưng hôm nay Bruxelles không còn êm ả nữa khi tiếng
bom đã rung chuyển một lúc tại ba bốn nơi đông đúc người qua lại. Tôi mừng rỡ
vì người nhà tôi tất cả được bình an, nhưng đã có nhiều người khác mất mát người
thân hoặc trở thành tàn phế.
Không phải “Trời mưa trên Bruxelles” nữa mà là những
giọt nước mắt của người Bruxelles cho thành phố thân yêu của họ !
Dalat, 25-3-2016
Thanh Điệp
No comments:
Post a Comment