Maelbeek Metro |
Ngày
22 tháng 3 năm 2016, 32 người ngã xuống vì khủng bố tấn công Bruxelles. Mùa hè tôi
về lại sân ga Maelbeek. Tất nhiên máu đã được lau sạch, những vết đạn bắn đã được
trám, tường sân metro được sơn quét lại, các mảnh vụn đã được dọn sạch sẽ. Có
chăng hay chớ là những bức ký họa mới toanh trên tường. Hình các nạn nhân, những
người một buổi sáng đi làm để rồi mãi mãi không bao giờ trở về nhà vào buổi chiều
hôm đó. Vết thương tưởng đã lành thực sự không bao giờ khỏi. Những người hàng
ngày đi xuống đi lên sân ga Maelbeek, họ nghĩ gì? Và những du khách đến
Bruxelles đi ngang qua Metro Maelbeek phải chăng ai cũng có một câu hỏi không
nói ra “Nó phải không?” Cái nơi chốn mà cả nước Bỉ sẽ không bao giờ quên ấy?
Cũng
như cây cầu Westminster bên Luân Đôn ngày hôm qua.
Tôi
đang ngồi đọc phỏng vấn của một vận động viên bóng rổ người Brazil, quốc tịch Bỉ,
ông Sebastien Bellin, người có mặt không đúng nơi đúng chỗ rạng sáng ngày 22
tháng 3 năm 2016 ở Zaventem. Hậu quả ông phải mất cả năm trời tập đi tập đứng sau
khi mổ tới mổ lui và chưa nói gì đến chuyện nhảy lên đập bóng vào rổ. Ông nói
những đêm mộng mị ông thấy mình vẫn có thể nhảy với tay đến tận khung bóng rổ,
đôi chân nhún nhảy bình thường như trước ngày 22 tháng 3 và cảm giác đó thật
tuyệt vời. Tỉnh dậy ông nhìn đôi chân thấy buồn nhưng tập tễnh đi được là đã
hơn hẳn 32 người vĩnh viễn nằm xuống.
Tôi
đang xem hình ảnh bà Nidhi Chaphekar, người năm ngoái máu me lẫn lộn với bụi bặm
ngồi thẫn thờ trên ghế ở phi trường Zaventem, người bây giờ nước mắt không cầm
được đã đến Bruxelles cùng chồng dự lễ kỷ niệm một năm Bruxelles Attack.
Tôi
đang xem…thì thấy một dòng chữ chạy bên dưới màn hình “London Attack!” Bán tính
bán nghi, tôi nghĩ chắc tác giả viết lộn từ Bruxelles sang London.
T
ôi
sợ những cái tên thành phố đính kèm theo chữ “attack”. Những thành phố tôi đã
đi qua, những thành phố tôi chưa bao giờ đặt chân tới. Những thành phố với những
con người rất giống nhau vì khi máu chảy, giọt máu nào cũng đỏ như nhau, những
nỗi đau nào cũng buốt như nhau, những nước mắt nào cũng mặn như nhau và những mất
mát nào cũng khó phai nhòa như nhau. Và tôi có thể nói thêm, ở những thành phố ấy,
khi nào cũng có những mầm mống nổi loạn giống như nhau.
London Attack |
Cây
cầu Westminster tôi đã đi qua dăm lần, chỉ có đứng trên nó mới thấy hết được tòa
nhà Parliament vĩ đại của nước Anh, hay một góc thánh đường Westminter Abbey lẫn
trong bóng lá cây du cổ thụ. Bên này cầu là tháp chuông Big Ben huyền thoại. Dòng
sông Thames êm đềm chảy dưới chân cầu, và như đại lộ Promenade des Anglais ở
Nice, cầu lúc nào cũng đông người, nhất là du khách.
Chiều
hôm qua, một chiếc xe Hyundai lái như điên càn qua khách bộ hành trên cầu, tông
chết 2 người trước khi đâm đầu vào hàng rào. Hung thủ nhảy ra khỏi xe, chạy vào
sân trước tòa Parliament đâm chết một viên cảnh sát. Hắn bị hạ gục bởi những
viên cảnh sát khác. Diễn biến từng giờ từng
phút, địa điểm từng nơi từng chốn lan tràn khắp trên internet. Ba người ngã xuống,
trong đó có một người từ Mỹ sang London với vợ kỷ niệm 25 năm đám cưới. Vợ ông ấy
bị thương nặng chưa tỉnh dậy để biết rằng chồng mình đã không còn trên cõi đời.
Trong số những nạn nhân phải đưa cấp tốc vào nhà thương, có đám trẻ em từ Pháp
sang chơi. Năm nào Bruxelles rộn rã hồi còi, năm nay London bấn loạn vì còi xe
cứu thương.
Nice Attack |
Bây
giờ không nổ bom nữa mà là xe cán thẳng lên người đi bộ. Như ở Nice mùa hè
2016, như ở hội chợ Giáng Sinh mùa đông 2016 ở Berlin. Khách bộ hành bỗng dưng
đâm ra hoang mang, phải đi ở đâu chốn nào mới tránh được đại họa khủng bố điên
khùng?
Thiên
hạ bảo nhau “Lại khủng bố!” Tháp Eiffel hôm qua tắt đèn kỷ niệm, building cao
nhất ở Dallas hôm qua in màu cờ nước Anh. Tôi sợ phải nhìn thấy tháp Eiffel tắt
đèn, tôi sợ phải nhìn thấy cổng thành Brandenburg Gate ở Berlin in hình cờ quốc
gia bị nạn để tưởng niệm những người không bao giờ quay về lại nhà mình. Tôi thật
sự sợ. Bởi vì chẳng có gì hay ho khi màu cờ quốc gia chiếu sáng trên
Brandenburg Gate, Grand Place, Eiffel…Điều đó chỉ có nghĩa là Attack, có nghĩa
là những người phải chết vì một chính nghĩa của ai đó.
Một
kẻ cuồng tín ra tay giết những người vô tư lự đi trên cầu, mắt còn đang dán chặt
vào cảnh quan nổi tiếng của Luân Đôn. Một kẻ cuồng tín khác lái xe tải cán thẳng
vào đám đông ung dung tận hưởng ánh nắng mặt trời mùa hè ở Nice, đầy phấn khích
với biển với nắng ấm Địa Trung Hải. Một kẻ nữa tông thẳng vào đám người hân
hoan đi hội chợ Giáng Sinh mùa đông lạnh giá, cướp đi sinh mạng của những người
chưa kịp lựa chọn mua quà cho người thân hay cho chính mình. Một đám cuồng tín
khác nổ bom vào đám đông vội vã đi đến sở một buổi sáng mùa xuân ở Bruxelles
hay những người xếp hàng chờ lên máy bay cho một chuyến đi xa. Rồi kẻ cuồng tín
khác xả súng vào những người vui chơi nhảy nhót một tối thứ bảy trong câu lạc bộ
ở Florida.
Berlin Attack |
Buổi
tối tôi tình cờ ngồi xem bộ phim Patriots Day, nói về Boston Marathon năm 2013.
Ba người chết, vô số người bị thương. Điều làm tôi đau lòng nhất là những vận động
viên sống sót bị cưa chân, một chân, hai chân, những người đã dong duổi trên
con đường chạy marathon, chạy mà không biết rằng quả bom đang chờ họ để kết
thúc sự nghiệp chạy việt dã của họ. Bây giờ họ quay lại chạy khập khiễng trên
đôi chân giả, rồi cũng tới đích, cùng với mồ hôi là những cay đắng khôn tả. Điều
làm tôi đau lòng nhất là em bé 8 tuổi nằm chết trên đường, xác em không được di
chuyển cho đến khi chiều muộn, vì mọi vết tích phải để y nguyên cho cuộc điều
tra. Điều làm tôi đau lòng nhất là hình ảnh những đôi giày chạy bộ được treo
lên hàng rào để tưởng nhớ nạn nhân. Những đôi giày chạy bộ, phải chăng họ chỉ
là những con người rất đỗi bình thường, sống rất đỗi bình thường, như mọi người
trong chúng ta?
Những
cá nhân làm nổ tung bom ở đích đến của một cuộc chạy đua, ở trong câu lạc bộ
đông người, trong hầm metro, trong phi trường, những cá nhân vô cảm lái xe trằn
lên đám đông tản bộ trên vỉa hè, lạnh lùng xả súng vào đám đông vô tội không trang
bị vũ khí, cá nhân đó, dù nhân danh bất cứ lý tưởng nào, theo bất cứ chính
nghĩa nào, theo tôi chỉ là những con người tràn đầy thú tính mà thôi.
Xin
chia buồn với tất cả nạn nhân ở London.
Lan
Hương
Fort
Worth 03/22/2017
Brandenburg Gate yesterday |
No comments:
Post a Comment