Cô đơn nhiều khi là một cảm giác rất lạ mà lúc nhớ lại
người ta thậm chí cảm thấy những khoảnh khắc ấy thật quý giá mà may mắn mình
mới được trải qua. Mặc dù lúc ấy mình đã đau đớn hay để nước mắt tràn trề hay
cả cảm giác trống rỗng…
Đó là một sang cuối năm 1975, tôi bị giao công tác đi thống
kê tất cả máy móc nông cơ trong phường (đi bằng đường xuống dốc trường Adran).
Ngày hôm đó rất đẹp, trời rất trong và xanh, những dải mây trắng mỏng manh bay
lang thang yên lành, cả gió cũng rất nhẹ…Lẽ ra là để báo hiệu một mùa xuân
thanh bình mới phải. Vậy mà sao lòng mình buồn quá đỗi! Tôi nhìn lại mình, quần
đen, áo đen, đầu trần, chân mang dép nhựa, tay ôm chồng sổ sách thống kê…Không
còn áo dài, không còn quần tây, không còn giầy đẹp…Tất cả đã mất hết trong một
ngày, trong một tuần. Không! Chỉ trong một khoảnh khắc…Nhìn sang bên kia thung
lũng, nguyên cả sườn đồi là một thảm hoa quỳ vàng. Nhớ lúc còn đi học, hàng
ngày trên đường từ nhà đến trường chẳng để ý gì đến hai bên đường, đến sườn đồi
bên cạnh, chợt một hôm thấy trời trong hơn, gió nhẹ nhàng hơn và hoa quỳ nở
vàng rực khắp nơi. Mỗi lần thấy hoa quỳ nở như thế bọn mình lại kháo nhau “Hoa quỳ nở rồi kìa, vậy là đã hết mùa mưa,
rồi hoa mai sẽ nở và thế là Tết!” Sung sướng biết bao những ngày thơ ấu…Bây giờ
chung quanh tôi hoa quỳ cũng rực rỡ bao phủ khắp sườn đồi bên kia, bên này. Dọc
con đường vắng ngắt, không một bóng người, nhà cứa thưa thớt, xa tít tắp, lâu
lâu mới có tiếng chó sủa vọng đến từ rất xa…Tôi đứng lại tự nhiên nước mắt ứa
ra, tôi vội rẽ lên sườn đồi, len vào giữa đám quỳ, ngồi đại trên bờ đất và khóc
sướt mướt, khóc thành tiếng, khóc tha hồ mà không sợ ai nhìn thấy…Tôi không
biết tại sao mình khóc, khóc như hồi còn nhỏ và thấy như mình đang mất một điều
gì lớn lao lắm và mãi mãi sẽ không bao giờ còn tìm thấy và tiếc nuối vô cùng mà
không giải thích được. Tôi đã khóc chán chê cho tới khi cạn nước mắt rồi trở
xuống đường, con đường vẫn lặng ngắt không bóng người lại qua.
Quỳ xưa |
Cho tới bây giờ, tôi không bao giờ có lại cảm xúc ấy lần
thứ hai. Con đường ngày xưa bây giờ toàn nhà là nhà, san sát chen nhau. Không
còn đồi thông, không còn hoa quỳ và không còn khung cảnh lặng lẽ ngày xưa nữa.
Một lần khác, vào năm 2001, khi đi thăm chị Tố Nga
đang dưỡng bệnh ở nhà thờ Vinh Hương Ban Mê Thuột. Nửa đêm đang ngủ chợt tỉnh
giấc, từ cửa sổ một thứ ánh sáng dịu dàng tràn vào phòng khiến tôi ngợp đi
trong một cảm giác rất lạ...Tôi mở cửa bước ra sân...Thì ra đó là đêm rằm,
trăng đã lên tới đỉnh trời, trời hôm ấy thật cao, trong và không một gợn mây. Nhà
thờ nằm trên đồi, chung quanh là vườn cây. Nơi tôi đứng là một vườn hoa nhỏ
chan hòa ánh trăng, gần đó là một gốc thông già đứng chơ vơ bên cạnh chiếc ghế
đá. Tôi ngồi ngả đầu trên thành ghế, nhìn vầng trăng thật tròn treo đầu cành
thông. Trời không có gió nên cảnh vật thật im lìm. Tôi chợt thấy buồn, nỗi buồn
không duyên cớ...Tôi cố nhớ ra một điều gì đó, cố nhớ đến chị Nga đang đau để
có một lời cầu Phật hay cầu Chúa cho chị và cho mọi người được yên lành.Nhưng
thật vô ích. Tôi chỉ thấy tâm hồn trống rỗng, không suy nghĩ được gì...và hoàn
toàn đắm chìm trong ánh trăng. Rồi tôi đứng lên đi vòng lên cao, đi tới đâu
trăng trôi theo tới đó, trong thinh lặng, không một chút gió, không một âm
thanh kể cả tiếng côn trùng. Tất cả chỉ còn trời, đất, trăng và tôi trong cô
đơn mênh mông. Cứ thế không biết trong bao lâu cho đến khi chỉ một tiếng ho rất
nhẹ của chị Nga cũng làm tôi giật mình và ra khỏi cơn mộng...
Chiều buông |
Gần đây, tôi đã đến Cam Lộ một nơi cũng vắng vẻ, và cũng có
một đêm rằm và tôi cũng đã đi dạo trong sân rộng mênh mông của nhà thờ Cam Lộ
nhưng không thể nào có lại cảm xúc năm xưa...
Thanh Điệp
(Thứ Năm 7-1-2010)
Hay lắm Điệp ơi! Nhiều khi cô đơn buồn muốn khóc...
ReplyDeletemà không hiêu? duoc vi`sao nu'a~ !!!
ReplyDelete