Nhớ thuở ấp ủ trong
cặp táp đến trường những cuốn sách Tuổi Hoa màu tím giúp mở rộng trước mắt tôi
một chân trời đầy những mộng mơ. Tuổi mới lớn không trải qua những cơn khủng hoảng
ghê gớm như giới trẻ bây giờ, có chăng cũng chỉ là nhìn lại hình vóc của mình, mặc
cảm vớ vẩn với số cân tòm tèm trên 50 kg. Hồi tuổi chưa trăng tròn, tôi sẵn
sàng hăng hái hy sinh giặt cả đống chậu quần áo cho cả nhà
cùng với người chị họ, vắt từng dây drap và bọc mền không hề sợ nổi bắp
thịt, chỉ hỷ hả tâm sự vắn dài với nhau. Sau đó thì biết phải đeo găng tay
bảo vệ bàn tay để ngộ nhỡ có gặp đâu đó một em khác phái oai phong lẫm lẫm hoặc
hào hoa đến nhão cả tim ra.
Sau bắt đầu đâm ra
hoang mang, không biết đào đâu cho ra các đấng anh hùng lẫm liệt đó, khi thế giới
thuở mới lớn của tôi toàn được vây quanh bởi phái nữ. Từ trong nhà với khuynh
hướng âm thịnh dương suy. Mấy ông anh họ lớn chê chúng tôi vắt mũi chưa sạch, chả
thèm giới thiệu bạn bè cho. Mà mấy người bạn của các ông anh tôi thì rất đặc biệt,
phần lớn hơi gàn gàn, lơ mơ với đời thực, lúc nào cũng mù mịt trong khói thuốc,
chả phải người trong mộng của chúng tôi. Lại còn cả gan nhờ đan áo len vì thấy
nhà có một cái máy đan, đâu biết sự nghiệp đan lát của chúng tôi chỉ dừng lại ở
màn kéo ngang kéo dọc. Lâu lâu thấy một bà chị rú lên vì sau màn móc bớt nách, kéo
roạt máy qua một nhát, thì cả tảng áo bái bai khỏi máy, lại làm lại hết từ đầu.
Trong trí nhớ của tôi, hình như không có tác phẩm nào được hoàn thành ,vì các
ông bạn lẫn các ông anh đã giang hồ tung cánh, và các bà chị của tôi phải rời
Dalat xuống Saigon để theo học đại học. Và cả kỷ niệm một ông bạn nào đó còn
dám gửi nhờ một trái mít ướt, được đến ngày thứ ba thì lũ trẻ ranh chịu không
thấu với mùi thơm hấp dẫn đã móc sạch ruột xơi sạch, để lại một mớ da mít, nhưng
chủ nhân cũng không thấy quay lai lấy.
Lên đến trung học, lại
toàn con gái vây quanh, nhí nhố với nhau những chuyện lặt vặt, giận hờn, và
không tiếc ...mồm để nói xấu nhau, hoặc ăn quà, chả đứa nào có được một mối
tình vắt ngang, cho đến tận lúc tốt nghiệp, chỉ có hai đưa được rước lên xe
bông ,một đứa còn mang mớ bánh hỏi đến chia cho cả lớp, một đứa thì thấp thoáng
những giờ học cuối vì còn bận làm giấy tờ xuất cảnh theo chồng, còn thì trơn
lu!
Đọc chuyện nữ hoàng
Anh đến thăm nước Ý, lẻn trốn ra ngoài đi chơi với một anh ký giả, chuyện lãng
mạn đến muốn xỉu, nhất là cái đận anh ký giả ngày hôm sau được mời đến họp báo,
thấy kiều nữ tối hôm qua đang lẫm liệt ngồi trên ngai vàng, vội vàng xá xuống tận
đất và chôn chặt nhũng kỷ niệm xuống đáy lòng.
Lại chiêu thêm bộ
phim Tàu "Xíu Phẩn ", hoàn cảnh còn cực kỳ éo le hơn vì chàng thì vừa
là chủ vừa giàu hù, còn nàng thì chỉ là con của người gác dan , lại còn cõng
thêm cái bệnh lao, lâu lâu khạc ra một bụm máu khi bị kích động quá cỡ, khiến
tôi đã phải quyết tâm là sẽ không trèo cao để khỏi bị té đau !
Đang lúc hoang mang
như đi trong sương mù, muốn lột xác, không làm garçon manqué nữa, không muốn
nuôi vịt nuôi gà vì đã sạch sành sanh vốn vì dịch gà đốn sạch gà của cả nhà, không
muốn được khen vì giờ thi thể dục lúc nào cũng được điểm cao so với các tiểu
thư yểu điệu trong lớp , thì con bạn với một tủ sách kếch xù đến dí vào tay tôi
cuốn truyện "Anh Meaulnes" (Le Grand Meaulnes).
Tôi lại càng không
ngờ hơn là mấy chục năm sau, tôi gặp lại cuốn sách vốn như kim chỉ nam trong suốt
cuộc đời tôi qua một chương trình triển lãm tranh của một tác giả vẽ theo các
chương mục của cuốn sách, trong một lâu đài không xa nơi tôi ở trên đất Bỉ.
Bước chân vào cửa
chính của lâu đài, cuốn sách mở ra trong ký ức của tôi với câu mở đầu "
Anh đến nhà chúng tôi một buổi sáng chủ nhật năm 189...
Và những bức tranh vẽ
làm sống lại trong tôi từng câu từng chữ của cuốn sách tôi đã gần như thuộc
làu.
Tôi có nhiều dịp để
nói về cuốn sách này, một lần trong hồi ký của đứa bạn ra trường thời trung học
, một lần thuyết trình ở trường cán sư xã hội để nói về tình cảm và ước mơ, một
lần mới đây không lâu giúp đứa con gái làm bài dẫn giảng trong lớp .
Nó vặn vẹo cả tiếng đồng hồ không viết ra được một chữ, tôi hoa tay trong 15
phút để dàn trải những cảm nghiệm của mình thấy được. Nó ngạc nhiên với tâm
tình của tôi gửi cho cuốn sách mà nó thấy không một chút hấp dẫn, như tôi ngạc
nhiên khi lại một lần nữa thuyết trình trong lớp học tiếng Anh về một vài
đề tài rút từ cuốn sách, thấy chả ai quan tâm trừ một vài người trong lứa tuối
của tôi còn gật gù lắng nghe.
Cái thời ấy chắc qua
rồi, thế hệ mới còn mải lao theo những chân giá trị mới, làm sao gieo được vào
đầu chúng những kim chỉ nam của Anh Meaulnes.
Khung cảnh của cuốn truyện
giống hệt thành phố Dalat của tôi. Tôi thấm thía cảnh đìu hiu của một buổi sáng
chủ nhật như mọi buổi sáng chủ nhật, như tôi đã có rất nhiều lần trong
tâm trạng đó, và một người lạ bước vào, cuộc sống thay đổi hết.
Tôi tìm thấy tôi
trong anh Meaulnes, trong thuở thiếu thời cho đến lúc vấp phải hàng rào của tuổi
mới lớn. Những ước mơ giang hồ tung cánh, những cuộc phiêu lưu nho nhỏ trong những
vùng đất quanh nhà, người thích mình không giống ai, lúc nào cũng phải có gì
khác hơn, khi không có một năng khiếu gì đặc biệt hơn người, thì lấy cá tính của
mình ra để khác người.
Tôi thấy mình trong
anh Meaulnes buổi tình cờ đi đón người quen ở nhà ga, lạc đường, bước vào một
cuộc phiêu lưu tưởng như không thật, bằng chứng còn lại chỉ còn tấm áo hóa
trang, trở về đời thường không được nữa, phải dấn bước đi tìm những hình ảnh chỉ
đến trong chốc lát, như trong mơ.
Chính là tôi đó, trong
đoạn đường sống đi qua, đã bao lần đặt câu tự hỏi thật hay mơ, day dứt có, tiếc
nuối có, nhưng hài lòng cũng có.
Và tình bạn thủy
chung giữa tác giả với anh Meaulnes, là cái tôi mơ ước có được trong đời mình
mà chưa hề gặp được, người bạn chân tình đứng bên lề, lặng lẽ đi theo, có mặt
khi cần có mặt, chứng kiến mọi buồn vui của bạn mình, chứng kiến cảnh anh
Meaulnes bọc đứa con ruột thịt của mình trong tấm áo ngự hàn tiếp tục tung mình
vào những cuộc phiêu lưu mới, không trách móc thở than, chỉ sẽ như một chỗ dựa
vững chắc để trong cuộc đời, có lúc nghĩ đến, sẽ còn chốn để quay về.
Cái lãng mạn trong
chuyện, có lẽ nếu không phải là người ở Dalat, hoặc ở một nơi nào khác có thiên
nhiên vây quanh, sẽ không thể cảm nhận được.
Cho đến giờ, mỗi lần
nhìn thấy lau lách mọc quanh ven bất cứ bờ sông hay bờ hồ, tôi đều nghĩ đến cảnh
đi chơi thuyền buổi sáng sau đám cưới không thành của giòng họ De Galais.
Tôi biết lâu đài làm
nền cho cuốn chuyện đang ở đâu đó trong vùng Champagne bên Pháp, mong ước có một
lần được đến đó thăm. Còn không thì tưởng tượng qua những lâu đài mình đã có dịp
đi qua, như lâu đài đang triển lãm chủ đề cuốn sach Anh Meaulnes, một thời
hoàng kim phôi pha lâu lâu được gợi nhớ lại, như mỗi lần tôi quay lưng nhìn lại
dĩ vãng, luôn tự hỏi, những giấc mơ phiêu lưu đã thức hiện được chưa, và người
trong mộng, đã giết đi từ lâu để sống vơi thực tế, không sóng gió, nhưng đều đều,
như một buổi sáng mưa phùn êm ả đến não người của thời mới lớn xa xưa...
Hương Quỳ
(Bruxelles
09/14/2016)
No comments:
Post a Comment