Tuần lễ sôi động vì biến cố tàn sát
tòa soạn báo Charlie Hebdo bên Pháp đã qua đi, nhưng dư âm còn lại vẫn như một
dãy hỏa diệm sơn đang sôi ùng ục, chưa tìm được lối thoát ra.
Tuần lễ nằm trong phong trào "
Je suis Charlie " cho tôi một tâm trạng như hồi 11 tháng 9 năm nào ở New York,
với hai tòa nhà sụp cái rầm trực tiếp trên màn hình tivi, thấy đau như biến cố
đó có ảnh hưởng đến mình, thấy buồn như hình ảnh những người đi tìm thân nhân
bỗng dưng biến mất khỏi đời họ sau câu chào đơn giản trước lúc đi làm.
Tuần lễ ấy, ra đường đối diện với
những người cùng dân tộc với kẻ nhân danh này và nọ để giết người, bỗng dưng
chân có khựng lại, và có ý muốn tránh xa. Mọi tia mắt đảo đi tứ phía, không còn
dám nhìn thẳng vào mắt nhau.
Tuần lễ ấy, khu phố tôi ở, đầy dân
quốc tịch Pháp, nhưng cũng đầy dân ngoại quốc, chả thấy ai dám dán trước cửa
nhà mình hoặc trên xe giòng chữ "Je suis Charlie ". Tôi trong gian
hàng của mình, cũng không mang chuyện đó ra để làm câu chuyện đưa đẩy với khách
trong lúc chờ thức ăn làm xong, vì tôi nghĩ, mình cũng đang có bề ngoài
của một người đến sinh sống ở xứ sở không phải của mình, từ "chine tock
" vừa biến mất trong trường học của lũ trẻ chưa lâu, và dân bản xứ vẫn còn
ráng ngẩng cao đầu một cách kiêu hãnh trước làn sóng kinh tế của Tàu như sunami
đang nhấn chìm hết kinh tế đặc trưng của từng nước Âu Châu, thì cũng chả vì lý
do gì tôi lại đi phê phán một nhóm ngoại nhân khác.
Tuần lễ ấy, cũng suýt nổ ra thánh
chiến trong nhà, khi tôi nhận xét đạo Phật không lên tiếng hoặc tham gia vào
phong trào " Je suis Charlie ", thằng con rể phán ngay một câu, cũng
là một đạo khoác cho mình tấm áo đạo đức giả, điển hình là những gì đã và đang
xảy ra ở Birmanie. Tôi phang ngay, đạo ấy không kêu gào nổ ra một cuộc đấu
tranh để dành phần thắng và lẽ phải về mình trên toàn thế giới, Phật tại tâm, Phật
không phải là một người không ai dám báng bổ, Phật không buộc mọi người phải
ràng buộc các loại thánh lễ để chứng tỏ lòng tin và sự thỏa thuận đi theo ...
Cuộc tranh luận ngưng lại ở đó, mỗi người đứng ở phía của mình, với suy nghĩ
tin chắc mình đang có lý.
Nhưng tôi vẫn tự hỏi tại sao lúc nào
họ cũng muốn tỏ vẻ ma lanh hơn người khác. Khi có gì lộn xộn trong lúc lái xe
ngoài đường, xếp hàng chốn công cộng ... cũng chỉ là những khuôn mặt ấy. Hễ
đụng vào, là lôi chuyện phân biệt chủng tộc hoặc luật lệ các loại trong tôn
giáo của họ ra. Bao nhiêu cuộc tranh luận đã xảy ra vì tấm khăn voile, vì không
tham dự sinh hoạt thể thao trong trường khi nam nữ lẫn lộn, vì tranh cãi ở nhà
thương nơi đàn bà dứt khoát phải là y sĩ đàn bà mới được phép đụng chạm
vào.
Năm trước, Bỉ làm một tháng kỷ niệm
50 năm di dân của người Maroc đến đây. Tôi nghe các cuộc tranh luận trên đài
phát thanh mỗi sáng đi làm, lúc nào cũng là họ bị áp bức, bị đè đầu, bị gây khó
khăn khi đi xin việc làm, bị cách ly.Ý kiến đến từ hai phía, khen ít chê nhiều.
Nhưng vì đang ở trong một đất nước dân chủ, có những điều không thể thốt được
ra bằng lời vì sẽ bị chụp ngay một số mũ. Như chuyên một người chuyên phân tích
thời tiết trên một kênh truyền hình. Lần kia đi làm về, bị một xe chạy ẩu qua
mặt, người lái xe còn bước xuống gây sự, sau nhận ra khuôn mặt đối tượng thường
thay xuât hiện trên tivi, lại tương thêm vài lời chửi nặng nề hơn, trong khi
lỗi của mình đang rành rành ra đó. Ông này tức quá gào lên "Đây đâu
phải bên xứ Mày đâu mà không biết tôn trọng luật lệ gì ráo trọi vậy ? ".
Vậy là lu loa ầm ĩ lên. Để tránh cơ hội biểu tình chống kỳ thị chủng tộc, sở
cho ông này nghỉ việc tại chỗ, lý do là đứng trước màn hình hàng ngày, phải
biết giữ mồm miệng cho đúng vị trí trung lập !
Nên chuyện Charlie là một cơ hội để
mọi người tỏ thái độ của mình ; cầm biểu ngữ, không bạo động, không hô hào, nhưng
ai cũng biết đằng sau đó là muốn nói lên điều gì, hay mọi người tự suy diễn sự
im lặng đó theo ý mình để hả dạ hay ấm ức tiếp.
Ấm ức vẫn còn đấy, hy sinh cho cuộc
thánh chiến vẫn còn đấy, bằng chứng là chỉ sau một tuần của biến cố "
Charlie ", bên Bỉ cũng mò ra được đường dây khủng bố và cho về dưới
hết hai em. Nhưng những bước chân nhện bắt đầu quều quào ra khắp nơi. Không,
những loài sinh vật tránh lộ diện đang chui rúc vào tận các hang cùng ngõ
hẻm, để đe dọa, để kêu gọi lên đường như chinh phu khoác áo bào tung mình vào
gió bụi( mà bụi thật cái xứ Syrie ấy !)
Rốt cuộc là Bỉ suốt ngày báo động bị
đặt bom, bị khủng bố, 45 vụ báo động cho năm 2014, và mỗi tháng giêng đã 15 vụ .
Hôm trước phải giải tán hầm métro, hôm nay lại báo động cả ba chỗ một lúc vì
những cái xe đậu bỏ lại bên đường một cách đáng ngờ. Nơi bị nhắm nhe đến mấy
lần là cái cung điện tòa án nằm gần trung tâm thành phố, nơi chuyên xử
những vụ án từ lặt vặt đến những vụ mang tầm vóc quốc gia, như lời nhắn nhủ
công lý của mấy người đi chỗ khác chơi .Các vị luật sư mũ áo bảnh chọe đến xử
các phiên tòa, cũng không còn nghênh ngang được nữa, hễ cãi lệnh kiểm tra của
cảnh sát, là bị tống ép sát tường để củ soát, không tin được một ai nữa hết. Rồi
đến những tòa nhà của cộng đồng Âu Châu, như một vương quốc nằm trong một quốc
gia, nơi đầy những nhân vật chuyên môn tuyên bố chung chung, chả dám ra một
chiêu rõ ràng cho một quyết định gì. Và dĩ nhiên là tòa lãnh sự Mỹ, nơi điển
hình cho quyền lực ảnh hưởng đến thế giới, dù hai vợ chồng ông Obama cũng chỉ
thấy dợt dợt và nói theo kiểu nhập đề lung khởi cho tình hình thế giới đang như
một nồi nước sôi.
Đường phố bắt đầu xuất hiện những
màu áo ngụy trang của lính Bỉ, vũ khí đến tận răng, mặt mày căng thẳng nhìn
thấy kẻ thù ở tứ phía, nhưng lúc hữu sự thì lại không biết có được gì
không, như chuyện xưa kia ông cảnh sát nổ súng uy hiếp một cái xe tải
không chịu dừng lại để khám xét. Tài nhắm bắn của ông này tài tình đến nỗi, thay
vì bể bánh xe, thì lại làm chết oan một bà già ngồi chờ xe bus bên kia đường !
Ngay cả trong các trường học, nhất
là các trường có đa số là người theo đạo Hồi Giáo, lại càng phúc tạp hơn. Hồi
còn đang sôi động chuyện Charlie, có trường lôi chuyện này ra làm đề tài tranh
cãi, đã có đa số phản đối rằng không việc gì phải thương xót cho kẻ dám báng bổ
thượng đế của họ. Tuần rồi, trong một trường dậy nghề, thày giáo nhắc lại
chuyện này, có đám học sinh hùng hổ tuyên bố: nếu gặp những người bị kết tội
khủng bố ngoài đường, chúng sẽ chạy ào đến bắt tay. Thày tức quá giảng cho một
bài luân lý, rằng không thích thì đừng đọc, không ai lại giết những người cầm
bút. Thế là học sinh rủ nhau viết thư thu góp chữ ký để đi kiện, đòi đuổi thầy
giáo ra khỏi trường, có vài em can đảm không chịu ký vì ủng hộ Charlie. Kết quả
là những đòn đánh hội đồng ngay trong sân trường đến bị trọng thương, mà
ban giám đốc vẫn chưa dám hạ hồi phân giải.
Tuần lễ rồi, là buổi biểu tình la
cho rõ lớn là đừng có cạch mặt người Mulsuman, vì không phải tất cả người
Mulsuman là dân khủng bố, nhưng có kẻ vặn ngược lại, rằng, nhưng tất cả những
kẻ khủng bố, lại chỉ rặt là dân Mulsuman !
Đứa con gái lớn tôi lập gia đình, mua
nhà trong khu phố với sắc dân này hết 80% là hàng xóm. Hiện giờ thì an
toàn, nhưng tôi chỉ mong vợ chồng chúng nó mở mắt cho to để nhìn về tương lai
con mình khi đi chọn trường học .
Bên Pháp, tại Nice, một nhóm nhào
vào tấn công bằng dao những người lính Pháp đang đứng để bảo vệ an ninh .
Không khí căng thẳng đến độ
hàng tôi vốn rất đắt hàng trong thời kỳ này, cũng đang ế chỏng vì không ai muốn
bước ra đường với tất cả phiền toái đến vậy.
Nhớ đến đất nước mình trong thời nội
chiến xa xưa, cứ tưởng đã thoát được hết , những cơn ác mộng có bom đạn
réo, ngờ đâu giờ đang quay trở lại, cộng thêm stress cho mình bên cạnh
stress của cơm áo gạo tiền và của những đứa thuê nhà đang trây ra không chịu
thanh toán tiền thuê !
Bà khách bảo, ớn quá, đến không muốn
mở báo chí ra đọc. Nếu phải là như trong câu chuyện phù thủy Harry Potter, thì
những hình ảnh trong báo sẽ ầm ầm lửa đạn, tiếng la hét và kêu khóc sẽ đến tận
trời xanh.
Chả biết chuyện sẽ kết thúc như thế
nào, có happy ending không hay sẽ lê thê từ đời này đến đời kia. Sao không làm
giống như người mình, được nhập cư, thì còn biết chuyên tâm làm việc và học
hành. Một mặt làm tròn bổn phận như các công dân của họ, một mặt vẫn giữ truyền
thống giống nòi. Có hội dân Á Châu nào biểu tình cho con cái phải được nghỉ tết
âm lịch, nghỉ lễ ...Phật Đản? Hoặc mặc áo dài đến trường, hoặc ăn chay một
tháng một lần cho điên đầu đám đầu bếp của mấy cantine chơi đâu cơ chứ.
Đâu cần phải úp ba ba để hướng về
mặt trời cầu nguyện, mà đằm thắm khấn Phật ở trong lòng lúc buồn hay vui như
mình đây, thì thế giới sẽ bớt loạn xị xà ngầu hơn không ? Hở các ông các bà đang
nghĩ mình đấu tranh cho lẽ phải?
(Bruxelles 02, 05 2015)
No comments:
Post a Comment