Tết nhất đến nơi rồi, cậu con trai duy nhất còn ở với bà,
rày đây mai đó, chẳng biết nó có về ăn tối với mình không. Chờ đợi mãi cũng
chán, bà sắp cái chén đôi đũa ăn một
mình. Bộ phim Đại Hàn trên đài TV Việt Nam đang tới hồi gay cấn, cô đào thương có
nên bỏ người yêu, nghe lời bố mẹ dạy, thằng ấy không ra gì.
À nhớ ra rồi, nó đang ở thành phố khác, đi show. Show này
toàn ca sĩ thượng hạng, nổi tiếng nhất Hoa Kỳ. Phải con trai bà đứng ra mời các
ngôi sao sân khấu mới chịu đi hát ở một địa phương, miệt dưới. Ừ nhỉ lần này nó
cùng đi với cô bạn mới quen mấy tháng nay. Cô này thật thà chất phác, người giản
dị không chưng diện, đang hợp tác làm ăn với con trai bà để ra tờ báo hàng tuần,
cô làm chủ bút. Tìm hiểu nhau mấy tháng thế mà chẳng thấy tụi nó tính chuyện
lâu dài. Ngày xưa bà là cô con út cưng nhất của một gia đình phú gia ở miền Bắc.
Vào Saigon, cha mẹ bảo lấy con nhà hàng phở, thì cứ nhắm mắt mà nghe lời. Đâu
mà cứ phải khấn trời khấn Phật cho tụi nó tiến tới thế này.Này nhé, hai đứa mà lấy nhau, về ở chung với bà, chứ cái nghề làm báo kiếm đâu ra một căn nhà ở Quận Cam? Nhà bà rộng thênh thang, cả mươi người vào ở cũng không hết. Có được nàng dâu để mình truyền cho nó những món ăn tuyệt chiêu, giả cày, măng hầm xương heo, cá hem kho tộ, v.v… Cô này còn ở với bố mẹ, bếp núc chắc chưa được bằng cô con dâu cả. Dạy mãi cô cả vẫn vụng, bà cứ phải nấu rồi mang ra bưu điện gửi cho vợ chồng nó ở phương xa. Tội nghiệp thằng con cả, từ ngày lấy vợ, không biết món giả cày là gì. Nghĩ cũng tội chúng, ở miệt dưới không có cái gì ăn, từ bố mẹ đến con cái gầy dơ xương. Không đâu có đồ ăn ngon bằng đất vàng Cali này!
Cali đất vàng |
Vợ chồng nó yên ổn, bà mới yên tâm với tuổi già. Rồi biết đâu cháu lớn cháu bé chạy đầy nhà cho bà vui. Lâu lâu vợ chồng thằng cả chỉ ghé chơi được vài ngày. Hỏi chúng sao không ở chơi lâu hơn, chúng bảo phải về đi làm. Có dạo bà đã kiếm được căn nhà họ bán chỉ cách nhà bà vài bước. Đã thuyết phục được hai đứa nó mua rồi, cuối cùng chẳng ra làm sao, con dâu cả chê nhà đắt mà … xấu. Chúng chẳng hiểu gì cả, giá trị căn nhà là ở địa điểm, gần chợ búa, để về già cứ thế mà đi bộ ra chợ, không phải lái xe. Giá chúng nghe lời mình, giờ đây bà đâu có phải thui thủi với những tình tiết ly kỳ ở cái xứ Đại Hàn xa xôi.
Bà chợt nhớ ra cậu con trai và cô bạn đi show ở miệt dưới ngay chỗ anh chị nó. Bà cầm ngay điện thoại:
“Con ạ, em nó với cô bạn sắp đến chỗ con, con ráng bỏ ra vài ngày tìm hiểu chúng cho mẹ. Mẹ già rồi chỉ mong cho nó lấy vợ, mẹ chết mới yên lòng. Mẹ thấy cô ấy được lắm, thiếu cái gì về đây mẹ dạy thêm. Con phải hỏi riêng từng đứa, xem tình ý mỗi đứa ra sao”
“Làm sao con dám hỏi? Nó trên 50 rồi, nó biết nó muốn lấy người ta hay không chứ. Còn cô kia, con chỉ mới gặp một hai lần, cô là người học thức rất cao, âm nhạc văn chương chính trị con còn phải học hỏi thêm ở cô. Ai mà dám dò hỏi tình ý của cô.”
“Con cứ hỏi thẳng cho mẹ, giả dụ cô thấy em tôi ra sao, liệu có làm … chồng cô được không???”
“Con xin mẹ, người ta thông minh vượt bực, trình độ tiến sĩ, hiếm có người nào am hiểu nhạc opera như cô. Còn thằng kia chỉ biết nhạc Việt Nam, một loại nhạc đã dậm chân tại chỗ cả nửa thế kỷ nay”.
“Con nói gì thì nói, mẹ thấy chúng nó đi về có nhau thế kia, nhất định chúng nó phải hợp nhau. Con cứ nói vào cho mẹ, được tiếng nào hay tiếng đó.”
“Được rồi, con sẽ chỉ nói mẹ già rồi, sắp nằm xuống, anh em mình phải làm cho mẹ vui. Còn làm cái gì thì để tự nó suy ra.”
“Cũng được, đưa điện thoại cho vợ con, vợ con tính toán hơn người.”
“Con ạ, con cứ hỏi cô ấy xem cô ấy có tính về lâu về dài với em nó hay không?”
“Mẹ ợi con cũng không biết hỏi làm sao,con chỉ mới biết cô đó vài ngày, thôi để con liệu được tới đâu hay tới đó.”
“Mẹ trông mong tất cả vào con. Chỉ có con mới lo toan được cho gia đình mình. Chồng con lấy được con là phước lớn… ”
Cô dâu cả thấy rờn rợn. Cô cũng biết giá trị của mình. Cô không tin ai hết, ngoài mẹ ruột của mình.
Sân khấu cuộc đời |
Được mời đi cái show này nhân dịp Tất Niên là vinh dự lắm.
Người ta xếp hàng đầy ngoài đường mà vũ trường đã chật ních, mọi người ngồi lên
nhau mà xem. Nghe nói nhạc thính phòng thì phải tới những chỗ như Music Hall,
chứ sao lại vào vũ trường, vừa ăn chả giò vừa nghe nhạc? Bèn hỏi cô bạn chủ bút,
nhạc thính phòng là gì? Cô giải thích là Chamber of Music, kiểu các salons thời
xưa, họ mời một nhóm bạn tới nhà mình thưởng thức, có biết bao tài danh được
lăng-xê từ những salons này ra. Biết vợ chồng nhà này hơi ngỡ ngàng với nhạc
thính phòng, cô lăng xăng đi mua nước uống về cho anh chị, rồi biến mất. Cô có
nhiệm vụ quay phim toàn bộ cái show để về xem lại, rút kinh nghiêm …
Còn lại hai vơ chồng bị tra tấn bởi giàn âm thanh tột
cùng. Có thế mới át được tiếng cả ngàn người tán dóc. Ca sĩ cũng vì thế gào khản
cổ. Mỗi người một tâm trạng, một công việc. Trên sân khấu tất cả đều rất bận rộn. Hát không xong, khán giả nó không thèm mua CD cho thì … lỗ. Ông chủ vũ trường lo lắm, lần đầu tổ chức nhạc thính phòng, kỷ niệm bao nhiêu năm lịch sử nhạc Việt Nam. Không thành công, thì không có lần thứ hai. Ông MC đang tức cái cô TTH tự nhiên lôi thằng em đỡ đầu lên hát song ca. Thằng mất dạy dám nhái giọng Khánh Ly, Tuấn Ngọc. May mà khán giả dễ tính vỗ tay khen trò hề. Khán giả khó tính họ thường giữ im lặng. Ông MC chỉ sợ chương trình bị đảo lộn vì ca sĩ trở chứng.
Cô bạn ông MC quay phim mỏi cả tay. Cô chỉ muốn làm sao mang tờ báo của cô đem bán đươc cho cả ngàn người kia rồi đi về. Về nhà cô sẽ được trầm lắng bằng chính tiếng đàn piano của cô với những bản nhạc cổ điển xưa như trái đất.
Ánh đèn màu |
Cô bỗng nhớ mẹ mình. Bà cũng có ước mơ, có tham vọng. Nhưng bà thương các con, bà biết chúng như bầy chim tung bay đi tìm tự do. Bà để chúng bay, và cũng như đàn chim di, mỗi chu kỳ, chúng bay về chốn cũ, nương náu dưới vòng tay che chở của bà.
Ngoài kia gió Xuân về tự hỏi mình ngồi đây làm gì nhỉ. À để làm vui trái tim một người mẹ.
Houston, 02/04/2015
No comments:
Post a Comment