Từ thuở ấy tôi như cây non thiếu ánh mặt trời. Chị Điệp, với chỉ câu viết đó, đã cho tôi thấy rõ quá khứ và tương lai.
Từ thuở Ba Má đã ra đi con như cây non thiếu ánh mặt trời.
Từ thuở ra đi rời bỏ quê hương tôi như cây non thiếu ánh mặt trời.
Ngày đưa Ba về trời con đã tự hỏi: mất Ba là mất quê hương lần thứ hai.
Ngày đám tang Má con đã tự hỏi: ánh sáng giờ ở đâu?
Mẹ đã cho con vốn liếng yêu thương cho cuộc đời. Vốn liếng ấy là bất khả xâm phạm.
Nhưng con vẫn thiếu ánh sáng để cây non vươn lên cho dù con đã sáu mươi.
Cố quên cũng chẳng được...
Cố gạt nước mắt cũng không giữ lại được Ba Má và thời gian.
Từ ngày Ba Má ra đi con không còn phương hướng.
Cứ như thuở nằm nôi...
Nhắm mắt lại thì mọi việc sẽ đâu vào đấy.
Ước gì ba má còn ở đây...
Giờ đây con như cây non thiếu ánh mặt trời...
Ba Má ơi....
No comments:
Post a Comment