Lần đầu tiên tôi
đặt chân vào cánh rừng này, là khoảng hơn 20 năm trước.
Đứng ở cổng vào
rừng, thấy dàn trải trước mắt những con đường thảng tắp phảng phiu, đầy những
bảng chỉ dẫn lối đi dành cho người đi bộ, đi xe đạp , đi ngựa , tôi nói với
người anh tôi, có phải là rừng đâu, rừng của mình ở Dalat, sân chơi của
chúng tôi thời thơ ấu, chả có đến một lối mòn, đi vào cứ như tung mình vào
một cuộc phiêu lưu, như những đường đi không đến, vào một nơi, đi ra một ngả, có đâu kẻ thảng tắp đến cuối rừng như ở đây.
Nhưng chỉ cần một
thời gian ngắn, khi biết chắc là mình đã xa được cuộc sống nháo nhào, vô định
hướng thời xã hội đổi mới bên quê nhà, tôi bỗng có một cảm giác
bình an, an toàn, không còn sợ hãi gì nữa, khi đứng trước những con đường
biểu hiện cho một trật tự mới trong khu rừng này.
Rừng như một khúc
ca thiên nhiên lần lượt thay lá thay hoa qua các mùa.
Rừng đón tôi vào
mùa xuân đầu tiên trên xứ lạ bằng những cụm hoa Jonquille sắc vàng tươi
trên thảm lá rụng nâu úa của mùa thu, hoa, cùng họ với hoa Đức Mẹ mọc
dại ở Dalat, chỉ khác màu. Sau đó rừng khoác một thảm hoa trắng hết cả tháng
ba, rồi đến tháng tư, chỉ cần vài ngày nắng ấm, rừng bỗng bạt ngàn một loài
hoa tím, thắp sáng những gốc cây còn trơ trụi cành lá. Hoa có hương thơm nhẹ, nên đến thăm rừng mùa này, chân đi mãi không muốn dừng, mê man trong màu
tím thường làm mình nghĩ về những tháng ngày qua, tự dưng thấy lòng chùng
xuống nao nao không hẳn có duyên cớ.
Tháng năm,
rừng cung cấp từng vạt đồi đầy hoa Muguet rung từng cành hoa chuông trắng, chào đón lễ tặng nhau hoa này đầu tháng 5 cùng câu chúc mừng hạnh phúc.
Mùa hạ đi qua với
những bóng mát chở che nắng hè, để đến mùa thu, mùa thiên nhiên tung nở màu
sắc pháo hoa trên lá rừng. Nắng thu những hôm đẹp trời càng làm cảnh trí bừng
lên màu sắc úa tàn mà tôi chưa từng thấy ở Dalat , nơi chỉ có một màu thông
xanh ngắt quanh năm.
Tháng 10, rừng
trao tặng hào phóng hạt giẻ
để làm khung cảnh xum họp gia đình thêm ấm cúng bên lò sưởi, ấm trà, những hạt
giẻ nướng ngọt bùi kéo lan man những câu chuyện không dừng được ở đâu.
Tháng 12, vài đợt
tuyết rơi hiếm hoi khiến rừng biến thành khung cảnh thần tiên với những
hàng cây trắng xóa. Nhớ một đêm nào đến đây lúc trăng lên, vằng vặc hất ánh
sáng hào phóng trên tuyết, cảnh đẹp lạnh lùng , hoang dại như đang ở một
nơi chốn nào khác rất xa xôi.
Rừng này không có
thú hoang, không có những bụi trái dại, nhưng đã giúp chúng tôi trao tặng cho
con cháu mình một thời thơ ấu bình an, tươi đẹp như chúng tôi lúc trước, cùng
núi đồi Dalat, khu Lê Lai, hồ David. Rừng góp sức hun đúc tính cách của lũ
trẻ : tự lực cánh sinh, yêu thiên nhiên, ham thích phiêu lưu, không ngả lòng
với những đổi thay trong cuộc đời, sẵn sàng làm lại những bước đầu xây dựng
tương lai, như rừng trút lá, rồi lá lại đâm chồi xanh mướt như vẵn hằng
như thế.
Lật lại những
album xưa cũ, ngắm nhìn chính mình và lũ trẻ bên cảnh rừng suốt mấy năm qua.
Cây cối như vẫn một độ cao, nhưng người trong ảnh đã có nhiều thay đổi, những
nếp nhăn trên mặt người lớn, những lột xác của lũ trẻ không còn là trẻ con nữa, chỉ nụ cười bên hoa lá vẫn làm thấy ấm lòng khi nhìn lại.
Lần cầm máy ảnh
vào rừng lúc bình minh, ngắm sương mai ẩn hiện qua những hàng cây, và những vệt
nắng đang lan tỏa khắp rừng, bỗng mơ ước trong ống kính đang soi tìm góc cạnh
sẽ hiện lên hình ảnh Bố Mẹ tôi, nghiêm chỉnh dạo bước trong rừng, ngắm hoa lá
xứ người nhưng không ngừng so sánh với những hình ảnh bên quê nhà.
Hoa trắng ấy , đã từng đậu kín trên những trại táo ở Sơn Tây, hoa vàng ấy,
thua xa những bụi hoa quì dại phủ kín núi đồi Dalat, màu tím ấy , thấm gì với
những đồi hoa sim khu hồ Than Thở. Nhưng chả có bóng hình ai; chỉ có buổi
sáng mù sương và nắng trên nền hoa tím, thấy nghẹn ngào trong nỗi buồn mất mát
, ân hận mãi vì những lời hứa còn dang dở không bao giờ thực hiện được nữa.
Ngày đầu tháng 5
năm nay, trời mưa, nhưng thói quen đi vào rừng kiếm hoa Muguet vẫn không bỏ
được. Nước mưa hay nước mắt khi hái hoa, nhớ đến bó hoa Muguet đầu mùa
năm nào đặt vào tay Mẹ trong giấc ngủ nghìn thu. Tìm hoa như đi tìm hạnh phúc
, cầu mong hạnh phúc và cần có hạnh phúc để yên tâm đi nốt quãng đời mình. Bây
giờ an tâm thấy hình bóng Bố Mẹ nằm trong những chuông hoa xinh xắn, nhắn nhủ
con cái cứ vững trên đường đời.
Hoa lá mùa xuân
đang rộ nở, nhưng khi người thân không còn nữa , chỉ thấy hoa đào rơi rụng những
giọt nước mắt hồng, chỉ thấy hoa tím bỗng dưng sao da diết, chỉ thấy muốn ngồi
xuống một băng ghế ven rừng....
Chỉ còn có thể ngồi
như thế, ngắm rừng và đám người đi dạo, chỉ còn nghĩ về dĩ vãng, nhưng biết
cạnh mình còn có một người bạn trung thành chứng kiến hết cả những buồn vui của
mình, trao tặng và đón nhận, vững chãi và chở che , không nói nên lời , nhưng
mãi câm lặng đi theo mình:
Rừng Halle thân mến.
Rừng Halle thân mến.
Ngày giỗ Ba Má
05/2014
HƯƠNG
QUỲ
Excellentes photos. Oui, ce bois de Halle nous lie avec les memoires, souvenirs partages avecpapa et maman, sans aucune doute.
ReplyDeleteQui