Pages

Thursday, August 24, 2017

Buster



Nhìn tấm hình X-Ray của Buster, tôi sững sờ. Ông thú y hỏi “Bà có biết nó bị bắn bằng BB gun không?” Tôi ú ớ “Tôi biết nó có bị lão chủ cũ dọa bắn chết, nhưng tôi không tin là lão làm thế”. “Bà thấy đấy, những vết sáng này là đầu đạn còn nằm trong người nó”. Tôi gần khóc khi nhìn thấy hằng hà sa số những chấm sáng rực như những ngôi sao chung quanh vùng mông của Buster. Ông thú y nói thêm “Mình chẳng làm gì được, nó đã có ở đó bao nhiêu năm rồi, thôi cứ để vậy. Cũng may là đạn thật, không bị sét rỉ chứ không thì Buster đã bị nhiễm trùng chết từ lâu rồi. Bây giờ mình nói chuyện cái đầu gối của nó”. Thì cũng chính lão chủ cũ đã bẻ gần gẫy chân của nó đấy thôi, làm cho hai bên hông của nó yếu hẳn, mà hông yếu sẽ ảnh hưởng đến đầu gối. Chuyện thời thơ ấu của Buster tôi đã biết lúc đón nó về nhà, nhưng khi ấy tôi không cảm nhận được tất cả những bạo hành mà thằng khốn nạn chủ cũ đã đổ lên đầu nó. Tôi thầm cám ơn trời đã khiến tôi nhận nuôi Buster mặc dù ông chồng khi đó không thích thú lắm vì đã có Max. Nó vào nhà đi theo tôi như hình với bóng và căm ghét bóng dáng đàn ông các loại. Bây giờ tôi càng hiểu hơn tại sao nó lại thủ thế như thế. Ký ức của một con chó tồn đọng lâu lắm, nhất là khi bị đối xử dã man, nó làm sao quên? Phải mất gần cả năm trời nó mới cho chồng tôi đụng đến nó. Bây giờ thì khá hơn nhiều rồi vì nó đã lấy được niềm tin của những người chung quanh nó, nó đã hiểu con người không phải khi nào cũng đồng hành với sự tàn nhẫn.

Từ nhỏ đến lớn, tôi khi nào cũng có hơn một con chó ở chung quanh. Bắt đầu từ John, hung thần đường Yagut và nỗi niềm kinh hoàng của đám leo trộm cây đào. Rồi Polki, con chó phốc màu nâu có vệt thằn lằn bám cổ theo tôi như hình với bóng, nhưng khi lên cơn rượt đuổi đàn gà, tôi khóc lóc chạy theo nó năn nỉ nó buông con gà ra, nó nào có nghe tôi! Sau này có thêm Rita, Milou, Yippy, Kapi và Zito. Buster giống y chang Zito, con chó chúng tôi mua ở chợ cũ Saigon. Sang đến Mỹ, tôi nhận Coco từ Animal Shelter. Coco giống John bốn mắt nhưng không có cái sống lưng lúc nào cũng dựng đứng lên khiến kẻ yếu bóng vía thất kinh. Chồng tôi yên tâm đi công tác, để lại tôi với hai thằng con và niềm hy vọng Coco sẽ bảo vệ chúng tôi với cái dáng vẻ hung dữ của loại chó berger. Thiên hạ có biết đâu rằng Coco hiền như đất, chỉ được mỗi cái ăn hiếp ông ghi điện, ông này mỗi lần vào sân sau nhà tôi phải mang theo mấy cái bánh xương hối lộ cho nó. Trước khi Coco mất vì ung thư, tôi nhận Max về vì biết rằng mình sẽ đau ghê gớm khi Coco ra đi.  

Tôi lên internet, vào cái website Petfinder lục tung tìm bạn cho Max. Hình Buster để lên đó khá lâu nhưng không có ai nhận nó vì nó không còn là chó con nữa. Tôi kết nó liền vì nó giống Zito, con chó tôi để lại ở Dalat vào một sáng tháng giêng trời mù sương. Tôi liên lạc với bà mẹ nuôi của Buster và được nghe kể lại tuổi thơ của nó ở Louisana. Có con chó nào mà không thích đi rượt bất cứ cái gì nhúc nhích, nhất là chó con? Nó ở trong một cái trang trại, nghĩa là gà qué, ngỗng ngan đầy ra trước mặt. Chó con ra sức rượt gà, chủ ra sức quát tháo nó không tha. Hậu quả nó bị bẻ chân, sau đó là bị bắn. Đến khi nó bị dọa giết chết, bà em vội vàng mang nó đi bảo để cho người khác nuôi. Tôi cũng đã từng lếch thếch chạy theo sau con John và Polki khắp sân sau, sang đến nhà bà Chanh, lên đến trường Trần Bình Trọng vì chúng rượt gà. Tôi cũng đã từng chưởi rủa hai con chó này ra trò nhưng điên tiết lắm thì cũng chỉ xách roi quật cho vài cái rồi thôi, cái ác của tôi cũng chỉ đến thế là cùng. Tôi không ngờ sự tàn nhẫn của con người không có giới hạn.

Thế rồi tôi đón Buster vào nhà. Ngay ngày đầu tiên, nó đã lẽo đẽo theo tôi khắp nơi, nghi ngại không tin tưởng các thành phần còn lại của gia đình. Tôi dẫn nó ra park cùng với Max. Max đã được tôi luyện rồi, thả cho chạy rông nhưng gọi là quay về. Buster thả cho chạy rông thì tôi phải xất bất xang bang chạy theo nó lôi nó về vì tôi càng gọi nó càng chạy xa hơn. Lúc ấy thật tâm nó vẫn chưa tin tưởng tôi hoàn toàn, nó sợ tôi bắt về đập cho một trận. Nhưng nó khá thông minh, sau một tháng, chỉ gọi một tiếng thôi là nó quay về nộp mạng ngay lập tức trong khi Max còn bận hít hoa ngửi bướm đủng đà đủng đỉnh về sau.

Buster lai giữa Corgi và Bulldog. Nữ hoàng nước Anh chỉ nuôi độc loại chó Corgi vì nó nổi tiếng trung thành. Buster cũng thế. Chỉ cần nhìn nó là  biết tôi ở đâu, ngay cả khi tôi vào cầu tiêu, nó cũng chịu khó nằm ngoài cửa chờ. Mấy hôm tôi đau phải ôm cái giường từ sáng đến tối, nó nằm bên cạnh tôi suốt, đến giờ ăn cũng không xuống ăn, mà nó vốn là con chó có thể nhét bất cứ thứ gì vào bụng, không thuộc loại khảnh khọt như Max.

Hôm nay chúng tôi đưa Buster đi mổ. Đó là hậu quả của những gì tên chủ cũ đã gây ra. Bên hông của nó bị trẹo, làm cho các khớp xương cọ vào nhau. Tôi thấy nó đi cà nhắc nhiều nên mới quyết định mang đi thú y. Sau khi móc hầu bao trả tiền Xray và nghe giảng phải làm gì cho nó, tôi quyết định lôi tiền để dành cho những chuyện như thế này đem Buster đi mổ. Thay vì mua bảo hiểm sức khỏe cho chó, mà tôi thấy đó chỉ là một hình thức trấn lột trá hình, mỗi tháng tôi lôi 100 đồng ra khỏi cái pay check, bỏ vào nhà băng của hãng. Sau đó tôi quên béng password của cái thẻ rút tiền này nên số tiền nằm im ắng hầu như tôi không đụng tới. Bây giờ tôi hân hoan đem nó ra xài cho Buster, con chó tôi đặc biệt yêu mến vì nó rất có cá tính.

Hôm Buster đi mổ, buổi sáng tôi dặn dò nó đủ điều, những là không ai bỏ rơi Buster, không ai làm đau Buster, nếu có thì chỉ để cho Buster khỏe mạnh, có thể theo tôi và Max trên những con đường hiking dài dằng dặc, rồi thì là ai cũng thương Buster, rồi tôi sẽ đón nó vào ngày mai, vân vân. Nó nhìn tôi chỉ hỏi mỗi một điều, sao sáng nay tôi không cho nó ăn. Buổi chiều đi làm về tôi mua gà về nấu cháo cho Buster. Chồng tôi nghe thì cười lăn. Buster hơn là một con chó, nó là một thành viên trong gia đình. Và với tất cả những gì nó đã trải qua, nó xứng đáng với tình yêu tôi dành cho nó. Những chuyến xa nhà liên miên hai tháng vừa rồi, thật tâm tôi nhớ nó và Max nhiều hơn cả. Bởi vì chồng con tôi còn nói chuyện được, còn hai con chó chỉ biết tôi không có ở nhà và không hề có khái niệm khi nào tôi về lại.

Buster đi mổ về đeo cái nón trên đầu ngăn không cho nó liếm vết thương. Hậu quả là bàn ghế trong nhà phải dẹp gọn nếu không nó sẽ va đập lung tung. Nó nhìn tôi ai oán và chịu đựng. Tôi nhìn nó không biết liệu số tiền tôi bỏ ra cho nó có đem lại kết quả gì không mặc dù ông thú y đã cam đoan với tôi nó sẽ khá hơn. Riêng bây giờ một phần bên hông bị cạo lông sát sạt bôi thuốc sát trùng vàng khè, một chân phải băng lại đệm thêm miếng độn hòng giúp đỡ phía bên chân mổ vì nó còn có ba chân. Nhìn nó thảm lắm, nhưng cả tôi và nó đều hy vọng vào một ngày mai tươi sáng hơn. Sau dăm ngày nó đã biết dùng cái nón đập vào chân mọi người để gây sự chú ý. Cả nhà ngồi ăn phải rút chân lên ghế nếu không nó sẽ phang cái nón nhựa vào chân! Riêng Max không dám lại gần nó vì sợ cái nón ấy và sợ luôn mùi thuốc sát trùng trên người Buster.

Sáng sáng tôi và Max lén Buster ra khỏi nhà đi chạy bộ, nó biết nhưng nằm im không nói. Chiều về không còn những chuyến đi dạo vì nếu tôi dẫn Max đi để nó ở nhà một mình nó sẽ khóc lóc ra trò, rên rỉ ỉ ôi cho đến khi tôi quay về. Nghĩ rằng nó bị bãi bỏ những chuyến đi ra park cũng tội, tôi bèn mua cái xe đẩy chó. Đầu tiên tôi nghĩ đến xe đẩy con nít, nhưng đứng nhìn một hồi tôi nghĩ con nít và chó đâu có giống nhau, xe đẩy con nít chằng chịt dây đeo và cạn queo, xe của chó sâu lòng hơn có vậy chó mới không nhảy ra được. Thế là chiều chiều dân đi bộ Park Glen thấy tôi một tay đẩy xe Buster, tay kia dẫn Max. Thiên hạ bảo “Oh, it’s so cute!” Riêng Buster ngồi trong xe lườm cho một phát! Và tôi nhớ lại ngày xưa đẩy con đi dạo với Coco!

Thế đấy. Ai nói gì thì nói, tôi đi đâu, Buster sẽ theo tôi đến đó.

Lan Hương

Fort Worth, 08-24-2017