Pages

Monday, December 7, 2020

Chương trình cá lòng tong



 Bắt đầu câu chuyện như thế nào nhỉ ?
Hồi xưa còn bé , hay là bây giờ già hù rồi , bỗng dưng nhớ lại ?
Thôi kệ , dù cho bao nhiêu thời gian đã trôi qua , cảnh cũ người xưa đã thay đổi khá nhiều , vật đổi sao dời trên thành phố nơi tôi sinh ra , nơi bắt đầu câu chuyện đã bị xóa hết vết tích , nơi tôi lớn lên cũng sắp tan tành trong tay chủ mới , thì những con cá lòng tong chắc  còn sống sót , đến đời chắt chút chít , vẫn còn bơi lội trên dòng suối sắp sửa biến thành khu du lịch thơ mộng ,  từ chân hồ Xuân Hương đến tận thác Cam Ly , để làm "cá chứng" ( chứ không phải nhân chứng ) cho câu chuyện chương trình cá lòng tong 

Thuở bé xíu , có lần đi khám phá quanh nhà dù bán hàng của Ba Má tôi, , chúng tôi đi theo tiếng chuyện trò rôm rả của các bà các cô trên các bậc thềm giáp bờ suối , đang chí chát đánh đập mớ quần áo dơ và giũ sạch theo nước suối róc rách , mò lại gần , rón rén thò chân xuống lội nước suối , thấy không bị mắng nhiếc gì , bèn ven bờ đi xa hơn . Nước trong vắt , thấy đủ mọi mặt anh hào của thế giới dưới nước : sỏi , rong rêu , nòng nọc , nhất là cả mớ cá con thân trong suốt  nhởn nhơ bơi lội  . Lẫn lộn giữa đám cá xám nhờ nhờ , bỗng ve vẩy vài cái đuôi đủ màu  , reo lên thích thú : " cá lòng tong "
Từ đó , giờ rảnh rang , không còn đi xem đập đầu bò ở abattoir gần đó , mà ra thẳng suối tìm bắt cá . Dụng cụ thô sơ , tay chân chậm chạp , chả vớ được con nào .Đến tai anh chàng giúp việc bỏ báo cho Ba Má tôi , anh chàng cười khẩy , bảo vì không biết kỹ thuật bắt cá , bắt chúng tôi hứa hai điều , không mách tội mượn đỡ cái rổ vo gạo trong bếp , và mớ báo đang nằm êm ấm trên bờ chưa đươc mang đi . Sau đó anh chàng dõng dạc bảo mỗi đứa ráng tìm lon sữa bò chuẩn bị đựng cá 
Mà bắt được cá thật , Cái hồ cá nằm chễm chệ trên tủ buffet ở nhà tôi bỗng vui hẳn lên , vì cạnh hai con cá vàng mắt ốc nhồi lê lết cái đuôi như múa quạt , chỉ biết đòi ăn , thì mớ cá con này sinh động hơn nhiều , đuôi vẫy rối rít , nhào lên lộn xuống , nhìn cả ngày không chán mắt
Ngày kia có đứa dẫn bạn về nhà chơi , đem khoe bạn hồ cá , bạn rệu nước miếng ngắm nhìn , sau đó thỏ thẻ  :" Mày cho Tao một con nhé "
Chủ nhà dõng dạc " dỡn chơi hoài , bắt được chúng cực lắm đa " ( không biết ai cực ? )
Bạn say máu ngà bồi tiếp " thôi bán cho Tao đi "
Mắt chủ nhân bắt đầu chớp chớp , mớ bánh quạt , bánh in , me ngào của bà Cai trường đang rối rít vẫy gọi , mà túi đứa nào đứa nấy rỗng tuếch , làm gì mà có được tiêu chuẩn tiền tiêu vặt  . Mỗi năm chỉ chờ dài cổ đến tết , trước hết lượm ít xu lẻ nhờ ngồi chia bài chắn cho các cụ , sau đó đến mùng một mới có tiền lì xì , xài dè hết cả năm
Trong bữa cơm vui miệng kể cho cả nhà nghe ,
các bậc anh chị họ lớn hơn bàn thêm  , thì đi bán cá 
Thế là hội đồng kinh doanh hình thành . Có marketing  là rủ bạn về nhà chơi khoe hồ cá , rồi bỏ nhỏ " mày muốn thì tao bán cho " , có nguồn cung là anh chàng người làm hăng hái quăng hết cả báo chí để xà rổ bắt cá  , số lượng theo nguồn cầu
Nguồn cầu ngày càng tăng , vì tiếng đồn lan xa , giờ ra chơi , nhà tôi biến thành chợ bán cá , kẻ vớt , người gói , kẻ thu tiền , gia công thêm nhân lực là chị giúp việc ( cũng sẵn sàng quăng cả chổi quét nhà để phụ thò tay lưới cá trong hồ ) , Ra chơi chỉ có một giờ ,sau giờ học , về nhà là hàng cá bị đóng cửa , không làm giờ phụ trội , vì mấy bà bác dọa mách Ba Má chúng tôi 
Kinh doanh cá còn đi xa hơn cả trường Trần bình Trọng , nhờ thằng em học trường Adran , bạn cùng trường ở đối diện nhà , thắc mắc với những bịch cá trẻ nhỏ nâng niu đi qua nhà đến hỏi cho ra lẽ , Thế là nó đến trường với một số bịch cá trong cartable . Đợi đến ngày bịch cá bể , ướt nhem hết sách vở , cá chết ngoắc dưới đáy cặp , thầy vào lớp dõi theo giọt nước  để tìm ra nguyên nhân và thủ phạm mới chấm dứt đợt cá "xuất khẩu" 
Anh chàng bỏ báo bị đuổi việc , vì khách hàng chờ rã cả cổ ra mà không được nghe tiếng rao  "báo nóng hổi mới ra lò đơi ... " sốt ruột đành  lái xe ra tận hàng ba má tôi . Ba Má tôi chưng hửng , có người mách cho thấy ẻm với con của ông bà ở chỗ suối sau tiệm , bèn mò ra tận nơi  bắt gặp quả tang cảnh bắt cá trên dòng suối
Thế là sự nghiệp kinh doanh cá bị sập tiệm , cá lòng tong được mời ra khỏi hồ , để lại không khí thiền cho hai con cá vàng lững lờ bơi , nhìn mặt chúng tôi dài nghệt ra không một chút thương hại 
Nhờ số tiền bán cá , người lớn bảo đi nuôi vịt nuôi gà đi , có trứng bán cho ... bác Nội để làm thức ăn
Thế là lại một sân đầy gà  , đầy vịt . Bao nhiêu đứa con nít là bấy nhiêu con  , con nào cũng có tên tuổi đàng hoàng  , kêu chíp chíp , chạy táo tác khắp sân vì chủ nhân cứ muốn bắt lên tay chơi
Trứng gà đẻ ra , có đứa có sáng kiến làm bánh bán cho chính chúng tôi giấc 4 giờ chiều , Tôi nhớ lần nào cũng là 18 cái . Nếu có đứa nào dở chứng không chịu mua , thì bữa đó hơi bị ... lỗ vốn !
Bước lên trung học , còn kinh doanh gà vịt thêm vài năm đầu , sau đó cuốn vào nợ đèn sách , dần dần bỏ hết 
Thời gian trôi qua ....những năm đại học ở xa nhà , và biến cố 1975 cuốn mọi người vào một cơn lốc . Mỗi đứa một hướng đi để tạo dựng tương lai mình , gập ghềnh trăc trở không ít , nhưng vẫn là hướng đi lên , và nơi hội tụ các chị em , luôn là căn nhà số 7 ở Dalat mỗi dịp nghỉ hè hoặc khi tết đến
Đường đời mở thêm một bước ngoặc khác , khi vài đứa có gia đình riêng , và đợt đổi thay khác đổi đời , là cơ hội rời khỏi Việt Nam . Những cánh chim bay xa tạo dựng thêm lần nữa tương lai cho mình và tiểu gia đình mình 
Xoay sở với cơm áo gạo tiền , thời gian trôi qua . Có lần gặp gỡ được nhau một dịp Noel , mừng vui nói với nhau , tụi mình có cuộc sống ổn định , không ai giàu , không ai nghèo , chẳng cần so bì , chẳng cần gì hơn là con cái học hành tới nơi , cho bõ công, thế hệ gối đầu hy sinh ....
Nên siết bao mừng vui khi đáp lời kêu gọi của đứa em đi xa , sống một mình nơi "hóc bà tó " ở Bretagne , về VN làm ăn , có lúc lên cơn đau tim vì làm việc quá sức , nằm quay cu lơ trong một khách sạn ngay giữa chốn lang thang như vườn chơi thời nhỏ , cách nhà số 7  chưa dến 1  cây số , đâm lo sẽ ra đi mà không một người thân ở cạnh , hứa nếu lành bịnh quay về được Bretagne , sẽ hú lên tiếng hú , thống thiết , khẩn cấp như tiếng hú của Anh Mault  kêu gọi chị em về quây quần bên nhau
Chủ đề là kỷ niệm 30 năm tha phương
Nhưng tôi nhớ những bữa ăn , và nhất là những lúc quây quần bên lửa trại , chả đứa nào kể chuyện hiện tai , mà toàn nhắc lại chuyện ngày xưa còn bé
Chả ai trong đám người tham dự những ngày ngắn ngủi ấy , lại có thể quên bầu trời Bretagne xanh biếc , đủ nóng để những đứa ngủ trong lều không bị chết cóng , những cánh đồng hoa cải vàng ... những bãi hoa jaccin xanh biếc một màu , dòng suối lững lờ cạnh nhà 
Từ dòng suối , nhắc lại mớ cá lòng tong , nhớ lại có đứa mấy chục năm làm project manager đang bị mất việc , vài đứa cháu cầm mảnh bằng đại học ra trường chưa biết đi về đâu , vài đứa khác cả mấy chục năm ngồi viết chương trình máy tính, kể lại những khó khăn của các phòng thí nghiệm ở VN , nơi thằng em đang quản lý về kỹ thuật đang gặp nhiều khó khăn về quản lý kinh doanh , sản xuất 
Thế là không biết có nhờ men mười mấy chai rượu , cộng bếp lửa tí tách hay không, mà hăng hái bàn với nhau tự lập ra một chương trình máy tính giúp kiểm soát , điều hành các xí nghiệp sản xuất cây cấy mô từ A đến Z
Và cảm động đến nghẹn ngào khi quyết định đặt tên chương trình là " guppy project " , nôm na ra tiếng Việt Ta là chương trình cá lòng tong để nhớ lại thuở nhỏ bán cá , cộng với tình đoàn kết chị em
Mọi người ai cũng được dự phần nhá , người thì viết chương trình , người thì điều động , người thì test , người thì liên lạc với khách hàng VN và ngoại quốc , người nào không biết phải góp sức gì như tôi , bà chị bác sĩ cộng con em làm ngành hóa học , thì được cho tên vào danh sách ủng hộ viên , tha hồ đứng ngoài cổ võ
Ai trớ về nhà người nấy , hăng hái sắn tay vào công việc , việc sở , cần câu cơm còn tốn ít thì giờ hơn , chương trình nghỉ hè và vui chơi , thậm chí cả tennis cũng bị gác lại . Bận rộn ghê gớm ,nhưng không khí hăng say ,bước đầu start up!
Vài buổi họp hàng tuần để biết diễn tiến công việc ... Lũ chầu rìa cổ võ chúng tôi ngửi thấy có mùi lửa đạn . Sao vậy kìa ?
Xem ra ai cũng có kinh nghiệm công việc làm chất ngất mấy chục năm , nên không ai chịu thua ai , cá tính mỗi người va nhau bồm bộp , Tôi ngơ ngác , tuy không rành về kỹ thuật , nhưng xem ra có người đang cãi nhau về hình thù và màu sắc của mỗi chiếc lá , trong khi còn chưa thấy rễ đâu chứ nói gì đến cành và nhánh
Có một bóng dáng lúc ẩn lúc hiện vặn vẹo mọi chi tiết chưa cần thiết , khiến mọi người nổi dóa , có kẻ hờn dỗi bỏ ra vì thấy chả phí sức cho người không nắm được vấn đề , nói trắng ra là không rành mà cứ muốn moi cho ra những lỗi lầm 
Lại thêm khúc mắc về đứa cháu như ngựa chứng , có thể là nhà kinh doanh giỏi có tầm cỡ trong tương lai , nhưng lại không muốn đi theo lề thói cũ , khiến người đỡ đầu có cảm giác như đi giây tử thần , đau tim lắm , mất cả những phút tĩnh tâm , không muốn làn sóng mới nên tìm cách uốn nắn . Tệ hại hơn , vì cháu không hiểu tại sao lại không làm như vậy , rác rối không cần thiết , cậu thì không muốn đi trật ra con đường của mình , thế là xích mích đến cả bố mẹ , ở giữa không biết can đàng nào
Kẻ đi ra , người đi vô , nhưng chương trình vẫn tiếp tục được cho đến buổi ra mắt giới thiệu chương trình trước những đại diện VN và ngoai quốc ở tai VN
Phái đoàn chầu rìa không đi đến được trực tiếp , nhưng hồi hộp theo dõi và mừng quá vì buổi ra mắt thành công mỹ mãn . Không nặng phần trình diễn , không show up , nhưng thể hiện một khối đoàn kết nhờ những áo tee shirt có hình cá lòng tong mắt nhìn và đuôi vẫy rực rỡ
Lại thêm một lần hãnh diện mặc áo tee shirt có logo cá lòng tong dợt dợt trong nhà hàng ăn của tôi
Nhưng ngày quay lại xứ tạm dung , một con em bị cho ra rìa , lý do là tinh thần bất nhất , đòi nắm giữ không được xử dụng chương trình do vợ chồng nó cày công dựng ra , sợ thông tin rò rỉ vì thằng con như ngựa chứng nhìn xa , không muốn tầm  hoạt động chỉ bao gồm trong 5 phòng thí nghiệm
Phái đoàn chầu rìa thấy quyết định này có lấn cấn , tội cho con em trần thân cả năm trời ...
Nhóm còn lại quyết tâm đi tới tiếp , an toàn đi qua cả những tháng có cơn đại dịch covid19 , họp hành đều đều mỗi tuần , thấy bớt tranh cãi , mừng hy vọng  sẽ đến được đích
Tiếp đến đợt training đầu tiên cho VN qua skype . Im lặng hoàn toàn , chả thấy người được hướng dẫn lên tiếng gì thắc mắc . Người giới thiệu chương trình và điều hành phần câu hỏi thắc mắc bị chửi thẳng thừng về tội xin không trả lời câu hỏi vào weekend . Thời buổi kinh tế thị trường cạnh tranh , phải làm ngày làm đêm theo khách hàng chứ , sát cánh cùng nhau , chứ đừng học thói bên này , quăng cho cái chương trình , lo mà mò ra như đọc mode emploi mỗi lần mua máy móc gì mới  , thì có mà còn xơi mới bán được hàng
Im lặng trong nhóm , còn phải tập trung làm phần training tiếp
Người nắm trọng tâm của chương trình bỗng dưng được đi qua Porto để giới thiệu gì đó không biết , sau đó về được tổ chức một cuộc họp với các giám đốc , có chủ nhân về kỹ thuật sẵn sàng làm phiên dịch , chắc để bớt làm trò cười như một đứa khác về gặp VN , có đươc  24 tiếng đồng hồ để đọc bài tự giới thiệu bằng tiếng Việt ,không được nói tiếng tây tiếng u như những người khác , khiến mọi người cười bò ra vì chữ "quí vị " do con mẹ nó bày , trịnh trọng một cách cổ hủ giữa đám người VN thế hệ mới , không biết đến những thanh lịch xa xưa , tiếng cười này còn bay đến tận bên Mỹ , hể hả cho một số người khác  cười trong bữa tiệc rượu thịt ê hề
Kinh nhất là sau chuyến viếng thăm rất đi đêm kiểu Kissinger này , bỗng dưng người đề xướng chương trình cá lòng tong viết một bài rất dài để chửi tiếp sao không thấy ai đóng vai trò kinh doanh mặt hàng , sao lại chỉ muốn làm thùng nhận thơ , quăng việc cho người khác 
Đứa có bằng cấp về kinh doanh , dù không được xuất hiện lúc nào với vai trò giới thiệu mặt hàng , cũng thấy nhột vì bị chửi , bèn anh dũng đứng ra nhận trách nhiệm , tổ chức những buổi hướng dẫn khách hàng VN thực hành chương trình Bận rộn ra phết , dù thấy cũng hơi lạnh gáy vì người giúp hướng dẫn bước đi đang dần dần de ra , trao quyền cho chủ chương trình củ soát giúp đỡ
Trong đám người VN theo tập huấn chương trình , có một chàng trai đất Việt thông minh xuất sắc , tuyên bố sẽ tìm ra những khuyết điểm của  chương trình cá lòng tong , nên rất hăng hái đặt câu hỏi với ban giải đáp thắc mắc . Sau thấy thắc mắc có phần giăng bẫy , có ngu lắm mới không thấy , nên đành dặn hờ đứa mới ra trường , còn đầy lý thuyết , nếu không biết thì cứ nói thẳng là không biết , và làm nhiệm vụ thùng nhận thơ , chuyển cho cấp trên có thẩm quyền giải quyết

Bỗng dưng nhóm khựng lại , hoang mang , vì thấy có gì khang khác , có một hướng đi song song với những chương trình đang tạo dựng  , và lại bắt bẻ sắc hoa màu lá trong khi cành còn muốn gẫy
Lại mâu thuẫn ... và để tiện bề giải quyết cho chương trình giờ chỉ co cụm lại cho 5 labo và ông khách hàng Hòa Lan , con em làm project manager được qua đứng một bên , tâm của chương trình bàn trực tiếp với khách hàng , với chủ chương trình , chắc trong nhà , giải quyết cho nhanh . Con em thấy mình thừa thãi , lặng lẽ rút lui trước khi bị ... đuổi , quà cám ơn là một bài chửi có vần có điệu , nhưng lại sặc mùi vừa ăn cướp vừa la làng
Còn mỗi một đứa , đại diện cho thế hệ trẻ tương lai được trao tặng chương trình cá lòng tong với đứa khác đang làm trọng tâm ,bỗng cũng thấy mình thừa ra mặt , công việc ai làm cũng được , vắng mặt cũng chả chết ai , nên cũng đánh tiếng xin ra và được  chủ chương trình xác nhận mời đi chỗ khác chơi
lạ cái nhà những người bị đi ra khỏi chương trình lại chả thấy buồn , không thấy áy náy vì khởi điểm lúc đầu đến bây giờ có hai mục đích khác xa , vì rốt cuộc phải quay lại câu " đừng nghe những gì vixi mơ mà hãy nhìn kỹ những gì vi xi ... viết và nói
Rốt cuộc cá lòng tong chỉ êm ấm trong suối abattoir , đâu mơ nổi ra sông ra biển , mà cũng chẳng cần mơ , vì khi giấc mơ tan như bong bóng , thì còn lại gì nhỉ
Hóa ra chị em mình cũng không thoát khỏi luật đời , đụng đến quyền lợi và tiền bạc , ai nấy xù móng vuốt ra , đừng buồn nhé , cứ kể nhau nghe chuyện ngày xưa , nhưng đứa nào gặp cơn hoạn nạn , thì giúp chúng , nhưng yêu cầu chúng ký sổ nợ , sau này già thêm , lú lẫn đi thêm , lại mích lòng , và nhất là đừng có dựa vào một lời hứa vung vít , rồi sợ trách nhiệm , chửi chúng vung tàn tán  đến nỗi chúng phải cắp rổ đậy mặt từ chối lời cứu giúp
Nhưng tự trong thâm tâm Tớ , ngoài cas đặc biệt này , Tớ không tin có đứa nào khác sẽ làm như vậy , như Mai và Hương đưa tay nâng đỡ Tớ lúc ngặt nghèo , không nghĩ đến ba căn nhà Tơ đang có để cho Tớ tự xoay sở lấy , nên Tớ vẫn tiếp tục ru mình trong tình cảm còn lại
Nhổ cái gai ra khỏi chân , và tiếp tục đi tới ...
Chỉ tội cho lũ cá lòng tong , tự dưng bị báng bổ ...

Hương Quỳ (Bruxelles 12/07/2020)

Monday, September 28, 2020

Chia tay với 07 Yagut

 Mỗi người yêu ngôi nhà số 7 theo một cách, nhớ về nó theo một cách, ám ảnh vì nó theo cách khác nhau, khóc thương nó theo cách riêng của mình. Chỉ có một điểm chung, nó là một phần trong mỗi người chúng ta. Khi nó không còn, chúng ta mất một phần trong hồn. Nỗi mất mát này không thể thay thế được. Như khi Ba đi, như khi Má đi. Nó như cội rễ của mình, mất nó, chúng ta sẽ trôi nổi trong phần thế giới còn lại. Đường về lại nguồn cội đã khép kín, giấc mơ tìm về tuổi thơ không còn. Và chỉ có ai sinh ra, lớn lên trong ngôi nhà này mới hiểu tại sao chúng ta đã đi xa thật xa, hiếm hoi quay về, mà khi mất nó, lòng đau như cắt. 

Vì nó còn là một phần của Ba của Má. Chúng ta đã mất hai người, cái còn lại duy nhất của Ba Má chúng ta chẳng giữ được.

Thì chúng ta còn lại những gì? 

Bao nhiêu người trong số chúng ta dùng "7Yagut" làm password? 

Bao nhiêu người trong số chúng ta khắc khoải vì nó theo cách riêng của mình? Đem nó vào giấc mơ chập chờn, nửa tỉnh nửa mê? Trong giấc mơ thỉnh thoảng có Ba có Má? 
Bao nhiêu người trong chúng ta lớn lên cùng với mảnh sân trước nhà, vui buồn theo đám mây trôi qua khung cửa sổ? Đi xa vẫn nhớ đến những khung cửa chớp sơn đỏ trên nền vôi màu vàng? Chúng ta đã chia tay nó theo mỗi cách khác nhau, rồi gặp lại nó rất hiếm hoi. Bao nhiêu người trong chúng ta đứng trước cánh cổng khép kín của nó thì thầm lời xin lỗi vì đã bỏ nó ra đi quá lâu? Vì đã để nó tàn tạ theo thời gian? 
Nó là một phần trong mỗi con người chúng ta, không phải chỉ vì nó là tuổi thơ, mà nó còn là một phần của Ba Má để lại. Nay cái phần đó về mặt vật chất, không còn nữa, về mặt tinh thần, sẽ đi theo chúng ta đến suốt cuộc đời. Chúng ta đã chia tay Ba Má, ngày hôm nay, chúng ta chia tay nốt với phần duy nhất Ba Má để lại. Nhà số 7 thật ra đã chết khi người cuối cùng trong chúng ta ra đi. Chúng ta là hơi thở của nó, chúng ta không ở đó, làm sao nó sống được? 
Thôi thì hãy cứ buồn, cứ đau và hãy cứ dùng "7Yagut" làm password. Như một lời nhắc nhở đến những gì tốt đẹp nhất chúng ta từng có. 
Nhân tiện đây, password là từ không thể quên, là "vừng ơi mở ra" cho nên 7Yagut sẽ không bao giờ bị bỏ quên. 7Yagut sẽ mở ra vô khối cánh cửa bí mật của từng người, để vui, để buồn và để kiếm cơm áo gạo tiền..

Vĩnh biệt, 7 Yagut. Lần này mới là chia tay thật sự, không phải là một buổi sáng mù sương, vội vàng ra xe để đi mãi, không phải là lần cuối về ngồi trước sân nhà, nhỏ nước mắt cho những gì đã mất, đã đi qua.... 
 
Lan Hương
Fort Worth 09/28/20

Tuesday, June 16, 2020

La maison où j'ai grandi





Quand je me tourne vers mes souvenirs
Je revois la maison où j'ai grandi
Il me revient des tas de choses
Je vois des roses dans un jardin
Là où vivaient des arbres maintenant la ville est là
Et la maison, les fleurs que j'aimais tant
N'existent plus
Ils savaient rire, tous mes amis
Ils savaient si bien partager mes jeux
Mais tout doit finir pourtant dans la vie
Et j'ai dû partir, les larmes aux yeux
Mes amis me demandaient
Pourquoi pleurer?
Découvrir le monde vaut mieux que rester
Tu trouveras toutes les choses qu'ici on ne voit pas
Toute une ville qui s'endort la nuit dans la lumière
Quand j'ai quitté ce coin de mon enfance
Je savais déjà que j'y laissais mon cœur
Tous mes amis, oui, enviaient ma chance
Mais moi, je pense encore à leur bonheur
À l'insouciance qui les faisaient rire
Et il me semble que je m'entends leur dire
Je reviendrai un jour, un beau matin parmi vos rires
Oui je prendrai un jour le premier train du souvenir
Le temps a passé et me revoilà
Cherchant en vain la maison que j'aimais
Où sont les pierres et où sont les roses
Toutes ces choses auxquelles je tenais?
D'elles et de mes amis plus une trace
D'autres gens, d'autres maisons ont volé leurs places
Là où vivaient des arbres maintenant la ville est là
Et la maison, où est-elle, la maison où j'ai grandi?
Je ne sais pas où est ma maison
La maison où j'ai grandi
Où est ma maison?
qui sait où est ma maison?
Ma maison, où est ma maison?

Tuesday, June 9, 2020

Anytime, Anywhere

Và tôi chỉ là người xa lạ

Mượn lời bài hát "Anytime, anywhere" để nói về chốn xưa, nơi tôi đã từng có một tuổi thơ đủ đẹp để ứa nước mắt khi hồi tưởng, đủ dữ dội để không bao giờ quên.
"It was my city
I do not know it anymore
Now I'm just a stranger without native land"
Đó là cái cảm giác sáng sáng đi bộ trên con đường Trần Bình Trọng, đổ về dốc Yagut đi tìm nhà số 7, đi tìm lại sân nhà năm xưa, dàn hoa giấy năm xưa, khung cửa sổ năm xưa.
Và thấy mình là người xa lạ ngồi bên cánh cổng khép kín dưới ánh đèn đường chói thẳng vào mắt.


Strade son' cambiate.
Faccie son' diverse.
Era la mia città.
Non la conosco più.
La ora io sono solo un' estranea
Senza patria.

I remember you were there.
Any one emotion.
Any true devotion.
Anytime, anywhere.

Case son' cambiate.
Voci son' diverse.
Era la mia città.
Non la conosco più.
La ora io sono solo un' estranea
Senza patria.

I remember you were there.
Any one emotion.
Any true devotion.
Anytime, anywhere.

Tanti, anni son' passati.
Vite son' cambiate.
Era la mia città.
Non la conosco più.
E ora io sono solo un' estranea
Senza patria.

[English translation:]

Roads have changed
Faces are different
It was my city
I do not know it anymore
Now I'm just a stranger without native land

I remember you were there
Any one emotion
Any true devotion
Anytime, anywhere

Houses have changed
Vocies have various
It was my city
I do not know it anymore
Now I'm just a stranger without native land

I remember you were there
Any one emotion
Any true devotion
Anytime, anywhere

Many years have passed
Lives have changed
It was my city
I do not know it anymore
And I'm just a stranger without native land

Lan Hương
Fort Worth 06/09/2020

Monday, May 11, 2020

Phượng Tím Tháng Năm


Rộn rã tiếng ve
Hè về ! Hè về !
Râm ran hoa phượng đỏ,

Trong trời xanh gió hạ.
Cuốn lưu bút,
Hối hả
Chuyền tay,
Thay mực xanh vài giòng chữ tím,
Vội vã ghi mộng ước thuở ban đầu.
Em ngồi đó,    
Mái hiên trường yêu dấu,
Hây hây đôi má đỏ, môi hồng,
Luồng gió nhẹ thổi tung làn tóc rối,
Ngập ngừng, bối rối, lời hẹn ước em trao.
Thẹn thùng ánh mắt, nghiêng nghiêng vành nón trắng,
Khúc khích tiếng cười, chiếc răng khểnh đưa duyên.    
Để lòng anh xao xuyến, bồi hồi,
Xanh trong biển nắng ngợp hồn bước chân.

Mùa hạ trở về,
Trong tháng năm phượng nở.
Hoa rơi ...
Tím thẫm bầu trời,
Thay màu phượng đỏ phơi đầy năm xưa.
Tựa xác pháo hồng sân, 
Đưa tiễn chân em sang sông về bến đỗ.
Gió theo người tung tà áo đỏ kiêu sa.
Cuốn hồn anh một cõi xa xăm lịm tắt.
Nhìn hoa, lòng se sắt,
Nhớ em.
Mênh mang màu phượng tím,
Rơi rơi theo làn gió,
Bay bay trong hè nắng,
Xôn xao niềm nhung nhớ,
Về phương trời xa xăm yêu dấu,
Một người lỡ hẹn ban đầu phôi pha.
Em về ngày ấy xa xôi,
Hoài vương sắc tím đơn côi phượng buồn.
                                      Kim Hoàng.
                                       05/2016

Phượng Tím





Tháng năm phượng tím trở về,
Gió xuân đưa đẩy đầu hè rung cây.
Nhớ ngày tay nắm trong tay,
Mà nay thu đã vơi đầy mấy đông.

Kim Hoàng (05/2019) 

Hoa Phượng Tím



Phượng tím tháng năm
Đã trở về
Dưới bầu trời xanh thẳm.
Từng cánh hoa rơi
Rơi ... rơi ...
Theo cơn gió.
Có một lần ngày trước,
Tần ngần ... 
Đùa bay tà áo ai thay
Sang ngang về bến đỗ.
Pháo hồng nhuộm đỏ lưng trời,
Mừng ai duyên mới, rối bời lòng anh.
Bây giờ hoa tím trời xanh,
Hững hờ để mặc tình anh chưa tàn.
                          
Kim Hoàng (05/2018) 

Tự tình tháng Năm








Mưa tháng năm,
Mưa ngập ngừng ... Hè tới.
Để hồn ai, bồi hồi nhớ tới tình xưa.
Dưới cơn mưa,
Mái trường xưa ngày cũ.
Rủ em cùng, hứng từng giọt nước rơi.
Khúc khích em cười, với bàn tay lạnh cóng.
Hạnh phúc nào bằng được sưởi ấm bởi tình anh.
Bây giờ tháng năm,
Mưa trở về, 
Ngập ngừng đón hè sang.
Chỉ mình em đang đứng nhìn mưa reo tí tách.
Nhớ ... về ... anh ...

Kim Hoàng (05/2018) 
                                    

Friday, May 8, 2020

Vườn tulip khoe sắc trong yên vắng

Vườn tulip khoe sắc trong yên vắng

HÀ LANLần đầu tiên đóng cửa sau 71 năm do Covid-19, Keukenhof, công viên hoa tulip đẹp nhất thế giới, thu hút hàng triệu du khách mỗi năm nay vắng lặng.
 
 
Công viên hoa tulip nằm ở thị trấn Lisse, cách thủ đô Amsterdam khoảng 40 phút đi xe buýt là điểm đến không thể bỏ lỡ khi tới Hà Lan. Đến đây, du khách được chìm đắm trong cảnh sắc tuyệt đẹp của những luống hoa tulip muôn màu sắc.
Mỗi năm có hàng triệu du khách đổ về công viên Keukenhof để ngắm hoa mùa xuân. Năm nay, hoa đua nhau nở rộ nhưng không một du khách tham quan do công viên phải đóng cửa vì Covid-19. 
Công viên trồng hơn 7 triệu củ, với 800 giống hoa tulip khác nhau. Tháng 4 - 5 là thời điểm hoa nở rực rỡ nhất.
Các loài hoa tulip phổ biến nhất là Strong Gold (màu vàng), Leen van der Mark (cánh đỏ viền trắng), Debutante (hồng đậm) và Viking (cam). Những luống hoa được trồng đan xen qua góc chụp trên cao.
Đây là lần đầu tiên công viên Keukenhof đóng cửa sau 71 năm. Bên trong chỉ có những người làm vườn tiếp tục công việc chăm sóc hoa.
Nhiếp ảnh gia người Hà Lan Albert Dros, người đam mê chụp phong cảnh và hoa tulip liên hệ người quản lý, để chụp ảnh một ngày trong vườn. Anh chia sẻ đây là cơ hội hiếm có để chụp quang cảnh hoa khoe sắc không có người, điều mà hàng năm rất khó thực hiện.
Dros thoải mái khám phá công viên có diện tích trên 30 hecta, dành quỹ thời gian một ngày chụp các loại hoa tulip và những công trình biểu tượng của Hà Lan, gồm cối xay gió được dựng mô hình trong khu vườn.
Trong ngày nhiều nắng, các luống hoa trở nên nổi bật hơn. Tác giả bộ ảnh dành thời gian dạo bước trong công viên, lắng nghe tiếng chim hót và tận hưởng mùi hương hoa tulip. Có lúc anh dành 30 phút ngồi ngắm hoa bên bờ hồ không gợn sóng giữa không gian thiên nhiên trong lành.
Những con đường hoa không một bóng người, tạo nên bức tranh phong cảnh bình yên.
Các loài hoa khác được trồng xen kẽ với tulip.
 
Tulip được tạo hình từ hàng trăm đóa hoa nhìn từ trên cao. 
Tính đến ngày 4/5, Hà Lan xác nhận có 40.571 ca nhiễm nCoV và tử vong hơn 5.000 người. Nước này đang áp dụng các biện pháp cách giãn xã hội, người dân ở nhà và chỉ ra ngoài khi cần thiết

Huỳnh Phương (Theo MyModernMetInsider).

Mối duyên lành


Người con gái giản dị nơi xứ lạnh,
Như loài hoa bình dị nép bên đường. 
Cánh hoa nhỏ thẹn thùng rung trước gió,
Lá theo hàng e ấp xếp vào nhau.
Rồi anh đến, trai xứ lạ quê người,
Ngày gặp em, ta quen nhau kiếp trước.
Cánh hoa nhỏ reo cười vui dưới nắng,
Lá mở lòng chào đón ánh tình yêu.
Anh và em, tình đơn sơ mộc mạc,
Nguyện cùng nhau xây đắp mối duyên lành.

(Thân tặng em Kim Thu)

                               Kim Hoàng
                                       04/2020

Wednesday, May 6, 2020

Khép lòng lại

Đã lâu không vào blog, cũng chẳng bỏ gì lên blog, mặc dù đầy những bài viết dang dở đây đó. Chẳng hạn như bài "Thèm được ngồi gần nhau" tôi bắt đầu sau chuyến hội ngộ gia đình năm 2019. Bây giờ không cách gì tôi tiếp tục viết được bài này hay kết thúc nó sao cho khớp với khúc dạo đầu. Hay bài "Trở về mái nhà xưa" đã viết được một đoạn, cái cảm giác trở về tôi đã viết trên máy bay, lúc đi cũng như chuyến về. Nhưng cái tôi muốn tả nhất là cảm giác của mình khi nhìn lại ngôi nhà sau 40 năm, hay những buổi sáng sớm tôi đi bộ đến thăm nó, ngồi bên cánh cổng khép kín, khuôn sân vắng lạnh, trời còn mờ tối, ánh đèn đường hắt vào mắt tôi...thì vẫn chưa được một chữ. Tôi hứa với bạn bè khi nào viết xong tôi sẽ cho chúng đọc. Nhưng chắc chẳng bao giờ.
Tôi để lại nhiều thứ dang dở sau lưng mình gần như suốt năm 2019 đến tận bây giờ.
Có biết bao nhiêu sự kiện và hình ảnh tôi muốn chia xẻ, có biết bao nhiêu điều đã xảy ra cho tôi, cho những người chung quanh tôi, cho cả thế giới, nhưng tôi không hề viết lấy một chữ.
Họa may sau này chắng? Khi tôi có thể trở lại là tôi trước kia, khi mọi chuyện trở lại như trước kia. Điều mà tôi biết không bao giờ xảy ra. Và mọi người ai cũng biết sẽ không bao giờ xảy ra.
 Để cho tôi bắt đầu kể chuyện tôi đi Sedona bằng cái câu "Phi trường là một thành phố chết…". Hay để cho tôi bắt đầu mùa xuân ở đây với chậu cây Bleeding Heart đang ra những nụ mầm mới mẻ. Hay để cho tôi biến những đêm ngồi cặm cụi may khẩu trang thành chuyện cười. Những cảm xúc này trước đây tôi tuôn ra dễ dàng biết mấy, nhưng bây giờ chững lại hết, chết tức tưởi trước khi bắt đầu…
Có những điều tôi muốn nói nhưng không nói ra, có những điều tôi muốn viết nhưng không một dòng.
Có những đêm thao thức đầy chữ nghĩa trong đầu, để rồi sáng hôm sau quyết định xóa sạch.
Có khi nhìn một hình ảnh quen thuộc, nảy ra hàng đống ý tưởng sau nó, nhưng tôi không buồn viết xuống.
Có khi nhìn một áng mây, muốn chia xẻ màu sắc nhiệm kỳ của nó, nhưng tôi thẫn thờ quay lưng.
Có khi bắt gặp một câu chuyện buồn cười đâu đó, tôi có thể tán nó ra thành nguyên một bài văn, nhưng tôi chỉ lặng lẽ.
Tôi có thể viết về chuyện con chim câu làm tổ bên cửa sổ, mỗi sáng tôi nói chuyện với nó, tôi có thể viết tôi đã khóc như thế nào khi con chim Blue Jay ăn cắp trứng của nó trước mắt tôi và mắt chim mẹ. Nhưng khóc với ai đây?
Tôi có thể tả một cách ai oán phản bội là gì, nhưng chẳng để làm gì, cho ai cả.    
Tôi có thể viết mua nước mắt mọi người khi nhìn hình Ba chụp chung với tôi cách đây hơn 20 năm. Nhưng ích gì? Ba đã chết và tôi thì vẫn đang vật lộn với nỗi đau này, sau chừng đó năm nhất định không nguôi ngoai.
Tôi có thể cho hơn 1000 chữ tả nỗi cô đơn của tôi trên ngọn núi Wilson ở Sedona. Nhưng chữ theo gió bay mất rồi để lại nỗi cô đơn mang theo cùng mình.
Tôi dễ dàng phun ra hơn 2000 chữ tả chân cho cái gọi là sự giả dối, nhưng trái đất vẫn quay và sự giả dối vẫn còn đó.  
Tôi múa một lúc ra luôn một bài ca tụng tình yêu thương các loại, nhưng tôi không còn tin vào đó nữa. Thế thì làm sao bắt đầu? 
 
"Một mùa hè chết oan bên trời
Một nụ cười chết oan bên đồi
Một hẹn hò chết oan trong đời
Chết oan trong hồn tôi
Biết bao nhiêu lời muốn nói…"

Chỉ vì lòng tôi đã khép lại. Chỉ vì tôi đã mất niềm tin vào mọi người.
Thế thôi.

Lan Hương
Fort Worth 05/06/2020

Bởi Tên Em



Cúc mùa thu vàng tươi anh vương vấn,
 
Mùa xuân về, hồng thắm, tím nhớ nhung.

Dẫu mùa nào, anh cùng hoa mơ ước,

Dệt với đời, hạnh phúc bởi tên em.

                          Kim Hoàng.
 
(Thân tặng cô Cúc)

Hoa Sinh Nhật



Sinh nhật em, anh tặng cành hoa thắm,

Rực rỡ vàng, tươi sáng bởi tên em.

Tuy đơn sơ nhưng ấp ủ thật nhiều,

Tình anh vẫn trải dài theo năm tháng.

                         Kim Hoàng.

 (Thân tặng cô Cúc)