Pages

Wednesday, May 6, 2020

Khép lòng lại

Đã lâu không vào blog, cũng chẳng bỏ gì lên blog, mặc dù đầy những bài viết dang dở đây đó. Chẳng hạn như bài "Thèm được ngồi gần nhau" tôi bắt đầu sau chuyến hội ngộ gia đình năm 2019. Bây giờ không cách gì tôi tiếp tục viết được bài này hay kết thúc nó sao cho khớp với khúc dạo đầu. Hay bài "Trở về mái nhà xưa" đã viết được một đoạn, cái cảm giác trở về tôi đã viết trên máy bay, lúc đi cũng như chuyến về. Nhưng cái tôi muốn tả nhất là cảm giác của mình khi nhìn lại ngôi nhà sau 40 năm, hay những buổi sáng sớm tôi đi bộ đến thăm nó, ngồi bên cánh cổng khép kín, khuôn sân vắng lạnh, trời còn mờ tối, ánh đèn đường hắt vào mắt tôi...thì vẫn chưa được một chữ. Tôi hứa với bạn bè khi nào viết xong tôi sẽ cho chúng đọc. Nhưng chắc chẳng bao giờ.
Tôi để lại nhiều thứ dang dở sau lưng mình gần như suốt năm 2019 đến tận bây giờ.
Có biết bao nhiêu sự kiện và hình ảnh tôi muốn chia xẻ, có biết bao nhiêu điều đã xảy ra cho tôi, cho những người chung quanh tôi, cho cả thế giới, nhưng tôi không hề viết lấy một chữ.
Họa may sau này chắng? Khi tôi có thể trở lại là tôi trước kia, khi mọi chuyện trở lại như trước kia. Điều mà tôi biết không bao giờ xảy ra. Và mọi người ai cũng biết sẽ không bao giờ xảy ra.
 Để cho tôi bắt đầu kể chuyện tôi đi Sedona bằng cái câu "Phi trường là một thành phố chết…". Hay để cho tôi bắt đầu mùa xuân ở đây với chậu cây Bleeding Heart đang ra những nụ mầm mới mẻ. Hay để cho tôi biến những đêm ngồi cặm cụi may khẩu trang thành chuyện cười. Những cảm xúc này trước đây tôi tuôn ra dễ dàng biết mấy, nhưng bây giờ chững lại hết, chết tức tưởi trước khi bắt đầu…
Có những điều tôi muốn nói nhưng không nói ra, có những điều tôi muốn viết nhưng không một dòng.
Có những đêm thao thức đầy chữ nghĩa trong đầu, để rồi sáng hôm sau quyết định xóa sạch.
Có khi nhìn một hình ảnh quen thuộc, nảy ra hàng đống ý tưởng sau nó, nhưng tôi không buồn viết xuống.
Có khi nhìn một áng mây, muốn chia xẻ màu sắc nhiệm kỳ của nó, nhưng tôi thẫn thờ quay lưng.
Có khi bắt gặp một câu chuyện buồn cười đâu đó, tôi có thể tán nó ra thành nguyên một bài văn, nhưng tôi chỉ lặng lẽ.
Tôi có thể viết về chuyện con chim câu làm tổ bên cửa sổ, mỗi sáng tôi nói chuyện với nó, tôi có thể viết tôi đã khóc như thế nào khi con chim Blue Jay ăn cắp trứng của nó trước mắt tôi và mắt chim mẹ. Nhưng khóc với ai đây?
Tôi có thể tả một cách ai oán phản bội là gì, nhưng chẳng để làm gì, cho ai cả.    
Tôi có thể viết mua nước mắt mọi người khi nhìn hình Ba chụp chung với tôi cách đây hơn 20 năm. Nhưng ích gì? Ba đã chết và tôi thì vẫn đang vật lộn với nỗi đau này, sau chừng đó năm nhất định không nguôi ngoai.
Tôi có thể cho hơn 1000 chữ tả nỗi cô đơn của tôi trên ngọn núi Wilson ở Sedona. Nhưng chữ theo gió bay mất rồi để lại nỗi cô đơn mang theo cùng mình.
Tôi dễ dàng phun ra hơn 2000 chữ tả chân cho cái gọi là sự giả dối, nhưng trái đất vẫn quay và sự giả dối vẫn còn đó.  
Tôi múa một lúc ra luôn một bài ca tụng tình yêu thương các loại, nhưng tôi không còn tin vào đó nữa. Thế thì làm sao bắt đầu? 
 
"Một mùa hè chết oan bên trời
Một nụ cười chết oan bên đồi
Một hẹn hò chết oan trong đời
Chết oan trong hồn tôi
Biết bao nhiêu lời muốn nói…"

Chỉ vì lòng tôi đã khép lại. Chỉ vì tôi đã mất niềm tin vào mọi người.
Thế thôi.

Lan Hương
Fort Worth 05/06/2020

No comments:

Post a Comment