Pages

Wednesday, November 25, 2015

Bruxelles thời báo động cấp 4

Chuyện trở nên trầm trọng hơn từ hai lần khủng bố ở Pháp , hồi đầu năm với tòa soạn báo Charlie , rồi mới đây nhât , một ngày thứ sáu 13 , là đợt khác kéo theo cả hơn trăm người , phần lớn trong độ tuổi thanh xuân, nằm xuống cho cuộc thánh chiến đang như một vết dầu màu máu đỏ thẫm lan đi khắp cả thế giới 

Cũng cố ráng bắt vào trí nhớ mình những tên gọi của những người đang nhân danh thánh thần của họ để gieo rắc kinh hoàng khắp nơi , nhưng lẫn lộn hết , chỉ còn giữ lại hình ảnh một lá cờ màu đen và những khuôn mặt ngụy trang cũng một màu đen như thần chết . Nếu chính nghĩa đến vậy , sao không dám để mặt trần ?
Những ổ tội phạm nhìn theo phía bên này nhung nhúc khắp nơi . Vài năm trước , thì còn ở tận bên Đức , bên Trung Đông , bên Pháp . Lần này thì rất cận kề , ngay tại Bruxelles , ngay tại khu vực con gái tôi vừa mua nhà , kẻ giết người hàng loạt đó , chỉ cách nhà nó một cái park bé xíu , và hai con đường . Ý nghĩ con cái mình , trên đường đi làm và đi quanh khu nhà ở , đã từng có lúc đối diện với kẻ sát nhân bỗng khiến tôi dội lên một nỗi bất an . Chỉ vì chúng nó còn trẻ và chưa có niềm nghi hoặc với tà tâm của người khác , chúng quyết định chọn mua nhà nơi ấy , như những người trẻ muốn làm thay đổi cái nhìn về khu phố của mình nhờ cuộc sống trật tự , có công ăn việc làm , góp phần cho xã hội và chia xẻ tình láng giềng 

Nhưng khu phố chúng nó ở đang nối tiếng cả thế giới , chắc bây giờ trong hiểu biết căn bản của du khách đến thăm Bỉ , ngoài chocolat , bia , grande place với tượng thằng bé cởi truồng , dĩ vãng vàng son của những lần đoạt giải tennis tầm cỡ quốc tế , sẽ thêm một từ nữa in vào đầu , là commune Molenbeek !
Đành phải an ủi , đã nằm trong lòng địch , còn gì nữa mà sợ , xe cảnh sát và quân đội đang quần tới quần lui trong khu vực này , lại đâm ra thấy an toàn hơn
Một số kẻ khủng bố đã tan xác với thắt lưng có chất nổ hoặc ăn đạn cảnh sát . Quyết định nâng cấp báo động khủng bố ở Bruxelles lên tối đa , cấp 4 , , vì còn một tên khủng bố quốc tịch Bỉ biến mất với một thắt lưng có chất nổ  và những lời đe dọa dùng vũ khí hóa học để tấn công Bruxelles  . Đường dây khủng bố thì vẫn chưa lần được ra đến chóp bu . 
Bắt đầu từ thứ bảy tuần trước , tất cả trung tâm buôn bán , rạp hát , rạp ciné , sân đá banh , métro đóng cửa . Chưa thấy ghê gớm. Nhưng khi đi trên những phố chính đang bắt đầu treo đèn trang hoàng cho Noel sắp đến bỗng dừng lại nửa chừng , và cả các trường học đóng cửa từ thứ hai đến giờ , mới tự nhiên thấy lòng chùng xuống  nhìn thành phố đang chuẩn bị chiến đấu với kẻ thù núp bóng , nhớ về những năm tháng trong chiến tranh ở quê nhà , những kỷ niệm chỉ muốn quên đi , nhưng sao quên được , cả một độ tuổi thanh xuân  bị đánh mất trong làn sóng đổi đời sau cách mạng


Tôi lang thang trên những con phố chính vắng hẳn bóng người , hàng quán đóng sập cửa , bóng dáng quân đội nhan nhản khắp góc đường , súng ống lăm lăm , và những xe thiết giáp cùng xe tăng nằm ở những ngã tư chính , mới thấy Bruxelles đang mất đi những ngày tháng êm ả an bình  
Khu trung tâm buôn bán sang trọng ở đường Louise , thảm đỏ trải dài trong những hành lang vắng hun hút , chùm đèn trang trí Noel trên cao tỏa sáng lấp lánh va vào nhau lanh canh . Có còn niềm vui thật nữa không đây , hay bắt đầu những bước chân ra khỏi nhà với cái suy nghĩ cái chết tình cờ đang chờ mình ở góc đường , ở trong chợ , ở trong rạp hát . Mình thì không cần , đã qua tuổi 60 , nếm đủ mùi đời . Nhưng những đứa bé vừa sinh ra , đang lớn lên và đang độ tuổi trưởng thành , chúng sẽ thừa hưởng gì ở cái chiến tranh lén lút , hèn hạ nhưng đạt hiệu quả cao như những đặc công của cánh ta thời nội chiến xa xưa ở quê nhà  ?
Bao nhiêu năm qua , nhờ rời bỏ những hỗn độn bên quê hương , tôi đã có những giấc ngủ bình yên , và những hăng hái cho bước đầu xây dựng tương lai từ hai bàn tay trắng . Chí ít , cái mình đang có , là tự do . Tự do đi lại , tự do làm việc, tự do vạch định hướng đi . 

Bao nhiêu năm qua , trên đất nước tạm dung , tôi gây dựng cuộc đời , và bỗng dưng thấy đây là quê hương thứ hai của mình . Mỗi lần trên những chuyên bay xa trở về , tôi vẫn rất mừng rỡ nhìn lại nóc những ngôi nhà ngói đỏ nằm trật tự êm đềm quanh khu vực của phi trường , nhìn lại thành phố Bruxelles bỗng đã từ lâu trở nên thân thương với tôi .Tôi vẫn luôn hăng hái giới thệu với những người mới đến đây lần đầu những ngõ nghách , những cái hồn của cái thành phố bé tí nếu đi so sánh với New York hoặc Paris , nhưng vẫn có những cái độc đáo khiến nó không giống những thành phố khác  , vẫn xứng đáng dừng chân lại lâu hơn một buổi tối như những chuyên du ngoan âu châu của khách du lịch , là những kiến trúc nhà cửa không đon điệu như những thành phố khác , là những bức tường vẽ đầy nhân vật tranh hoạt họa của các họa sĩ Bỉ , là những quán nước quán ăn có thể dừng chân thưởng thức một ly bia hoặc nhâm nhi một miếng chocolat hay một miếng gauffre thơm lừng
Những sinh hoạt tôi vẫn thường hay làm những khi có giờ rảnh rỗi , bây giờ bỗng dưng phải khựng lại đắn đo
Mai này trường học và những nơi công cộng mở cửa lại , nhưng không ai còn thấy yên tâm nữa , mọi người đang chờ đón bão táp đến , vì sẽ còn tiếp diễn , nếu không ở đây thì ở kia , lúc nào cũng sẽ có một nơi trên thế giới lãnh trọn những hành động khủng bố . Cuộc chiến còn dài lâu . Chả lẽ lại phải dặn lòng , hãy phải tập làm quen đi với ý nghĩ Bruxelles sẽ khong còn an toàn nữa
Bỗng thấy tiếc nuối thuở hoàng kim 




Cầu mong cho đó chỉ là suy tư của một kẻ đã qua gần hết đời mình , chỉ biết quay nhìn về quá khứ


HUONG QUY ( 24/11/2015)

No comments:

Post a Comment