Pages

Tuesday, November 28, 2017

Chữ quốc ngữ tiếng nước ta..

Dân tình đang sôi sung sục vì đề xuất cách tiếng Việt của Phó Giáo Sư Tiến Sĩ Bùi Hiền. Không biết ông nghiên cứu những gì, ở đâu mà đại khái ngài "sáng tạo" ra một loại chữ rất mới như thế này.

Tiếng Việt
Ngài biện minh bảo muốn giúp người dân tộc thiểu số và người nước ngoài dễ học tiếng Việt hơn. Còn hơn 90 triệu người Việt thì ngài cho đi học lại mẫu giáo.
Ngài bảo tiếng Việt không hoàn hảo. Mình đồ rằng có cầm đuốc đi tìm cũng không ra bất cứ ngôn ngữ nào là hoàn hảo. Xem tiếng Anh thì biết, một chữ "I" ba hồi đọc là "I" bốn hồi đọc là "e". Tiếng Pháp thì nội cái giống đực với giống cái cũng đủ khùng. Tiếng Đức mang động từ vứt vào cuối câu thành ra đừng hấp tấp mà nhảy vào họng người ta khi chưa nghe hết đầu đuôi!
Ngay từ những năm 1930 Hồ Chí Minh manh nha cải cách chữ "C" thành chữ "K", thành ra có cuốn "Đường Kách Mệnh" dùng để gói xôi sau năm 1975, giấy rất tốt và trắng bóc. Dân độc miệng bảo ông ta viết sai chính tả chứ hay ho gì.
Ngu Ý trong miền Nam cũng muốn biến tất cả những chữ "y" thành "I", kết quả ca sĩ Thanh Thúy thành Thanh Thúi và thiên hạ bảo nhau lão ấy có điên không! Vì thế chữ 'y" hiên ngang sống tiếp đến tận bây giờ.
Ngôn ngữ nào cũng có những luật bất thành văn, hãy yêu mến nó rồi bạn sẽ học được tại sao lại là "believe" mà không phải là "beleive", tại sao "la maison" cái nhà mà không phải là "le maison". Bạn sẽ biết "nguồn"tồn tại, nhưng "nguồng" thì tra tự điển không ra. Bạn sẽ yêu các ngôn từ đẹp đẽ mà không thể nào dịch ra tiếng nào được, ví dụ như "hết tình còn nghĩa", "ánh trăng mơ màng"...
Sau khi phù phép cho tiếng Việt được trong sáng và dễ học hơn thì đố ca sĩ nào hát được bài này. Riêng mình thì thấy đau cả "zăq" (răng) vì nghiến quá mạng!

Mưa côi kả bầu Cời nắq
Cượt weo n'ữq nỗi buồn

Wấm ướt lệ sầu môi dắq
Vì dán' mất hy vọq
Lần dầu gặp n'au zưới mưa
Cái tim zộn zàq bởi án' n'ìn
Tìn' kảm zầm mưa wấm lâu
Em nào qờ
Mìn' hợp n'au dến n'ư vậy
Wế n'ưq xôq fải là yêu
Và em muốn hỏi an' zằq
Cúq ta là wế nào
Zồi lặq qười dến vô tận
Các sao dượk sự tàn n'ẫn
An' cót vô tìn'
Wươq em n'ư là em gái
Dừq lo lắq về em
Xi mà em vẫn kòn yêu an'
Kàq xa lán' kàq cốq vắq
Tim kứ dau và n'ớ lắm
Dàn' fải buôq hết tất kả wôi
Nụ kười mỉm sau bờ môi
Ấm áp zịu zàq vai an'

Đủ rồi, Tiếng Việt mến yêu đang bị tra tấn thê thảm.
Thôi, ai muốn hiểu sao thì hiểu, riêng mình chắc chắn không có ý định đi học lại tiếng Việt! Và "good luck" cho toàn thể 90 triệu nạn nhân trong nước nếu đề xuất này thành luật!
Lan Huơw
Fort Worth 11/28/2017

Monday, November 20, 2017

Một ngày đẹp trời để chết



Trời Fort Worth đã chính thức vào thu với lá vàng lác đác đó đây, bầu trời xanh hơn cao hơn và mây trắng lững thững hơn. Lá vàng năm nay quanh khu Park Glen không nhiều và rực rỡ bởi vì trận gió lốc tháng 5 vừa rồi đã đốn ngã vô số cây hoa mận. Thêm phần thiên hạ "mất bò mới lo làm chuồng" nên sau đó một số cây vô tội khác bị đốn bỏ hoặc gọt cành đến không còn gì. Vì thế mùa thu đến thiếu vắng hẳn sắc lá cam đỏ của những cây mận cành lá xum xuê. Riêng sân sau nhà mình nhìn về phía tay trái thấy trống huơ trống hoác, hai cây mận mọi mùa xuân ra hoa trắng muốt, mọi mùa thu khoe lá vàng đỏ tươi đã hoàn toàn biến mất, để lại một bầu trời xanh và một mái nhà xám xịt vô duyên!

Riêng ngày hôm nay trời rất đẹp. Gió hiu hiu lạnh buổi sáng, mặt trời hứa hẹn sẽ lên cao và nắng hứa hẹn sẽ rất vàng. Thế mà đọc tin tức lúc bảy giờ đã thấy những cái chết xảy ra vào ngày chủ nhật, đến thứ hai thì ngập tràn trên news.

Đầu tiên là Charles Manson, một trong những kẻ giết người hàng loạt khét tiếng nhất trong lịch sử Hoa Kỳ, chết hôm chủ nhật ở tuổi 83, sau hơn bốn mươi năm ngồi tù. Thì thôi chết cũng phải, nhưng nên chết trước đây 40 năm có lẽ sẽ đỡ cả đống tiền thuế. Thật ra ông ta đã bị tuyên án tử hình, nhằm ngay lúc đó Cali bãi bỏ luật này cho nên ngài ngồi bóc lịch ná thở từ năm 1971 vì tội gây nên cái chết của bảy người trong hai đêm năm 1969, cộng thêm một số tội danh khác. Tội ác của Charles Manson đã được diễn dịch ra vô số phim ảnh và truyện mà mình tuyệt nhiên không nhớ đã coi cái gì hay đọc cái gì về lão hay chưa. Nhiều như thế nhưng các nhà tâm lý học vẫn chưa diễn giải được điều gì khiến ông ta có thể nghĩ đến chuyện giết người như ngóe ấy.

Kế tiếp là nữ danh thủ tennis người Tiệp Khắc, Jana Novotna, người đã từng thắng giải Wimbledon 1998, còn quá trẻ để chết lúc 49 tuổi. Bà bị ung thư và ra đi “trong sự bình yên, và trong vòng tay gia đình”. Cái chết nào cũng làm người thân đau như nhau. Có điều cái chết trẻ làm đau lòng những người lớn tuổi hơn, kiểu lá vàng khóc lá xanh sao sớm rụng cành! Riêng Jana nổi tiếng vì đã khóc nức nở trên vai của nữ Công Tước Kent khi thua giải vô địch Wimbledon năm 1995.  

Đọc thêm một tí nữa thì đến cầu thủ football của đội Cowboy, Terry Glenn. Cái chết đến lúc 43 tuổi vì tai nạn xe hơi. Terry ngồi sau tay lái, được nghe kể rằng chiếc xe của anh ta rời freeway, đâm vào bức tường rồi lộn tùng phèo. Vợ chưa cưới bị trầy xước xơ xơ, riêng Terry chết trong bệnh viện. Cảnh sát đang điều tra tại sao xe lại đâm đầu vào bức tường chia đôi freeway, một bên phải trả tiền để đi nhanh hơn, bên kia không tiền nên ì ạch với nạn kẹt xe. Mình tự hỏi lúc ấy Terry tính đi đường nào, ngoại trừ con đường anh ta không ngờ tới là tiến thẳng lên Thiên Đàng!

Facebook thì bạn biết rồi đó. Tin tức khắp thế giới, trong đó có một mẩu tin phi công Việt Nam sang Anh thực tập thì sau mười lăm phút bay, cả người lẫn máy bay biến mất tăm mất tích ra khỏi màn radar và rồi tai nạn xảy ra. Ông ta bị một chiếc máy bay khác cũng đang bay huấn luyện ở độ cao 600m, giảm độ cao đột ngột đâm vào đuôi máy bay của ông, gây ra cái chết ở độ cao 330m. Vợ và con thơ ở lại sẽ còn bàng hoàng mãi với cái chết đột ngột trên cao ấy.

Ngày hôm nay không phải là ngày đẹp trời để chết, thế nhưng tin tức lại cho thêm một cái chết khác: Camera Operator Mark Milsome, người từng quay những bộ phim lừng lẫy như Game of Thrones, Saving Private Ryan cũng không thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Và ông ta chỉ có 54 tuổi, bằng tuổi mình mới ghê. Sinh nghề tử nghiệp, ông chết khi đang quay một đoạn trong The Forgiving Earth, cảnh quay xe hơi vào ban đêm ở Ghana. Chi tiết không cho biết ông chết cách nào, nhưng dù sao ra đi bất tử như thế cũng làm cho những người quen ông ta bàng hoàng.

Nói về giới Hollywood, ngày hôm nay cũng không tha bà Della Reese, nữ diễn viên trong bộ phim dài hơi “Touched by an Angel”. Mình không xem phim bộ này vì chưa tin vào Chúa nhưng bà vốn là một gospel-influenced singer nổi tiếng. 86 tuổi thì không thể nói là chết trẻ, cái gì rồi cũng đến hồi kết thúc thôi. Ngày hôm nay bà đã được “thiên thần gọi đến” rồi.

Và để kết thúc danh sách của Tử Thần ngày hôm nay, lúc 8 giờ rưỡi, cả team họp cấp tốc vì mẹ của boss ra đi! Cả đám họp để bàn chuyện mua hoa phúng điếu, riêng boss lúc mười giờ lót tót vào sở làm việc như thường lệ thì mặt mày boss tỉnh bơ như ruồi, chẳng có vẻ gì là mẹ mình mới chết ngày hôm qua! Chẳng bù cho mặt mình lúc 3 giờ chiều ở phi trường Zaventem khi biết mình không còn mẹ nữa.  

Tất nhiên là những cái chết đây kia trên toàn thế giới riêng ngày hôm nay, vì đau yếu, bệnh tật, vì tai nạn xe cộ, vì tự kết liễu đời mình, vân vân. Những cái chết còn rất trẻ, kiểu như bé sơ sinh, những cái chết rất non nớt, kiểu các em thơ, hoặc lớn thêm tí nữa, tuổi teen, tuổi trưởng thành, tuổi trung niên, tuổi xế chiều, tuổi già. Ngay cả những kẻ chán sống khi chết cũng không biết rằng cái chết nào cũng mang đến nỗi đau cho một ai đó. Ngay cả một cái lá chết khi lìa cành cũng làm xao xuyến dù cho chúng làm nên mùa thu vàng rực rỡ ở chung quanh.

Riêng ngày hôm nay quá đẹp để cho một cái chết, dưới bất kỳ hình thức nào.  

Lan Hương

Fort Worth 11/20/2017

P.S. Các hình chụp đều là mùa thu ở Canada. Lá vàng nằm chết ở Canada hay ở Fort Worth gần giống nhau, có khác chăng là ở Canada cả khu rừng bốc lửa, ở Fort Worth chỉ lốm đốm đây kia vài cây!


Wednesday, November 8, 2017

Khi chủ blog vắng nhà

Bận tít mù nên không có thì giờ cho blog! Blog không có bài mới, hình mới giống như chợ...chiều, chẳng ma ghé thăm. Làm chủ blog đôi khi cũng khổ. Một mình từ A đến Z, mong ngóng ai viết gì cho blog mình còn hơn con mong quà mẹ. Rồi thì cũng tự hiểu "ta riêng mình ta" thôi. Tự nhủ viết blog như viết nhật ký, chỉ có khác là thay vì giấu giếm nó thì mình mở nó ra cho mọi người đọc chơi.
Viết blog giờ đây như viết ký sự. Để sau này có lỡ bị dementia, thì có cái đọc lại để mà nhớ!
Năm 2017 là năm "chân đi" của mình, nhiều và bận đến nỗi không kịp viết lấy môt dòng bảo rằng mình đang ở Alabama và đã tìm lại được bạn học cách đây 42 năm, thuở Lam Sơn bạn leo cây đào và mình thì suỵt con John ra đuổi, bạn chạy trối chết, còn mình thì tịch thu đôi dép dưới gốc cây!
Bận đến nỗi gặp lại cô giáo lớp Chín không viết nổi lấy một dòng bảo rằng nhờ Cô mình nhớ lại khung trời Dalat những năm 1977 - 1978.
Thôi thì một ngày nào đó mình sẽ viết lại vậy.
Mùa hè trôi qua, mùa thu đang ở đây và mùa đông thập thò ngoài ngõ. Thế mà chẳng rảnh để vào blog cho một tấm hình thu Canada lên, hay vài dòng về mùa thu ở phương Bắc.
Hè thì khỏi nói, kết thúc với Sweet Home Alabama chỉ là kết thúc những chuyến đi đi về về hơn hai tháng mà thôi. Vì thế hè trôi qua và mình thì không kịp ngắm hoa quỳ Texas rực rỡ dưới bầu trời màu xanh. Trên một chuyến đi vội ra phi trường, có thấy quỳ nở dọc theo đường rầy xe lửa, tự nhủ khi nào quay về phải đi thăm quỳ. Thế rồi khi về nhà bị níu kéo đủ mọi chuyện, không ra park không thấy quỳ, để rồi sáng tiếp ra phi trường lại thấy màu vàng vẫn nở bên đường rầy xe lửa và mình thì không có lấy một tấm hình, dù chỉ chụp bằng cell phone! Mùa hè đã đi qua không có hoa quỳ như thế.
Nên mùa thu quyết định đi Canada. Thu Canada sẽ được viết sau.
Đây chỉ là ngẫu hứng vào blog và thấy nó vắng teo!
Vì chủ blog vắng nhà....

Lan Hương
Fort Worth 11/08/2017
P.S Cách đây 23 năm, mình nằm nhà thương sanh con đầu lòng!