Pages

Monday, September 28, 2020

Chia tay với 07 Yagut

 Mỗi người yêu ngôi nhà số 7 theo một cách, nhớ về nó theo một cách, ám ảnh vì nó theo cách khác nhau, khóc thương nó theo cách riêng của mình. Chỉ có một điểm chung, nó là một phần trong mỗi người chúng ta. Khi nó không còn, chúng ta mất một phần trong hồn. Nỗi mất mát này không thể thay thế được. Như khi Ba đi, như khi Má đi. Nó như cội rễ của mình, mất nó, chúng ta sẽ trôi nổi trong phần thế giới còn lại. Đường về lại nguồn cội đã khép kín, giấc mơ tìm về tuổi thơ không còn. Và chỉ có ai sinh ra, lớn lên trong ngôi nhà này mới hiểu tại sao chúng ta đã đi xa thật xa, hiếm hoi quay về, mà khi mất nó, lòng đau như cắt. 

Vì nó còn là một phần của Ba của Má. Chúng ta đã mất hai người, cái còn lại duy nhất của Ba Má chúng ta chẳng giữ được.

Thì chúng ta còn lại những gì? 

Bao nhiêu người trong số chúng ta dùng "7Yagut" làm password? 

Bao nhiêu người trong số chúng ta khắc khoải vì nó theo cách riêng của mình? Đem nó vào giấc mơ chập chờn, nửa tỉnh nửa mê? Trong giấc mơ thỉnh thoảng có Ba có Má? 
Bao nhiêu người trong chúng ta lớn lên cùng với mảnh sân trước nhà, vui buồn theo đám mây trôi qua khung cửa sổ? Đi xa vẫn nhớ đến những khung cửa chớp sơn đỏ trên nền vôi màu vàng? Chúng ta đã chia tay nó theo mỗi cách khác nhau, rồi gặp lại nó rất hiếm hoi. Bao nhiêu người trong chúng ta đứng trước cánh cổng khép kín của nó thì thầm lời xin lỗi vì đã bỏ nó ra đi quá lâu? Vì đã để nó tàn tạ theo thời gian? 
Nó là một phần trong mỗi con người chúng ta, không phải chỉ vì nó là tuổi thơ, mà nó còn là một phần của Ba Má để lại. Nay cái phần đó về mặt vật chất, không còn nữa, về mặt tinh thần, sẽ đi theo chúng ta đến suốt cuộc đời. Chúng ta đã chia tay Ba Má, ngày hôm nay, chúng ta chia tay nốt với phần duy nhất Ba Má để lại. Nhà số 7 thật ra đã chết khi người cuối cùng trong chúng ta ra đi. Chúng ta là hơi thở của nó, chúng ta không ở đó, làm sao nó sống được? 
Thôi thì hãy cứ buồn, cứ đau và hãy cứ dùng "7Yagut" làm password. Như một lời nhắc nhở đến những gì tốt đẹp nhất chúng ta từng có. 
Nhân tiện đây, password là từ không thể quên, là "vừng ơi mở ra" cho nên 7Yagut sẽ không bao giờ bị bỏ quên. 7Yagut sẽ mở ra vô khối cánh cửa bí mật của từng người, để vui, để buồn và để kiếm cơm áo gạo tiền..

Vĩnh biệt, 7 Yagut. Lần này mới là chia tay thật sự, không phải là một buổi sáng mù sương, vội vàng ra xe để đi mãi, không phải là lần cuối về ngồi trước sân nhà, nhỏ nước mắt cho những gì đã mất, đã đi qua.... 
 
Lan Hương
Fort Worth 09/28/20

No comments:

Post a Comment