Pages

Monday, December 3, 2018

Ngôi Trường Xưa

Ngày hai mươi tháng mười một,
Là ngày Nhà giáo Việt Nam, được tổ chức hàng năm.
Cô bạn xưa dạy ở trường Lam Sơn cũ,
Gởi tấm hình các thầy cô ngày trước dạy nơi đây,
Hỏi "Này, có nhận mặt ai không hả bạn hiền ?".
Nhìn hình bạn cười tươi trước cổng,
Tôi giật mình "Trường Lam Sơn ngày ấy tôi đã dạy đây sao?".
Trường đẹp quá,
Tường màu vàng thắm tươi rực rỡ,
Hành lang dài tầng lầu ba cao ngất,
Bóng cây xanh rợp mát khắp sân trường,
Phòng giáo viên rộng đẹp thật sáng tươi.
 
Ngày Hội ngộ Lam Sơn, Dallas mới vừa qua,
Ba cô ba trò gặp nhau mừng vui tíu tít,
Ríu rít nhắc kỷ niệm xưa tại trường Lam Sơn cũ.
Niềm vui ùa đến như cơn mưa rửa sạch bụi năm tháng,
Như ánh sáng le lói chiếu vào cõi sâu thẳm mịt mùng,
Lờ mờ hiện ra sau màn dày đặc sương mù, khói phủ,
Những ngày xa xưa tưởng chừng như quên lãng với thời gian.
Ngày năm ấy tuổi không còn non dại,
Chập chững bước vào đời mà vẫn ngu ngơ.
Ngôi trường đầu tiên, nơi tôi dạy chỉ một thời gian ngắn,
Chưa đủ sâu để thấm đậm nghĩa thầy trò.
Môn tôi dạy chẳng quan trọng như văn như toán,
Học trò nhiều nhưng gặp gỡ chẳng bao nhiêu.
Nên ra đi mà chưa bao giờ quay lại, thật vô tình,
Để nhìn xem trường có đổi thay hay như cũ.
Giờ đây gặp lại học trò xưa ngày cũ,
Vẫn gọi nhau bằng hai tiếng "mày, tao" thân thiết,
Gợi lại trong tôi, một thuở xa xôi mù tít,
Cũng "mi, tau" ôi thân ái làm sao,
Đã lãng quên đi từ thuở mười ba, mười bốn.
Cũng vì thế mà điều không nhớ đến,
Chợt hiện lên trong đầu óc vài thứ không thể quên.
Đó là hình ảnh ngôi trường cũ tiêu điều xơ xác,
Ba dãy hành lang thẳng góc xít xao,
Khung cửa sổ bể kiếng để gió lùa vào lạnh buốt,
Thông suốt vài vách tường gỗ lủng cách ngăn  lớp học,
Mà học trò cuối lớp này thọc tay đùa giỡn bạn lớp kia.
Kìa sân trường, đá lổn ngổn bụi đất,
Hất chân hất tay trò múa thể dục giữa giờ,
Và cô cầm micro đứng đếm một, hai, ba, bốn ...
Kế bên trường, sân vận động rộng thênh thang,
Phía dưới kia, vườn lao động trồng khoai, trồng sắn,
Cô trò cùng thầy giáo xắn tay áo cào cào cuốc cuốc.
Bao nhiêu phân xanh được làm từ thân, lá, hoa quỳ,
Chung quanh nhà, trên sườn đồi, dưới sâu thung lũng,
Cũng chặt hết cho vào kho để rồi không thấy,
Mỗi sớm mai khi mặt trời vừa thức giấc,
Hoa tươi cười chào đón ánh bình minh.
Bởi hoa đâu làm ấm lòng như khoai lót dạ.
 

Áo dài hoa, cô bạn đứng tươi cười trước cổng,
"Trường trung học cơ sở Lam Sơn" sáng chói,
Cơ hội có đâu nơi đất khách quê người,
Được mặc chiếc áo dài truyền thống quê hương,
Có chăng chỉ trong dịp lễ tết,
Chiếc áo dài xưa mặc vào để chụp hình kỷ niệm.
Như trường xưa chỉ còn dấu ấn trong tâm khảm.
Mà trường mới bây giờ dù đẹp sáng tươi vui,
Cũng không đem lại niềm cảm xúc dâng trào.
Phải chăng tôi là người hoài cổ,
Luôn đi tìm những dấu vết của ngày xưa thân ái ?
                        Kim Hoàng.
(California, 11/20/2018)