Pages

Wednesday, November 25, 2015

Chim quay về tổ (Hương Quỳ)

Đến thăm những người bạn hoặc người nhà , hình ảnh ghi đậm trong trí tôi là những căn phòng của con cái lớn tung cánh  bay xa, để lại trong căn nhà bố mẹ xưa kia chắc ồn ào tiếng động và những sinh hoạt của chúng nó suốt thời gian chưa trưởng thành  những "bảo tàng" đầy những hình ảnh hoặc những dụng cụ lủ khủ chúng bỏ lại không mang theo đến nơi chốn mới của chúng.
 Còn  không, phòng được thu dọn lại gọn gàng để biến thành nơi cho người quen đến tạm trú. 
Căn phòng của con trai đứa bạn đầu tiên gặp, không còn dấu vết gì, kể cả một tấm hình, những đồ đạc nó để lại , Mẹ nó chất hết xuống gầm giường, khuất mắt , như nỗi giận hờn cho đứa con duy nhất rời khỏi nhà rất ít thích quay trở về thăm lại nơi chốn xưa , lúc nào cũng bận lắm , không còn thì giờ để ở với bố mẹ đến vài ngày trong những dịp nghỉ , nó cho phép bố mẹ được đến thăm nó , đã là một hạnh phúc lớn cho vợ chồng bạn của tôi. 
Căn nhà thứ hai của người bạn khác, cả một tầng lầu trên để trống. Những đồ đạc trang hoàng cho dịp lễ Giáng Sinh từ cả bao nhiêu tháng trước vẫn ngập ngừng dừng lại ở tay nắm lên bậc thang cuối lên tầng trên, không cần phải dấn lên thêm một tí, vì có ai ở trên đó để mà nhìn ngắm . Phòng con trai biến thành xưởng may vá và sản xuất nữ trang cho qua những thì giờ trống trải , không còn đến cả một tấm hình , cũng là nỗi giận ngấm ngầm đứa con vốn ít lời với bố mẹ , không thích chụp hình trước ống kính của ông bố say mê nghề nhiếp ảnh , và cũng đi xa hiếm khi quay về nhà . Phòng cô con gái , còn lại những tấm hình chụp từ những năm tốt nghiệp trung học , tươi tắn bên những người bạn trai nhân những dịp lễ ra trường khác nhau . Mẹ nó thở dài , đúng là điềm báo trước , nó thay bạn trai như thay áo , mãi đến giờ đã ngoài 30 , vẵn chưa gặp được người ưng ý. Nép trong góc kệ sách , một con búp bê , một con thú nhồi bông thuở nhỏ. Mẹ nó chắc vẫn nhìn vào đó , để nhớ lại thuở còn bé , con mang mãi bên cạnh mình như những người bạn thân không rời một bước.
Nhà người bạn khác, đến ngay lúc nó đang chuẩn bị bán nhà, tìm kiếm một căn nhà khác nhỏ hơn cho tuổi về hưu của hai vợ chồng. Nó hốt không tiếc tay những huy chương, cúp lớn cúp bé nhờ những thành tích thể thao của con cái năm xưa cho vào một thùng carton lớn , bảo , để đi cho. Tôi hỏi , cho ai , và không muốn giữ lại làm kỷ niệm sao , và không nhớ những thời giờ sít sao của bố mẹ tính toán chở chúng nó đi học , đi tham dự đấu thể thao , và những ngày nghỉ hiếm hoi bên cạnh chuyện chợ búa , còn sẵn sàng ngồi hết cả buổi cổ vũ reo hò cho con lên tinh thần để đến điểm cần đến. Nó thở dài , mình nhớ làm gì trong khi chúng nó đã quên hết sạch, đời chúng , bây giờ là những cái đích khác nhắm đến , một mình , bố mẹ đứng qua bên lề không được hỏi đến cả một lời cố vấn , quăng hết đi cho khỏi tiếc thì giờ bỏ ra cho chúng ! Tôi  chỉ còn biết im lặng vì chợt nhớ đến con của chính mình , với những lần tham dự thể thao,đem những huân chương mình đạt được về treo vớ vẩn trong phòng của ... bố mẹ , ra riêng không cầm theo, cứ như muốn giũ bỏ một đoạn đời !
Đến nhà những đứa em  , nhớ xưa kia, con cái quấn vào nhau đánh đấm vừa thật vừa đùa , một bà mẹ gân cổ la hét để vãn hồi trật tự hoặc cằn nhằn rên xiết nhặt nhạnh những mảnh đồ chơi lego sắp xếp vào từng hộp khi con đã leo lên giường ngủ từ lâu . Nhớ cả lần đến thăm đầu tiên, hai bố mẹ đang đè cổ thằng con trai ra cho hit thuốc suyễn trong tiếng khóc váng trời của nó . Con cái ốm đau , chúng tôi không muốn làm phiền , nên tôi và bà chị lôi mớ cua lựa hết cả buổi chiều hôm trước ra tự luộc và ra sân ngồi ăn ... điểm tâm với một tách trà !
Bao năm sau quay trở lại , một buổi sáng chủ nhật rất yên tĩnh , căn nhà không một tiếng động, hai đứa con lớn đã đi học xa từ vài năm trước , cô út còn đóng chặt cửa ngủ nướng . Tôi ngồi nhìn ra cành cây cao ngoài sân, nơi có chú sóc nhỏ chạy lên xuống không mệt mỏi , và tiếng chim hót xa xa . Tâm hồn lắng xuống , bỗng thấy se lòng.
Nhà đứa em khác , nhớ đến đứa cháu trai lần qua Bỉ đầu tiên ,  đến lúc ra phi trường đi về, lúp xúp đi theo mẹ với cái túi xách có hình một nhân vật trong tranh hoạt họa của Nhật , một con thú màu vàng , vẫn còn ngoái cổ lại mời hẹn con gái tôi lần nào đó qua nhà nó , sẽ cùng bơi trong hồ đang còn trong dự án sửa nhà của bố mẹ nó. Và đứa cháu khác , một lần tôi  tình nguyện giữ nó ở nhà , cho mẹ nó đi Londre chơi, khi nó chưa tròn một tuổi , ngoan ngoãn trong cái giường dã chiến . Bây giờ  cả hai cũng đã tung cánh giang hồ , căn nhà của bố mẹ lại có một tầng lầu để trống , ngoài sân  hồ bơi lăn tăn nước , không còn tiếng quẫy đạp như một nồi nước sôi nữa. 
Gia đình tôi , lần đi nghỉ hè năm chót bậc trung học của  đứa con gái lớn  . Nó đi theo mà hồn để ở những đâu, những lúc dừng chân, chỉ chúi mũi đánh SMS với bạn bè vừa mới chỉ chia tay vài  ngày trước . Và khi nó bước lên ngưỡng cửa đại học, chấm dứt luôn những kỳ nghỉ hè chung với gia đình . Nó lăn xả theo những niềm vui và chân trời mới , không một lần quay lại , cho tận đến lúc đi làm , rồi lập gia đình , chúng tôi tập cho mình thói quen đi chơi , không tính nó trong số người cần đi.
Mọi cái thay đổi hết , khi nó chuẩn bị đón những đứa con đầu tiên của mình . Nó bắt đầu quay về nhà bố mẹ thường xuyên hơn , thi thoảng quay trở lên căn phòng cũ của nó , sắp xếp  những vật dụng còn để lại  , tìm vị trí để đặt giường và đồ chơi cho con sau này , khi mang con về thăm bố mẹ.
Khi biết mình đang sắp phải đối đầu với những vất vả , chỗ nương tựa an toàn nhất vẫn là đây , nhà bố mẹ , như  chim sải cánh tung bay khắp bốn phương trời , bỗng thấy cần tìm lại tổ ấm
Mới hiểu hạnh phúc chính là có một nơi chốn để quay về , mới hiểu mình đứng vững vàng trong cuộc sống cả bao lâu nay , là nhờ những lúc va vấp , còn tìm thấy một điểm tựa để nghỉ ngơi và tìm tiếp can đảm đứng lên đi về phía trước.
Nhiều bố mẹ khi con ra ràng , đã sắp xếp bán nhà cũ, mua một căn nhà khác nhỏ hơn , hoặc thơ thẩn ra vô trong những căn phòng trống .
 Hãy tin chắc một điều như tôi đang trải qua , là chim sẽ quay về tổ , mang niềm vui đến nhờ tăng thêm nhân lực cho đại gia đình . Rồi căn nhà sẽ lại tràn ngập tiếng động, rồi mọi cái sẽ đảo lộn tứ tung, như căn phòng khách nhà tôi với những vật dụng trang trí cổ xưa, đang hoảng hốt nhìn xuống mớ giường chiếu, ghế cột trong xe , ghế ngồi chơi  nằm vương vãi khắp nơi cho hai đứa cháu gái . Kệ chưng chậu hoa , bình hoa trên lò sưởi  được mang đi chỗ khác hoặc đẩy tít vào góc , chùm đèn cổ trên trần bị mọi người nhìn một cách e dè , không biết có rơi xuống không đây , thảm trái sàn cuộn tròn đi vào góc nhà , mấy gối chặn khe cửa được lôi từ trên gác xếp xuống để chặn gió lùa , phải chứng minh nhà mình sẽ an toàn tối đa cho thế hệ mới . Hôm qua vợ chồng chúng nó còn đi mua hai cái lều nhỏ, hai em sẽ nằm trong đó mỗi lần đến nhà người khác , thế là nhà tôi còn biến thành bãi camping ! 
Căn phòng của Ba Má tôi ở xưa kia trên căn nhà hàng cũng không kém. Những chậu hoa hàng tuần của bà chị đã chấm dứt vì không còn chỗ để. Tôi phải sắp xếp gọn gàng lại ,vì bây giờ sẽ là chỗ tôi ở lại lâu nhất trong ngày . Ông bà trên bàn thờ gia tộc nhìn xuống thế hệ mới , tôi an tâm với sự chở che , không còn e dè mỗi lần bước vào xưa kia , khi căn phòng còn bỏ trống cả một thới gian dài.
Sinh hoạt của tôi cũng bị đảo lộn hết . Cả bao nhiêu tháng vất vả vì màn đến ngủ qua đêm ở nhà con gái ,đêm dài bị cắt thành nhiều khúc theo giờ giấc ăn uống của cháu , đến độ tôi lúc nào cũng vật vờ vì thiếu ngủ . Cháu tăng lên vài ký , thì tôi cũng sụt bớt vài cân , không cần phải kiêng khem nữa .  Hàng họ buông lơi bớt vì còn phải giúp một tay trông cháu , cái chân hay đi và cái miệng huyên thuyên với khách hàng bị cột cứng ở lầu trên căn hàng, và sau giờ bán hàng , không còn màn quay về nhà nằm khoèo xem ti vi mà  đẩy xe cho hai cháu ra ngoài hít khí trời và có lẽ để quen luôn với khói xe . Khu chung quanh hàng tôi , cả bao nhiêu chục năm nay tôi đi qua hờ hững , giờ bỗng trở nên quen thuộc trong những lần lang thang mỗi buổi chiều với cái xe đẩy . Sắm cả túi như kangourou để đeo cháu đi, nhưng phải quên ngay , vì cái lưng đã mỏi lắm rồi với những tư thế mới để bồng bế cháu , chúng chịu nằm im trong xe đẩy , là thấy đời đã êm dịu lắm , không muốn đòi hỏi thêm.
Vậy đấy , những khúc quanh của cuộc đời , với những lần quay trở về của lũ chim ra ràng , không phải lúc nào cũng là niềm vui , còn chờ đón cả những lần vấp ngã , nhưng chắc chắn mọi người sẽ như tôi , mở cửa bước vào nhà , nhìn thấy một túi hành trang nằm vương vãi ở phòng khách , nhìn thấy một cái áo choàng cho những cuộc phiêu lưu vắt vội trên thành ghế , bỗng thấy lòng se lại trong một nỗi đầm ấm của những kỷ niệm xa xưa , khi chúng còn bé bỏng , bỗng thấy yên tâm trong suy nghĩ , nhà mình vẫn là một nơi chốn an toàn cho chúng , khi chúng muốn quay về ....
 
 
 
 



No comments:

Post a Comment