Pages

Wednesday, November 21, 2018

Tản mạn lúc giao mùa

Houston trời trở lạnh... đợt lạnh đầu mùa đến sớm hơn thường năm làm cho lòng người cũng xao xuyến hơn, có lẽ dấu hiệu của tuổi xế chiều chăng. Nhớ những ngày đầu bước chân đến nơi này... một đất nước cờ hoa đầy hứa hẹn mà người ta vẫn thường gọi là vùng đất hứa. Vùng đất cũng có những tháng nắng ngày mưa... cũng năm rộng tháng dài.  Năm tháng trôi đi  đã hai mươi năm trên vùng đất hứa cũng không đủ dài để trải nghiệm... nhưng cũng không quá ngắn để làm quen...sáng sáng chiều chiều lái xe đi làm trên những con đường cao tốc, những hàng xe nối tiếp nhau nườm nượp lướt qua nhau một cách vô tình, hờ hững như ai đó đã vô tình đi qua cuộc đời này
"Có lúc nào trên đường đời tấp nập.
Ta vô tình đã đi lướt qua nhau" (st).
Trong tận cùng ngõ ngách của tâm hồn vẫn còn đó những dấu ấn của tuổi thơ, ở quê nhà hình như nó không có tuổi thơ, tuổi thơ của nó là oằn lưng gánh nước, giặt những thau đồ cao hơn mặt nó,chặt củi chai tay, chứ không phải như trong bài hát mà Thái Thanh vẫn hát : " Em ước mơ mơ gì tuổi mười hai tuổi mười ba". Tuổi mười hai mười ba của nó có gì mà mơ, hồi ấy hai từ ăn ngon và mặc đẹp là những danh từ xa xỉ mà nó không bao giờ mơ tới, chỉ mong ăn no mặc ấm không cần biết ăn gì và mặc gì ???
Rồi cuộc đời đã mỉm cười với nó ở tuổi tứ tuần đã được đến đất nước mà bao nhiêu người   ước ao đặt chân đến.  Cũng Xuân, Hạ, Thu, Đông...nhưng sao không giống nơi mà nó đã bỏ lại sau lưng nơi mà nó đã lớn lên trong vui có, buồn có, khóc có, cười có... Mà nó khóc nhiều hơn cười, buồn nhiều hơn vui. Thành phố đó thành phố với những con dốc trải dài bên những hàng thông mà có lẽ đã chứng kiến  biết bao cuộc tình không biết bây giờ đã đi về đâu? Cũng bốn mùa thay lá, bốn mùa thay hoa...khi những đóa hoa lung lay trong gió dưới ánh nắng vàng tươi... ấm áp ban mai lành lạnh lúc chiều tà chính là đất trời cao nguyên chuyển mình để đón chào xuân. Rồi một ngày mới lại đến với những cơn mưa chợt đến chợt đi khi thì dai dẳng tưởng chừng như không bao giờ dứt...Những đêm mưa nằm nghe những hạt mưa rớt trên mái ngói tạo nên một điệp khúc buồn cho lòng người và cho cả vạn vật. Rồi thì những cơn mưa cũng dứt nhường chỗ cho đất trời cho mùa Thu ấm áp... Những cơn gió Thu nhè nhẹ mơn man trên tóc trên vai của người tình và của những thiếu nữ luôn ửng hồng đôi má., thẹn thùng trong gió, e ấp trong sương. Những đám mây trên bầu trời xanh cứ lãng đãng trôi như trôi về một cõi vô định, không vội vàng, không hối hả như cuộc sống của người Dalat vậy. Rồi chợt  một ngày bước ra đường thấy đủ sắc màu của những chiếc áo ấm tạo nên nét duyên dáng cho người Dalat. Mùa đông đã đến. Nhẹ nhàng thanh thản nhưng cũng không làm mất đi nét lãng mạn của núi rừng Tây nguyên. Mùa đông Dalat mặc vào chiếc áo ấm rồi lững thững dạo qua những con đường còn thơm mùi hăng hắc của lá thông, uống một ly sữa đậu nành nóng hổi hoặc gặm trái bắp nóng mà từ từ trở về nhà khi màn đêm đã buông, sương đã lạnh đôi vai, đi qua những con đường nghe mùi hoa Ngọc lan thoang thoảng từ đâu đó, hoặc nghe văng vẳng từ nhà ai tiếng hát Khánh ly : Gọi Tên Bốn Mùa, Ướt Mi hoặc Một Cõi Đi Về ..mà sao thấy lòng chùng xuống.
Ôi chao biết bao điều đã nói, đáng nói và chưa nói về cuộc đời của nó về Dalat.Nhưng thôi ai cũng có một mảnh đời nghiêm túc, để hồi tưởng, để gặm nhắm hoặc để mỉm cười thì cũng vậy. Cuộc sống cứ trôi,  dòng đời cứ chảy theo những quy trình của vũ trụ và người người vẫn sống! Sống giữa bất biến của dòng đời vạn biến. 

Kim Thu
Houston 11/20/2018


P.S Kim Thu là người bạn thuở Lam Sơn. Khi chơi banh tù với nhau nơi góc sân trường, không biết rằng cuộc đời đưa đẩy chúng ta đến những đâu. Chào mừng bạn đến với blog Tumbleweed.







1 comment:

  1. Chào mừng bạn của Hương đến với blog để ghi lại những ký ức xa xưa về một thành phố mến yêu nay chắc chỉ còn đẹp trong tâm tưởng . đã có ai quay trở về chốn cũ và tìm lại được những gì ? hay chỉ còn là hoài niệm của những " người muôn năm cũ " ?

    ReplyDelete