Pages

Monday, March 27, 2017

Chạy bộ


Bắt đầu
Hamlet của Shakespeare bảo “Tồn tại hay không tồn tại?” Hamlet của tôi gần với đời thường hơn, lại băn khoăn theo kiểu riêng của mình “Chạy hay không chạy?” Khoan hãy nói đến chuyện cao siêu rằng tôi có tồn tại hay không đã. Hãy nói đến chuyện tôi chỉ muốn đặt chân này trước chân kia, chạy bộ năm cây số mỗi ngày. Năm ngày một tuần. Weekend ai cũng nghỉ mà, Chúa cũng nghỉ đó thôi, huống gì đôi chân của tôi. 

Không chạy thì bụng bự, càng ngày càng bự, sau này trọng lượng mỡ thừa sẽ đổ lên hai cái đầu gối, thế là cà nhắc rồi phải đi mổ. Khối người trong office của tôi thay nhau đi thay đầu gối rồi kìa. Chạy bây giờ thì bụng sẽ bớt bự, không dám nói là nhỏ (ha!), nhưng chân liên tục dậm xuống mặt đường sẽ làm thốn đầu gối. Hamlet tôi lại lăn tăn “Đau đầu gối hay không đau đầu gối, BÂY GIỜ?”

Nói gì thì nói, dân ngồi văn phòng sẽ thấu hiểu cho tôi. Ngồi dán mông trên ghế gần 8 tiếng, không kể dăm phút đi vệ sinh, dăm phút đi tán dóc, đã cẩn thận chọn cái máy in xa tít tắp để có cớ đứng lên đi xa, đã dùng chiêu bài muốn nói chuyện với ai thay vì dùng điện thoại, tôi  cất công đến tận bàn mà nói, chừng đó thứ không đủ cho lớp mỡ thừa biến mất. Cái lớp mỡ cứ dày theo năm tháng vì tuổi tác ấy! Chẳng lẽ cứ một tiếng đồng hồ lại vào restroom thì đâm ra tè rắt? Khoảng nửa tiếng đi tán dóc đâm ra già chuyện? Lúc nào cũng đến tận nơi gặp mặt đâm ra tò mò tọc mạch đi xem thiên hạ làm gì? Tôi quyết định dùng một tiếng nghỉ trưa đi chạy bộ. Với hy vọng dâng cao là lớp mỡ không được hoan nghênh ấy sẽ biến đi cho tôi nhờ. Tôi vốn thuộc loại hoạt động tay chân chứ có phải “couch potatoes” thể loại ôm sô pha nằm coi tivi suốt đâu nào. Thế mà tennis ba lần một tuần không đủ, dẫn chó đi bộ hàng ngày không đủ. Tennis có partner cùng chạy với thì chả bõ bèn gì. Mà partner lại là chồng mình nữa thì coi như một mình ổng bao hơn nửa sân, nhiệm vụ của tôi gói gọn trong việc canh chừng một góc nhỏ xíu trên cái sân tennis vốn chẳng lớn gì lắm cho banh khỏi lọt qua! Có khi thắng nguyên game mà tôi chẳng cần đụng vợt! Cái kiểu đi bộ với chó thì khoảng dăm thước đứng lại cho hai em ghếch chân tè đánh dấu chủ quyền, tất nhiên hai con không khi nào tè cùng một lúc mà phải chờ con đi trước con đi sau. Rồi vài bước nữa dừng lại cho hai em hỏi han hít ngửi cái bụi cây, thêm vài bước thì con đi tay phải, con rẽ tay trái, tôi phải dừng lại lôi cổ hai em về với nẻo chính. Nếu gặp chó khác đi cùng đường thì mất thì giờ hơn đứng lại dàn xếp xem chủ nào chó nào sẽ đi trước để tránh “chiến tranh giữa các vì sao”. Ra đến bãi cỏ thả cho chúng chạy rong thì đến phiên tôi đi mò mẫm những cánh hoa dại, phải thong thả mà đi thì mới thấy được những cánh hoa e ấp chen lẫn với cỏ cao, nên chẳng có gì vội vàng. Thế thì đi bộ kiểu đó, tennis kiểu đó chẳng có ích lợi gì cho những trọng lượng không đáng có trên cơ thể mình.

Đường chạy bộ
Tôi bắt đầu chạy đã lâu rồi, nhưng không đều đặn vì mùa hè nóng tóe khói, con đường chạy bốc hơi ngùn ngụt làm tôi nản chí. Mùa đông gió lạnh táp vào mặt cũng làm tôi nản chí. Tôi lúc chạy lúc không, ba bảy hai mươi mốt ngày. Nói chung thời tiết chỉ là một cái cớ. Cái nguyên nhân sâu xa nằm trong óc để quyết định chạy hay không chạy mới là đáng nói. Nhưng bây giờ là mùa xuân, trời đất không có cớ gì làm cho tôi lười biếng cả.  Nhất là con  số trên mặt cân cứ nhấp nhỉnh ở khoảng 100 làm tôi thêm quyết tâm xuống được gram nào hay gram đó. Thế là xỏ giầy vào chân đi chạy thôi.

Thường thì tôi chạy năm cây số mỗi độ mùa Thanksgiving với nguyên cái đám dân cư trong xóm của mình. Đều đặn như thế cả bao nhiêu năm nay rồi. Chạy với cả một đám đông khác xa một trời một vực với chạy mình ên. Với đám đông mình thấy có khí thế hơn. Nhiều người chạy quanh mình tự dưng đâm ra phấn khích, quyết tâm về tới đích có người vỗ tay hoan hô. Dọc đường chạy có đám hướng đạo sinh rót nước dâng tận tay cho uống. Chạy một mình hay muốn té ngang té dọc, muốn tìm đường tắt đi về cho nhanh. Đến đích chỉ có ly nước lạnh đá cục để sẵn trong xe chờ làm phần thưởng, chẳng ai vỗ tay. Đành tự mình hoan hô lấy mình. 
Cầu Harrison

Tôi chạy 3 miles hay là 5 cây số mỗi buổi trưa, dọc theo con kênh Trinity River gần downtown Fort Worth.  Dọc hai bên bờ kênh là đường dành cho người đi  bộ, đi xe đạp. Xe máy dù chỉ có 2 bánh cũng bị cấm tiệt vào đây. Ngựa nghẽo cũng bị cấm tuốt vì thế không khí rất trong lành, ngoại trừ những hôm cái cống gần cầu Main bị rò rỉ, không khí không được thơm tho lắm. Lúc đó thì cứ việc chạy vù vù qua cho nhanh, khoảng năm phút ngửi cống là cùng, nếu chạy chậm thì ngửi nhiều hơn. Tùy ý chọn lựa đấy nhé!

Chạy vào buổi trưa giữa hai buổi làm việc nhiêu khê lắm. Đầu tiên là phải mang quần áo đi thay, nhất là đồ lót. Đến giờ thì vào restroom thay đồ chạy bộ, xỏ chân vào giày rồi ra xe lái xuống sát bờ kênh. Tôi có thể chạy từ office của mình, nhưng như vậy chẳng có gì hay ho vì vừa nhấp chân đã phải đứng lại chờ đèn xanh đèn đỏ, vừa chạy vừa lách người đi  bộ dọc vỉa hè không thích, thêm màn chạy cùng với xe cộ các phía hít ngửi khói xe thì không đau đầu gối cũng tan nát buồng phổi. Chịu khó lái năm phút đến sát con kênh, tha hồ mà sải bước, không sợ xe trằn. Chạy xong về lại office lại một màn thay quần áo nữa. Lần này lâu hơn vì phải lau sạch mồ hôi trên mặt rồi khắp người. Office của tôi không có buồng tắm vì sợ thiên hạ lợi dụng thay vì tắm táp ở nhà lại vào sở xối nước ào ào. Mà thật ra cái chính là sợ chuyện sexual harrashment, hãng không hơi đâu chuốc vạ vào thân. Lau xong chờ khô ráo lại phải make up lại một tí nếu không cái mặt cứ đỏ bừng bừng và nhất là tôi sợ mùi mồ hôi còn vương vãi. Thế cho nên mặc dù mang tiếng chỉ có một giờ ăn trưa, khi nào tôi cũng kéo thành một tiếng rưỡi. Không ai nói gì vì sau đó hay trước đó tôi làm trối chết theo kiểu “bù giờ”!

Tôi chọn quãng chạy từ cầu Main kéo qua cầu Landcaster. Chạy dọc theo con sông nên muốn băng ngang qua sông phải qua cầu. Mà cầu thì đâu phải chỗ nào cũng có. Từ chỗ đậu xe đến cây cầu đầu tiên chẵn chòi hai cây số. Đến lúc đó muốn quay lại thì cũng phải đổ mồ hôi trên từng cây số mà về. Qua cầu chạy tiếp cũng chỉ thêm một cây số cộng với lòng tự hào vì không bỏ cuộc. Lúc này Hamlet không  bảo gì vì logic rành rành ra đó rồi. Tôi còn chơi đòn tâm lý bằng cách lúc bắt đầu chạy, người ngợm sạch sẽ, sức lực đầy đủ, mặt mũi còn tươi tắn, chạy chiều song song với con đường có xe chạy kế bên, tài xế dừng xe chờ đèn đỏ hay bâng quơ nhìn ra đường chạy bộ, mình khi ấy trông cũng ra dáng dân “pro” lắm. Chiều bên kia một bên là con kênh, bên kia là cái park rộng rãi thường vắng  vẻ, không ai nhìn mình, người khi ấy đã dậm xong khoảng 3 cây số, mồ hôi mồ kê đầm đìa, mồm há hốc như cá ngão để thở, thiên hạ không phải ái ngại bảo nhau cái con nhỏ kia chạy gì mà lặc lè, lạch bạch như vịt vậy!

Con kênh Trinity River
Tôi vừa chạy vừa nghe nhạc, vừa thưởng thức cảnh quan. Sách bảo nghe nhạc sẽ làm cho tâm trí xao lãng chuyện nhức mỏi đầu gối, quên chuyện mệt thở không ra hơi, rồi kích thích hormone gì gì đó để quên luôn đường dài. Hai cái mục đầu thì sách nói đúng, cái mục quên đường dài thì chắc tác giả chưa bao giờ chạy 5 cây số mỗi ngày! Trước khi có cái wireless headset, tôi phải vừa chạy vừa chỉnh hai sợi dây cho khỏi tự siết cổ mình đến chết. Lúc này nhờ quà bà chị cho, văn minh tiến bộ nên không sợ nghẹt thở chết trước khi về đến đích nữa. Lựa nhạc để chạy với mình cũng khá quan trọng. Có lần tôi chọn Sarah Brightman giọng ca vàng Diva hát theo kiểu Opera, y như rằng tôi lết theo tiếng hát của bả. Sonata Moonlight của Beethoven cũng không khá hơn, ánh trăng giữa buổi trưa nắng gắt làm hai chân tôi tự động rã rời. Về sau cứ Taylor Swiff, nện chân theo Shake It Off có khác hẳn! Hay Roar với Katy Perry trống thúc sau lưng, đâm đầu chạy nhanh hơn. Để hôm nào tôi thử chạy với “Đường Làng Tôi” hay “Con Đường Xưa” xem như thế nào. Chắc chắn không có Chế Linh với Nhật Trường trong danh sách rồi, vì sẽ lê lết đến mùa quýt mới về được đến nơi. Nhưng có lần tôi phải ngừng chạy bất thình lình vì bài “Bông hồng cài áo” với tiếng hát Khánh Ly vang đột ngột trong tai!

Xe ở bên kia sông
Sau 3 cây số tôi bắt đầu thở hồng hộc, nhìn cây cầu nào bắc trên đầu cũng tự hỏi quay về nhé, quay về nhé. 100% sẽ chạy tiếp nhưng câu hỏi khi nào cũng bắt đầu ở đó. Qua cầu rồi thì tôi bắt đầu đặt ra những đích riêng để tự lôi mình đi tiếp. Đại khái như chạy đến gầm cầu 7th Street thì ngừng lại đi bộ nhé. Sau cầu 7th Street thì tự nhủ chạy đến gầm cầu Harrison thì nghỉ  đi  bộ một chút nhé. Khoảng 2 lần nghỉ như thế tôi sẽ về lại đến chỗ đậu xe. Nhưng phải nói thêm là khoảng giữa 7th Street với Harrison không lần nào mà không tự nhủ “Sao lại tự hành thân hành xác thế này hả trời?” Rồi tiếp theo đó “Thôi kệ bà nó đi, cho nó mập luôn đi” đó là nói đến cái bụng mỡ. Rồi thì là ngụy biện “Chiều nay đánh tennis, tại sao lại chạy cho mệt làm gì vậy nè? Mai có tennis nữa, dưỡng sức mà chơi chớ!” Kết thúc như đinh đóng cột “Thôi nghe, mai tui nhất định nghỉ xả hơi đó”. Cứ thế, tôi về đến xe, mồ hôi nhễ nhại, thở như kéo bễ. Không thể bỏ cuộc giữa đàng được vì xe đậu bên này sông, tôi bên kia sông. Đường tắt ngắn nhất là nhảy xuống bơi khoảng 50 mét.

Đến nơi!
Nói gì thì nói, về lại đến sở cái cảm giác mình đã làm được điều mình muốn làm khi nào cũng khích lệ tôi, cho tôi thêm chút dũng khí để ngày hôm sau xỏ chân vào giày đi chạy tiếp. Nhất là sau đó nếu có vui tay cho tọt một cục chocolat vào miệng, tôi không có cảm giác tội lỗi! Tôi không tơ tưởng đến half marathon hay là marathon gì cả. Mục đích tôi tự đặt ra cho mình không cao quá tầm tay để mà còn thực hiện được nữa chứ. Tự lôi mình ra chạy hàng ngày đối với tôi là cả một quyết tâm cao lắm lắm rồi. Thật ra không phải vì lý do sức khỏe mà vì tôi thích ra ngoài chạy hay đi  bộ dọc con kênh đào của Fort Worth. Bốn mùa nó có đủ bốn vẻ, từ lúc cỏ xanh mướt cho đến khi cỏ chết vàng vì lạnh, từ lúc nước lũ ồ ạt chảy về cho đến khi nó gần như cạn kiệt vì nóng nắng.  Nhất là cảnh quan mở tít tới tận chân trời, bao la và rộng khắp. Chạy với cỏ xanh và hoa dại, ai lại không thích? Chạy xong về lại hãng tự nhốt mình tiếp trong cái “chuồng” 4 mét vuông của mình tôi không cảm thấy bức bách và ngộp thở.

Dù rằng ngày hôm sau, trước khi nghỉ trưa khoảng một tiếng, Hamlet lại cất tiếng “Chạy hay không chạy?” Riêng ngày hôm nay thì Hamlet thêm vào “Dự đoán thời tiết bảo hôm nay có mưa giữa buổi trưa đó!”

Nhìn hình tôi chụp thì sẽ biết tôi có xem Hamlet ra cái củ khoai gì không!

Lan Hương

Fort Worth (03/24/2017)


No comments:

Post a Comment