Pages

Wednesday, April 22, 2015

Hoa trắng cài lên áo


Ngày 30 tháng 4, một nửa nước Việt Nam khóc thương cho ngày sụp đổ của chế độ Cộng Hòa, nửa kia của đất nước reo hò ăn mừng chiến thắng. Riêng tôi, đã bốn năm nay, ngày này tôi ngậm ngùi khóc cho chính mình, vì mình đã biết thế giới ra sao khi không còn mẹ. “Như đóa hoa không mặt trời. Như trẻ thơ không nụ cười, ngỡ đời mình không lớn khôn thêm. Như bầu trời thiếu ánh sao đêm…” Bốn năm nay tôi chỉ có thể gặp mẹ mình trong những giấc mơ, mộng thực lẫn lộn, vui buồn lẫn lộn. Như hôm qua chẳng hạn, tôi gặp Má trong căn nhà số 7, Má vừa mở cửa cho tôi vừa tươi cười hỏi mày đi đâu về. Choàng thức giấc thấy tim đau nhói và rồi bần thần cả ngày. Giá lúc đó nhớ ra mà hỏi Má, sao Má đi tận đâu mà con chẳng thấy? Sao Má đi mãi mà không về?
Tôi có thể viết tràng giang đại hải về hầu như tất cả mọi chuyện, riêng đối với Má, không một dòng chữ nào tuôn ra được. Tôi chẳng biết phải bắt đầu từ đâu, mọi câu cú cứ lẩn quẩn trong lòng không cách gì bật ra nổi. Tôi không thể nói gì về Má được, không thể viết một bài cụ thể nào về người mẹ của mình. Tôi chẳng thể bắt đầu đại loại như  “Má là một người rất mạnh mẽ và kiên quyết…” hay thậm chí đơn giản hơn “Quê của Má ở Nam Định, mùa đông giá buốt nước ngập nửa cánh đồng...” Nghe chẳng ra làm sao cả.  Mọi ngôn từ nói về mẹ mình cứ bất lực và tắc nghẽn trong đầu tôi. Câu tôi nói hay nhất về Má, từ thuở lọt lòng đến giờ có lẽ chỉ là “Má ơi”. Thế thôi.

Bốn năm nay, hoa trắng đã vĩnh viễn cài lên áo mình. Vườn nhà tôi bốn năm nay hoa trắng nhiều hơn tất cả các màu khác, và nếu ra đường bắt gặp một người cùng tuổi với mình nói chuyện với mẹ của họ, tôi luôn chạnh lòng và tủi thân. Tôi không còn được tự hào cài trên áo một bông hoa màu hồng nữa. Trong những câu chuyện hàng ngày của tôi, thỉnh thoảng tôi vẫn nói “Hồi xưa Má rất thích cái này, hồi xưa Má ghét cái kia lắm…”. Giá như không có hai chữ “hồi xưa” đó nhỉ, thì tôi đâu phải mủi lòng khi nhìn thấy bạn bè vẫn mang màu hoa hồng trên áo, hay nghe họ rộn ràng nói chuyện với mẹ mình. Bốn năm nay, mỗi lần nghe lại bài Bông hồng cài áo, nước mắt tôi vẫn tuôn rơi, như ngày nào trong bệnh viện, để cái iphone cho Má nằm im lìm nghe bài này mà lòng đau quặn, tim muốn vỡ tung ra. Đã bốn năm rồi, ký ức phai nhạt dần, nhưng màu hoa trắng trên các vòng hoa tang của Má, màu hoa tím của rừng Hal in trên thiệp báo tin buồn của Má theo tôi mãi đến tận bây giờ. Đến nỗi mỗi dịp cần cắm hoa, sau khi lượn lờ chán chê qua đủ các loại, các màu, tôi luôn dừng lại ở màu trắng và tím.


Ngày lễ Mẹ, khắp nơi bày bán những chậu hoa hồng, những cành hoa muguet trắng tinh khiết, những cành phong lan kiêu kỳ và dòng chữ Happy Mother Day rực rỡ. Khoảng ngày này bốn năm trước, tôi nước mắt vắn dài bước vào tiệm hoa đứng xếp hàng. Mọi người vui sướng với các bó hoa mua tặng mẹ của họ. Đến phiên tôi, tôi và em tôi đặt vòng hoa tang cho chính mẹ mình. Chủ tiệm nhìn chúng tôi ái ngại, chúng tôi nhìn nhau lòng đau buốt. Chúng tôi chẳng còn mẹ để có thể vui sướng mang về một cành linh lan trắng ngát hương. 


Mà không phải chỉ riêng ngày này tháng này tôi mới nhớ tới mẹ mình. Nhìn dăm ngọn rau húng nhú lên sau một mùa đông giá buốt, tôi nhớ đến Má và khoảnh vườn bé tí trên ban công của bà. Nhìn tên món ăn Việt Nam quen thuộc trong thực đơn, tôi nhớ Má bảo tôi “Hay là hôm nay nấu mì quảng ăn đi?”. Nhìn con đường đi dạo trước nhà, tôi cố hình dung ra bóng dáng bà bước đi chầm chậm. Nhìn Buster, tôi nhớ Má gọi nó là con Bớt và hay dấm dúi cho nó ăn. Tôi hỏi nó “Buster ơi, có nhớ bà không ?” rồi thấy nghèn nghẹn nơi cổ. Và nếu có bắt gặp hình ảnh một người nào đó giống như bà, tôi thường khựng lại, tần ngần nhìn theo và chợt thấy cay mắt. Buổi trưa mùa hè trời nắng chói chang, tôi đội cái nón màu nâu của Má rồi tông ra đi bộ ngoài downtown. Thiên hạ khen nón đẹp lắm, tôi sung sướng nói, nón của Má mình đấy. Thế a, bà cụ khỏe không? Không, Má mình mất rồi và hít một hơi thật sâu để mắt khỏi nhòa lệ.   
Tôi còn giữ đôi dép Má bỏ quên sau chuyến đi Mỹ cuối cùng. Thỉnh thoảng tôi xỏ chân vào đi đi lại lại vài bước rồi tháo ra. Chân Má lớn hơn chân tôi thế nên tôi không xài đôi dép này được, đành đem cất vào tủ để lâu lâu xỏ vào. Tôi cũng còn giữ được tấm thiệp Giáng Sinh năm 2010 Má gởi cho tụi tôi. Chẳng hiểu tại sao tấm thiệp này được Má gởi từ tháng 12 mà chỉ đến tay tôi đúng 3 tuần trước khi bà mất. Và đó là tấm thiệp duy nhất Má gởi cho chúng tôi, để rồi mỗi khi nhớ Má, tôi lại giở thiệp ra nhìn những dòng chữ nguệch ngoạc của bà, những dòng chữ của một người chưa bao giờ học xong bậc tiểu học. Sau khi Má mất, tôi tha lôi về Mỹ một cái rổ  tre con con của bà, hai con cua dán trên tủ lạnh của bà. Hai con cua này một hôm mẹ chồng hỏi xin tôi một con, tôi từ chối, bảo rằng để con tìm mua cho mẹ con khác, hai con này của Má con để lại. Tôi vốn chẳng bao giờ từ chối mẹ chồng điều gì, nhưng những gì thuộc về Má, tôi không muốn chia xẻ. Tôi ráng níu kéo tất cả những gì Má đã từng chạm tay tới để chung quanh mình hòng mua chuộc ký ức rằng Má vẫn còn đây, với tôi.  

Không, Má không còn nữa, Má đã đi rất xa rồi….Để cho tất cả mọi tháng tư của tôi đều có màu trắng và buồn vô hạn.  

Có những năm, những tháng
Không có Má bên cạnh
Có những phút những giây
Không thấy bóng hình Má
Nhưng không buồn khổ
Nhưng không tê tái
Nhưng không nhỏ lệ.
Vì chỉ cần gọi,
Sẽ nghe thấy tiếng Má.
Vì chỉ cần một chuyến đi,
Sẽ thấy bóng dáng Má.
Giờ là những năm những tháng
Tuyệt đối không có Má.
Giờ là những phút những giây
Tuyệt đối không có Má.
Điện thoại không người nhấc
Để hỏi mình
“Bên đó đang mấy giờ?”
Những chuyến đi chẳng còn ai chờ
Trong căn phòng nhỏ.
Ngoại trừ bức hình Má
Im lìm
Trên bàn thờ nhìn xuống.

Năm tháng trôi qua
Sao lòng mãi vẫn đau.
Thời gian trôi qua
Sao tim mãi không nguôi.
Nỗi đau mất mẹ
như dao cắt
Chỉ một nhát duy nhất
Trong lòng,
Và không bao giờ khỏi.
Nuốt nước mắt nhìn lên
Trời cao lồng lộng,
Gió thổi lồng lộng.
Chẳng thấy nụ cười của Má
Chẳng thấy bóng dáng Má.
Có chăng
Chỉ một dải mây trắng nhẹ.
Như trên đầu các con
Khăn trắng bay năm nào
Và rồi hiểu ra rang
Mình tuyệt đối không còn Má nữa
Mình tuyệt đối chẳng bao giờ
Gặp lại Má nữa
Như màu khăn tang
Trắng tuyệt đối
Đội một lần

Để đau mãi mãi
Má ơi….

Lan Hương (Fort Worth 04/22/2015)





1 comment:

  1. khi Hương hỏi tháng Tư có màu gì , tớ chỉ muốn nói tháng Tư màu trắng , màu trắng của ngày mất Mẹ vĩnh viễn ! ngày 30-4 không còn là ngày mất nước nữa , mà là ngày MẤT MẸ ! Hương nói viết về tháng tư đen năm 75 đi , tớ không nghĩ ra được cái gì , nhớ được cái gì nữa về ngày ấy ,mà chỉ tràn ngập ký ức về ngày 30-4 -2011 , ký ức về Má và những gì chưa trọn vẹn , mà khi nhớ lại không thể nào cầm được nước mắt mà cũng không thể viết cho thành lời được . Đã 4 năm rồi nhưng nỗi đau này vẫn y nguyên như cũ như một vết thương không bao giờ lành ...

    ReplyDelete