Pages

Friday, June 19, 2015

Đồng hương


Cả hai đều tóc đen, độ tuổi bốn mươi, nhanh nhẩu, bước thoăn thoắt. Thầm đoán là hai vợ chồng.
Vợ khi nào cũng tất tả, đi trước, tai dán chặt vào cái điện thoại, tay còn lại đánh đồng xa, nhịp với bước chân. Chồng luôn luôn theo sau nửa bước, không hơn, không kém, ít nói hay cười, hai tay vung vẩy, đồng điệu với người đi trước.
Vợ nói liên tu bất tận vào cái điện thoại, giọng nhỏ, líu nhíu, chữ này xọ vào chữ kia, khi nào phấn khích, giống như tiếng pháo nổ dòn. Từ đàng xa có thể nhận ra vợ bằng giọng nói như hát, nhưng nghe chẳng hiểu gì.
Khi gặp nhau, chồng hay gật đầu, chào “Hello”. Chào lại, “Hello”. Rồi ai đi đường người nấy. Vợ hiếm khi chào hay nhìn lại, vì mải mê với câu chuyện trên điện thoại.

Gặp nhau gần như mỗi ngày trên con đường đi dạo, nhẵn mặt nhau, nhẵn mặt câu chào. Nhưng vẫn không nhận ra ngôn ngữ trên điện thoại.
Một hôm, chợt nghe thủng câu “Ừa, nói nó nấu cháo cho thằng nhỏ. Bỏ nhiều hành vào. Dặn con vợ xức dầu gió cho nó”. Giọng xứ Quảng, lên bổng xuống trầm, véo von.
Thấy trong lòng vừa ngạc nhiên vừa rất vui. À há, người mình!
Đi ngang qua, chào “Hello” và cười toét miệng. Chồng cũng tươi cười trả lời “Hello”. Vợ tiếp tục câu chuyện dầu gió xức vào chỗ nào cho thằng nhỏ.  

Vài ngày sau gặp họ trên con đường đi dạo, vội hớn hở, rõ ràng, rành mạch “Chào anh chị!”. Vợ tay cầm điện thoại, chợt nhìn xuyên thủng qua người đối diện, như nhìn chốn không người. Chồng khựng lại, nụ cười nửa chừng, tắt ngóm, mặt vụt nghiêm trang, không nói không rằng.
Ngày hôm sau, cả vợ cả chồng quẹo gấp qua khúc quanh, đi đường khác. Không ai chạm mặt ai.
Tuần sau, vẫn những cái quẹo gấp bất chợt ấy.
Một hôm, không kịp rẽ đường, chạm mặt. Chào “Hello”. Mặt vợ lạnh tanh, mặt chồng im nghỉm. Tiếng Quảng của vợ mới véo von vài phút trước giờ tắt bặt. Nụ cười tươi rói của chồng mất tăm. Câu chào lơ lửng trên các ngọn cây, không được đáp lại.

Bây giờ thi thoảng vẫn còn đụng mặt nhau. Ngượng ngập nhìn lảng qua một bên. Chẳng còn “Hello” hay “Chào anh chị” gì nữa. Đi ngang qua vợ rồi chồng, chợt thấy buồn. Hình như mình bị mất cái gì…
Sao lại thế nhỉ, đồng hương?

Lan Hương
Fort Worth 06/19/2015

No comments:

Post a Comment