Pages

Wednesday, November 9, 2016

Mặt trời vẫn mọc


Mưa dai dẳng suốt mấy ngày nay. Bắt đầu là một ngày thứ bảy ủ ê, mây xám kéo đến ngập chân trời và khoảng mười giờ sáng bầu trời rịn nước ra. Mưa không to nhưng lê thê, ẩm ướt và triền miên. Giống Dalat vào những mùa mưa bão. Chiều hôm qua đi làm về trong cơn mưa phùn mù mịt, tôi quyết định ghé qua phòng phiếu đi bầu, làm tròn bổn phận công dân. Của đáng tội tennis game đã bị bãi bỏ, cái park gần nhà nước bì bõm, không dẫn chó đi bộ được, thế nên vào phòng phiếu xem có gì.

Đứng trước tờ phiếu ghi tên Trump và Clinton, tôi có thoáng lưỡng lự mặc dù từ lâu tôi đã có những lựa chọn của mình. Thật tình mà nói, tôi không muốn khoanh vòng cho bất kỳ cái tên nào, theo tôi họ chẳng xứng đáng. Chẳng lẽ  bỏ trống thôi đành quẹt tên Clinton, nhưng tôi cố cứu quốc hội bằng cách bầu cho các ông các bà nghị sĩ phe Cộng Hòa. Tiện tay đang cầm bút khoắng một cái chống luôn vụ cho phép bán rượu tự do ở địa phương dù rằng tiền thưởng hàng năm của mình là từ bia rượu mà ra. Tôi vốn ghét kẻ say xỉn lái xe tông chết người vô tội vạ, hay ma men về nhà đánh đập vợ con nhừ đòn. Tôi ghét kẻ vô trách nhiệm có đồng nào đem cúng hết cho bia với rượu rồi ra rả chửi xã hội bất công.

Về nhà trời vẫn mưa u sầu ảm đạm. Hai con chó ai oán nhìn tôi, tôi buồn rầu nhìn chúng ai oán không kém. Một ngày không ra ngoài đi bộ như bị tra tấn cả chủ lẫn chó. Đâm ra rảnh rang đi bật tivi xem tình hình bầu cử. Lác đác những phòng phiếu ở các tiểu bang bên bờ Đông đóng cửa, cuộc đua đếm phiếu bắt đầu. Đến tầm 8 giờ tối, không khí sôi động hẳn. Tivi hai màu đỏ xanh thay phiên nhau xuất hiện, các phiếu bầu đổ về, các con số nhảy nhót vui mắt. Tôi vừa đánh vật với mẫu đan mới, vừa xem phe Trump hò la vang trời mỗi khi ông ấy thắng được một tiểu bang, phía bên kia phe Clinton hình như đã chững lại, những khuôn mặt lo âu xuất hiện và bớt hẳn những lời nói chắc như bắp. Các bình luận viên trên tivi cũng toát mồ hôi, vì chẳng có gì giống như dự đoán.

Từ khi Trump và Clinton bắt đầu đăng đàn tranh luận, cả nước Mỹ tiên đoán Clinton sẽ thắng, vì dù sao bà ấy cũng có học hơn, đã làm đến chức bộ trưởng bộ ngoại giao, đi ra đi vào White House như đi chợ, và ngón đòn chính trị là cơm sườn của bà. Ngược lại Trump chỉ là một tay kinh doanh địa ốc của New York, trình độ học vấn, chính trị có phần thua kém, và cách ăn nói bỗ bã của ông khiến không ít người phật lòng và ghét ông ra mặt. Ngay cả những người cùng phe Cộng Hòa với ông cũng thế. Hết người này đến người kia tuyên bố không bầu cho ông. Buổi tranh luận đầu tiên thiên hạ phê bình Clinton như một luật sư lão luyện chơi chữ, chơi luật đâu vào đó trong khi Trump giống một kẻ cố bán món hàng của mình bằng mọi thủ đoạn. Nếu để chường mặt ra với thế giới, khuôn mặt và trình độ của Clinton sáng láng hơn nhiều. Nhưng để đối đầu với các vấn đề thiết thực của nước Mỹ, Trump có phần sát với đại đa số dân chúng ở đây, những người đã quá chán ghét giới chính trị gia ở Washington, đám kền kền chỉ nói không làm, xảo quyệt, điêu toa.

Đến khoảng mười một giờ, phe Clinton bắt đầu căng thẳng, dăm kẻ sụt sùi nước mắt vì màu đỏ tăng lên trong khi màu xanh đứng khựng lại, không nhúc nhích. Tôi nhìn hai văn phòng hai phe, bên Clinton vừa đàn bà vừa đàn ông, bên Trump phần lớn là đàn ông, đàn bà không thấy đâu. Clinton mặt mày điềm tĩnh ngồi chờ kết quả, Trump vênh mặt xấc láo mỗi khi thắng một tiểu bang. Đến khi các tiểu bang thuộc loại lưng chừng ngả theo Trump, tôi thấy Clinton chẳng còn bao nhiêu hy vọng và tự hỏi bà đi vận động kiểu gì mà để cho mấy tiểu bang này bỏ phiếu cho một thằng cha ăn nói vô tội vạ, ỷ có tiền muốn làm gì thì làm, chưa kể tai tiếng, tội lỗi đầy đầu.

Thế rồi Trump chiến thắng vẻ vang đi vào Nhà Trắng, trở thành tổng thống thứ 45 của Hoa Kỳ trước sự ngỡ ngàng chưng hửng của cả thế giới, và ngay cả của dân Mỹ. Tôi nghe tin không lấy làm ngạc nhiên. Clinton luôn luôn dẫn đầu, để một khoảng cách khá xa với Trump, nhưng vài ngày trước khi đi bầu, FBI lại lôi vụ email ra làm cử tri hoang mang không biết có nên chọn một người mà tính chân thật đang được đặt dấu hỏi to đùng. Trong khi đó Trump đã dịu giọng xuống rất nhiều, nguyên dàn vận động bầu cử của ông đã làm việc suốt ngày đêm, ngăn không cho ông phát biểu lung tung, ngay cả Twitter account của ông cũng  bị tước mất. Suốt hơn một năm trời, Clinton khi nào cũng ở thế trên trong khi Trump vất vả giành từng chút sự ủng hộ đây kia. Clinton có cả một đội ngũ ủng hộ toàn tai to mặt lớn, kể cả các ngôi sao điện ảnh. Hậu thuẫn của Trump yếu hơn rất nhiều. Ông đành hướng về đại đa số dân Mỹ không có trình độ đại học, đang sốt vó vì công ăn việc làm bị mang ra nước ngoài, nguy cơ thất nghiệp tăng chóng mặt. Clinton để lấy lòng cử tri thiểu số, tuyên bố sẽ nhận cả triệu di dân, trong khi Trump đòi xây bức tường ngăn cách với Mexico. Dân chúng biết thừa chả có bức tường nào dựng lên được nhưng nguy cơ cả triệu di dân vào đất Mỹ, ngoài chuyện cạnh tranh công ăn việc làm, mầm mống khủng bố đi theo, nổ bom đây kia chết oan không ai muốn.  Clinton thua là thế, bà đã không nghe đại đa số những người thầm lặng đó muốn gì. Họ không cần biết Trump sỗ sàng như thế nào với phụ nữ, họ không xem cách ông nói như tát vào mặt người khác làm điều. Đối với họ, nồi cơm quan trọng hơn rất nhiều so với mấy cái chuyện lẻ tẻ cá nhân đó. Clinton mang gánh nặng   đường lối 8 năm trời của Obama, cái chủ trương làm cả nước Mỹ trì trệ, dở dở ương ương, ngày càng nhu nhược và yếu thế trên mọi mặt. Vì thế nên nhiều người không thích Trump, nhưng nghĩ phải sống thêm bốn năm nữa với Dân Chủ thì họ chào thua.  Hơn nữa, Clinton là phụ nữ. Mỹ hô hoán bình đẳng nhưng thực ra lắm kẻ không bầu cho Clinton chỉ vì bà mặc váy. Còn lâu, rất lâu nước Mỹ mới có nữ tổng thống. Hôm nay khi Clinton đọc diễn văn chấp nhận thua, bà đã nói các bé gái, đừng bao giờ bỏ cuộc…

Dân Mỹ thích thay đổi. Tám năm trước họ đã chọn Obama, tổng thống da đen đầu tiên. Bây giờ là Trump, người vốn hoàn toàn xa lạ với chính trường, sắp vào Nhà Trắng đến nơi mà  vẫn chưa đưa ra được bất cứ đường lối phương sách nào gọi là cho rõ ràng. Dù sao chăng nữa, ông đã làm được những điều mà mọi người nghĩ rằng còn xơi ông mới làm được. Kể từ ngay buổi đầu tiên khi ông ứng cử, nhiều người cười bảo có thêm thằng hề cho vui rồi họ vui vẻ theo dõi tên hề đó. Đến tận bây giờ. Sau một chiến thắng bất ngờ, lật ngược tình thế ngoạn mục nhất trong lịch sử nước Mỹ, ông đã đánh bại một Clinton kỳ cựu được coi là cầm chắc cái thắng trong tay.   

Dù có bi quan hay lạc quan, Trump sẽ là tổng thống Mỹ trong bốn năm tới. Dân chúng sau khi ngỡ ngàng, thất vọng bây giờ lại vui vẻ xem nước Mỹ đi về đâu. Hy vọng rằng sau bài diễn văn chiến thắng tối hôm qua, cái bài mà trong suốt cuộc đua của Trump và Clinton, tôi thấy được nhất, mọi người sẽ quên ông chỉ là tên trọc phú, lấy tiền đè đầu thiên hạ, sẽ làm được cái gì cụ thể cho dân chúng. Riêng tôi cầu nguyện cho dàn cố vấn của ông. Tổng thống tự mình sẽ chẳng làm được gì, nguyên bộ sậu cố vấn sẽ lèo lái quốc gia đàng sau lưng ngài.

Và tôi chờ xem khi nào ông ấy xây bức tường suốt chiều dài biên giới Mỹ và Mexico, một chủ trương của ông khiến khối kẻ lăn ra cười vỡ bụng và tổng thống Mexico hậm hực tuyên bố mắc mớ gì Mexico phải bỏ tiền ra xây?

Dù cho bất cứ điều gì đã xảy ra, ngày mai mặt trời vẫn mọc, Obama đã nói thế để trấn an dân chúng đang hoang mang trước kết quả kỳ tuyển cử năm 2016.

Lan Hương

(Fort Worth 11/09/2016)


No comments:

Post a Comment