Pages

Friday, July 10, 2015

Tình thân





Thảo và Hưng trên sân thượng nhà Bác Tự
Trên đường “đông tiến”, từ California sang Tennessee, nó đi ngang qua Texas.
Buổi sáng tôi lướt facebook, thấy vợ chồng con cái nhà nó đang ở cái làng heo hút bên rìa Texas, tôi liền gởi ngay một tin nhắn “Mày có ghé nhà tao không?” Nó trả lời liền “Tao tính cắm trại ở Grand Prarie, có gần chỗ mày không?” “Không, cách 45 phút, ngược đường”. Tôi gởi tiếp ”Thôi đậu quách xe trước cửa nhà tao cho rồi.” “Xe của tao to đùng, tao sợ không có chỗ đậu trước nhà mày”. Tôi liền gởi cho nó xem cái hình chụp trước cửa nhà tôi, đậu một lúc cả mười cái RV cũng được. Nó hơi ngần ngại “Sợ hội làng xóm của mày không cho. Cái xe của tao hơi vướng chỗ, vướng mắt”. Tôi hiểu. Nó dọn nhà từ Cali sang miền đông, tài sản phần lớn đã được hãng vận chuyển đóng gói mang giùm, riêng cái xe RV này thì nó phải tự lái lấy thôi.

Tôi nhanh nhẩu gởi email cho hội làng xóm, hỏi xem có được đậu cái xe RV dài thượt trước cửa nhà dăm ngày hay không. Nhận được câu trả lời, tôi gởi tiếp tin nhắn cho nó. Cũng may nó lái xe đi chậm rì rì nên tôi có khối thì giờ mà hỏi han ra ngành ra ngọn trước khi nó kịp đến Fort Worth. “Đậu xe 48 tiếng được. Ghé ở nhà tao đi”. Rồi cho đủ sức thuyết phục, tôi thêm vào “Có nồi phở gà, nếu mày tới sẽ được mời ăn”.

Xe RV của nhà nó
Tất nhiên nó đến nhà tôi không phải vì nồi phở gà rồi. Mà vì tình thân họ hàng, mà vì những ngày xưa thơ dại đi phá làng phá xóm có nhau.
Nó ở đây là anh họ tôi, sinh cùng ngày cùng tháng nhưng sau tôi một năm, chính vì thế tôi chẳng nể nang gì nó, từ nhỏ cho đến tận bây giờ, khi nào tôi cũng chỉ một điều “mày tao” với nó, chứ cấm có được một chữ anh em. Nó cũng thế, mày tao chi tớ với tôi liền tù tì khiến cho vợ nó cứ tròn mắt ngỡ ngàng nhìn chúng tôi và chồng tôi bảo sao tôi “hỗn” thế, chẳng kiêng nể gì ông anh họ.
Gặp nhau ngoài cửa ngõ, giữa tôi và nó đã là 18 năm, kể từ lần cuối tôi thấy nó ở Minnesota. Khi đó tôi chưa có thằng con thứ hai, thằng con đầu mới được 2 tuổi, lên xứ Vạn Hồ một hai đòi đi bơi chỉ tổ nộp mạng cho muỗi đốt! Nó khi đó còn ở Canada, độc thân vui tính và than thở với tôi, không có người Việt Nam, chắc tao đến là lấy Da Đỏ mất! Sau đó tôi mất liên lạc với nó vì nó dọn xuống Cali, đi theo tiếng gọi của mối tình “vượt biên”. Tôi bận bịu với công ăn việc làm, với gia đình của mình nên không ráng tìm cách liên lạc với nó. Nó có gởi hình đám cưới của nó cho tôi xem, tôi mừng cho nó vì nó đã có chỗ neo thân, không trôi nổi theo đời sống độc thân nữa. Rồi sau đó là những tấm thiệp chúc mừng Giáng Sinh qua lại, thưa dần dần rồi mất tăm tích luôn. Nhờ facebook, tôi lại thấy nó hiên ngang xuất hiện giang hồ với một vợ ba con.

Bây giờ hai thằng con tôi đã lên đại học, riêng nó có ba đứa con gái xinh xắn. Đứa đầu tiên thua con út tôi một tuổi, không di cư với bố mẹ trên chiếc xe RV mà đã theo bạn đi Ohio chơi bằng máy bay. Còn lại hai chị sau đi theo bố mẹ như hai cái đuôi. Chị giữa mặt mày có hơi sưng sỉa vì bị bố mẹ dứt ra khỏi đám bạn bè làng xóm vui như Tết để đến một nơi chưa biết ai với ai, chưa biết mặt mũi bạn mới mình ra sao. Chị út dễ thương vô cùng, một hai gọi tôi là “cô Hương” rất thân tình rồi khoe với tôi những thứ nó làm được, từ những bức hình chụp lego chị xếp đến những tấm khăn ăn được chị gấp thành hình ngỗng ngan vui mắt. Đến khi chị lôi cái game chị thích nhất demo cho tôi xem thì tôi chóng mày chóng mặt, vì chị út bấm thoăn thoắt, màn hình nhảy rối tung lên, tôi lạc lối trong mê hồn trận trò chơi của chị.  
Nó hỏi tôi “Ê, mày ra sao rồi?” Tôi trả lời “Bình thường thôi, còn mày làm gì mà phải qua tận Tennessee thế?” Công ăn việc làm đẩy nó sang tuốt miền đông, tập làm bạn với nhạc đồng quê rả rích và tập quen dần với Elvis Presley các loại. Tôi chỉ sợ lỗ tai các em gái Cali chưa quen với loại nhạc này sẽ làm khó bố mẹ. Được một điều con cái nó biết nghe lời nên tôi nghĩ tụi nó sẽ ổn thôi. Riêng vợ nó cũng chịu khó từ giã Cali, chia tay gia đình để giang hồ với nó sang miền viễn đông. Cái này thì tôi thông cảm lắm vì tôi cũng phải chia tay với đại gia đình đi theo chồng vậy.

Nó ghé nhà tôi khá bất ngờ, không dự định trước nên tôi chẳng kịp xin nghỉ phép dẫn vợ chồng con cái nhà nó đi phơi nắng Texas cho biết mùi lửa đạn. Đành chỉ chỗ cho nó đi chơi rồi sáng sáng tôi vẫn phải đi làm, chỉ gặp lại tụi nó vào buổi chiều. Bù đắp lại, tôi hì hụi nấu cho cả nhà nó một nồi xôi mặn, rồi đổ công sang nấu món crawfish tươi nguyên, tôm tích còn dãy đành đạch trong bao, đặc sản của Louisana nhưng dân Texas ăn nhiều hơn. Cuối cùng là món thịt nướng chính hiệu Texas tôi mua ngoài tiệm vì món này ngoài khả năng nấu nướng của tôi.
Giữa các tô phở gà bốc hơi nghi ngút, món crawfish cay xé lưỡi, các dĩa thịt nướng dậy mùi BBQ sauce, tôi và nó sau ba bốn câu hỏi thăm tình hình thực tế  bắt đầu quay về với thuở bốn đứa chúng tôi lặn hụp trong những dòng nước đục ngầu của thác Cam Ly, tự học bơi một mình! Kết quả màn tự học là nó và em tôi bơi ra trò, tôi phải chờ lớn lên về Saigon lấy lớp bơi đàng hoàng, riêng bà chị tôi xin ở trên bờ cho chắc.

Bốn đứa tụi tôi ở đây là nó, chị nó, tức chị họ tôi, tôi và con em. Chỉ xê xích nhau một hai tuổi, bốn đứa tôi xúm vào phá như giặc đàng sau lưng hai Bác tôi và Ba Má tôi. Tôi và chị họ tôi là con gái có phần nhút nhát hơn, nhờ vậy phần nào kiềm chế được hai đứa kia, nếu không tôi không biết tụi nó sẽ còn phá đến mức nào. Tụi tôi chuyên nghịch ngầm, đến giờ phải trình diện các bậc phụ huynh khi nào tụi tôi cũng kịp chỉnh chu, quần áo gọn gàng, mặt mũi được rửa sạch, người lớn có biết đâu chúng tôi vừa mới lội nước ào ào trong dòng suối Ba Toa để bắt cá lia thia  hay đã kịp leo ngược con dốc đến Đỉnh Gió Hú mà không có anh chị lớn nào đi theo! Dalat năm 1975 có hai ba ngày vô chính phủ, nó và con em tôi đã mò lên Tiểu khu tự trang bị vũ khí chính hiệu cho mình bằng cái mặt nạ heo rộng rinh, dao găm giắt bên hông, bên hông kia là khẩu súng lục không đạn! Em tôi biết Ba tôi nghiêm khắc nên trước khi về nhà đã lột sạch các món ấy trả lại cho nó, còn nó thì không biết giấu những món này ở đâu cho qua mắt Bác tôi.

Nếu nó chịu khó chơi trò bán hàng vớ vẩn với tôi và chị họ tôi bằng cách đi ra đi vào mua bán những hạt bắp nướng được cạy ra rồi đính vào những cây tăm, trả tiền bằng những cái lá dâm bụt xanh mướt ngắt bên hàng rào, thì tôi phải chụm đầu xem nó ghè một cái đầu đạn chưa nổ! Tôi nghĩ lúc ấy chắc có ông  bà tổ tiên phù hộ nên đạn mới không phát nổ, mang cả bốn đứa vào nhà thương. Riêng nó bảo nó ghè đạn có nghề! Tôi chẳng tin, khi ấy nó mới mười một tuổi, biết gì về súng ống đạn dược đâu nào. Ngày ấy chúng tôi chiếm cứ cái sân thượng nhà Bác tôi, ghè đạn cũng ở trên ấy, nổi lửa nấu cơm trong lon sữa  bò cũng ở trên ấy. Hết chuyện quay sang đấu kiếm gỗ, bắn súng giả cũng ở trên ấy, chăng một cái lều đổ nghiêng đổ ngửa cũng ở trên ấy. Nó là đứa dạy tôi làm diều giấy. Con diều của tôi bay chẳng được cao vì trét hồ nặng quá, diều ì ạch mãi không bốc gió. Diều của nó lên cao vút, tôi dán vào dây diều những mảnh giấy nhỏ gọi là gửi thư, những bức thư của tôi theo gió và sự rung động của giây diều, sẽ lên tuốt trên cao đùa với trời mây. Sau dăm bảy bận bay, thường thì diều của nó sẽ mắc vào dây điện trước nhà Bác tôi, nằm vắt vẻo chờ trời gió tự đáp xuống đất, còn không một cơn mưa rào trút xuống sẽ làm cánh diều tơi tả. Còn nó khi ấy đang hì hục bẻ chổi, tìm giấy bóng làm con diều khác chứ chẳng ngồi không tiếc thương con diều cũ.
Bao nhiêu tiếng cười hồn nhiên tuổi thơ của chúng tôi đã vang lên ở trên cái sân thượng nắng nóng ấy. Khi chán sân thượng xi măng nóng phỏng chân, chúng tôi sẽ theo lối Ba Toa về nhà số 7. Gặp hôm có giết bò, giết heo, tôi và chị họ tôi nhắm mắt bịt tai chạy cho thật nhanh qua những khu chuồng nhốt hôi thối, còn nó và em tôi nhẩn nha đi xem rồi về kể lại không sót một chi tiết nào, đến nỗi Má tôi cấm tiệt không cho tụi tôi đi về ngả đó! Về đến nhà số 7, chúng tôi sẽ vào chuồng gà bắt mấy con thỏ con ra chơi, nghịch với thỏ chán chúng tôi quay sang thi leo cây đào. Nó và em tôi khi nào cũng vắt vẻo trên những cành cao nhất, tôi ở khoảng giữa cây, còn chị tôi cách mặt đất được ba thước đã là mừng!
Thác Cam Ly

Có hôm chúng tôi rủ nhau đến tận thác Cam Ly theo con đường mòn qua lối Lê Lai. Đi qua cây cầu khỉ, tôi thiếu điều bò lết trên ấy, mài mòn cả đũng quần, nhích từng chút một trong khi nó và em tôi chạy qua chạy về như không. Nhờ chị họ tôi mà tôi không liều mạng theo nó làm những trò nghịch ngợm khác của bọn con trai. Nếu nó và em tôi nhảy xuống suối đập tay đập chân vùng vẫy trong đó thì tôi và chị tôi ngồi trên bờ, thò chân xuống dòng nước đục ngầu khuấy bùn chơi. Nếu nó tìm cây chọc ổ rắn thì hai đứa tôi nhút nhát đứng nép bên vệ đường, sẵn sàng bỏ chạy nếu có con rắn nào phóng ra. Nếu nó leo tuốt lên ngọn cây tìm ổ chim thì hai đứa tôi đứng dưới gốc, chờ lượm nó lên nếu nó xảy tay ngã xuống.

Bây giờ chúng tôi đã quá nửa đời người. Kỷ niệm ngày thơ chỉ tìm thấy lại khi gặp nhau. Nó đi vượt biên khai tụt tuổi xuống nên bây giờ nó “trẻ” hơn tôi cả bảy tám tuổi. Nó bảo đã quyết định khai tụt tuổi thì chơi tới bến luôn. Hậu quả là khi tôi về hưu, nó vẫn phải tiếp tục đi cày thêm dăm năm nữa, he he. Tôi và nó ráp lại không còn phá phách như xưa nhưng chúng tôi ngấm ngầm chia xẻ với nhau thời thơ ấu, chia xẻ với nhau cuộc sống bận rộn bây giờ, chia xẻ với nhau mối lo toan về con cái, về công ăn việc làm, về đời sống hàng ngày tiếp diễn, cho dù có ở bờ đông hay bờ tây hay ở miền Trung Mỹ.

Tiễn nó đi Tennessee, tôi không khỏi ngậm ngùi vì những gì mình tìm thấy lại qua những câu chuyện của nó. Tôi hẹn nó gặp lại nhau ở rặng núi Smoky Mountain, cách nhà nó không xa. Thật tình mà nói, 18 năm vừa rồi là một khoảng cách quá xa, tôi không muốn thêm chừng đó năm nữa mới gặp lại nó. Tôi sợ khi ấy nó và tôi sẽ là những ông bà cụ lọm khọm, trí óc sẽ lu mờ và ngày xưa thơ ấu kể ra như là của ai chứ không phải của mình nữa. Và nhất là tôi sợ không được nhìn thấy ánh hồi ức lóe sáng lên trong mắt nó như bây giờ. Trong mỗi đứa chúng tôi vẫn là đứa trẻ ngày nào, tôi tin vậy.
Tôi chờ gia đình nó ổn định ở Tennessee xong là tôi lên đường, vừa gặp lại nó vừa khám phá rặng Smoky Mountain. Tất nhiên Smoky Mountain vẫn luôn luôn ở đó, chẳng biến đi đâu được, nhưng thời gian sẽ không chờ chúng tôi, chờ đợi tình thân tuổi nhỏ của chúng tôi.
Mong mau gặp lại nhau nhé, Hưng Rèo.

Lan Hương
Fort Worth 07/10/2015

(Hình minh họa (trừ thác Cam Ly) do Quỳnh Giao chụp trên chuyến du hành về miền Tennessee)


Suối Cam Ly


1 comment:

  1. Nhớ lắm, ngày xưa phá phách không sợ động thiên động địa . Bây giờ lớn tuổi rồi, đụng việc gì cũng lo sợ. Chắc có lẽ vì cuộc song đã đổ lên đôi vai mình quá nhiều trách nhiệm.
    Thảo

    ReplyDelete