Pages

Friday, September 30, 2016

Màu hoa năm xưa


"Cứ tưởng...."
Chị hỏi “Nhà số 7 đấy sao?” Mình ngậm ngùi trả lời “Không , không phải. Đó là hình chụp ở Spain”. Chị nói “Trời ơi, tưởng…”. Mình thở dài, ừ, cứ tưởng… Nhà số 7, mình đã xa nó bao nhiêu năm rồi chưa một lần quay về, lâu đến nỗi nó dường như không còn tồn tại nữa, lâu đến nỗi nó chỉ còn là nỗi ám ảnh thỉnh thoảng hiện về trong những giấc mơ bồi hồi rạng đêm về sáng. Đây chỉ là một góc phố của Pals, nơi có con dốc, vách tường và giàn hoa giấy giống như căn nhà số 7 ngày nào. Góc phố Pals năm 2016 mang hình ảnh số 7 Dalat năm 1980 làm mọi người cứ tưởng, làm mình cứ tưởng…

Trong vòng ba ngày lượn lờ các bãi tắm gần Begur, cả nhà cứ va vào bảng chỉ đường đến Tamariu lúc ẩn lúc hiện, thế là mọi người quyết định đến Tamariu xem có cái gì. Tamariu thuộc về địa phận  Palafrugell nơi du khách đổ đến ồ ạt, tràn đầy các bãi biển nổi tiếng như Calella, Llafranc…So với Palafrugell, Begur chỉ là “nhà quê dân dã”.  


Tamariu
Nhà mình có truyền thống thay đổi ý kiến xoành xoạch, quyết định mọi chuyện chỉ trong tích tắc cho nên thay vì thả cá sấu ở Tamariu, cái mì ống màu tím lại xuất hiện trong làn nước trong vắt của bãi tắm Alga Dolça. Chỉ vì cái tội không thích chốn đông người đấy thôi. Buổi sáng kéo đàn kéo lũ tới Tamariu thì đã khoảng 10 giờ, và theo truyền thống tìm và chờ đậu xe, rồi xếp hàng trả tiền parking đến mướt mồ hôi,  bãi biển Tamariu đã đầy những người không phải lệ thuộc vào xe cộ, có tiền thuê nhà sát bãi biển, rồi thì thả thuyền thả bè đậu kín mặt nước. Cái bà ở quầy Info dúi cho mình một tấm bản đồ in đầy tiếng Tây Ban Nha, lấy cây bút highlight quẹt thêm một màu vàng trên con đường nhỏ xíu nhìn toét mắt, bảo nếu chịu khó đi bộ khoảng 15 phút ra bãi Alga Dolça này thì cảnh sẽ đẹp hơn, sẽ riêng tư hơn, sẽ vắng người hơn. Alga Dolça, cái tên nghemang đầy âm hưởng vùng Địa Trung Hải rực rỡ làm mình quyết chí lôi kéo mọi người từ bỏ Tamariu, chực chỉ Alga Dolça.

Alga Dolca
Nghe lời bà ấy cộng với cái bản đồ, cả lũ lạc toe lạc toét. Càng đi càng thấy xa biển dần dần, xa bãi cát dần dần, con đường vút thẳng lên dốc đến nỗi hai bắp chân muốn bị chuột rút! Nhìn phái đoàn ôm cá sấu với vác mì ống vác dù hì hà hì hụi leo dốc thấy mà thương. Nhưng rồi đường đi nào cũng sẽ tới một cái gì đó. Cả nhà đổ xuống bãi cát Alga Dolça chật ních vào đúng ngọ. Hình như cái bà ngồi ở quầy Info buồn đời quẹt màu vàng cho bất cứ ai đến hỏi thăm nên mới ra cớ sự. Mình tính tách ra đi tìm ghềnh đá nhưng thiên hạ sau khi bị đi lạc vòng vo đã quá mệt nhọc nên quyết định cắm dù ngay bậc thang đổ xuống bãi cho khỏe.  

Nước trong các vịnh khi nào cũng trong hơn, lặng hơn vì ít sóng. Alga Dolça không ngoại lệ. Màu nước trong leo lẻo mời mọc mọi người đeo ống thở vào đi săn cá. Và tất nhiên sau màn đi lạc thì độ lạnh của Alga Dolça chẳng đáng kể. Cá ở Địa Trung Hải màu sắc không bằng biển Carribes nhưng mình chỉ cần nhìn thấy bất cứ con gì miễn không phải là người nhúc nhích dưới nước là mình đã vui lắm rồi.

Pals
Lần này mình không kể chuyện biển nữa mà là chuyện phố cổ Pals kia.  Các phố cổ ở Châu Âu khi nào cũng thu hút mình vì những con đường nhỏ hẹp, cấm tiệt xe cộ đi vào, nhà cửa xây bằng đá, và nếu thấy một pháo đài trên nóc nhà thì chẳng lấy làm ngạc nhiên. Pals là một trong những phố cổ như thế.

Đến Pals vào lúc bốn giờ chiều, sau một chầu bia và tapas ở cái quán ngay bãi biển Tamariu. Đó là tự thưởng cho mình vì lúc đi thì lạc, lúc về đúng đường nên không bị leo dốc, xuống dốc, và đúng y boong mười lăm phút thay vì cả 45 phút như cái bà ở Info đã nói. Pals khá nhỏ, phố cổ đi dăm bước đã hết. Tên đường toàn bắt đầu bằng “Carrer del…” mà mình dịch là “ngõ”, để hình dung những con hẻm này uốn lượn thế nào quanh cái nhà thờ cổ, quanh co cái tháp đồng hồ. Nếu chịu móc hầu bao trả tiền cho hướng dẫn viên du lịch thì chắc sẽ biết nhiều hơn về thành phố này. Hoặc nếu có ông anh rể thì ông ấy sẽ đi đọc cho bằng hết tất cả các bảng ghi chú, vào museum các loại mày mò rồi về kể cho cả lũ nghe. Đàng này nhất định không chịu chi một xu nào, ngoại trừ cho bia, lại không có ông ấy nên cả lũ  vừa đi vừa nhìn chung quanh và đoán mò.

Đại khái như thể nào cũng có một ông vua hay một lãnh chúa sống ở đây, rồi thì sẽ có đánh nhau với ai đó vì nhìn cái dàn pháo đài là biết liền. Mình ngắm nghía một bức tường có để một cái bình cổ cao chót vót, tưởng tượng không chừng cái bình đó đang chứa một đống xương mục của ông thánh bà thánh tử vì đạo nào đó. Nhìn chung quanh chẳng thấy bảng đề gì cả đành ráng đi gần một đoàn khách du lịch đang nghển cổ nghe hướng dẫn viên thao thao bất tuyệt, khổ nỗi cả đám nói tiếng Tây Ban Nha cho nên mình  chào thua. Té ra để giữ gìn cảnh quan và để cho dân địa phương có nồi cơm, các di tích lịch sử ở Pals không được chú mục gì cả. Đành về nhà tìm Google học hỏi thêm.  Pals có bốn tòa tháp vây chung quanh và một cái đồng hồ mặt trời to đùng ở giữa quảng trường, được gọi ưu ái là Torre de les Horses, hay Tháp Đồng Hồ theo tiếng Việt của mình. Mình tha thẩn khắp nơi đi chụp hình, riêng cái đồng hồ đá này ngỡ là cái mặt bàn xấu xí nào đó nên lờ tít, không ngờ đó là điểm nhấn của Pals!
Đứng ở thành phố cổ này nhìn qua các khe hở của pháo đài sẽ thấy bình nguyên miền Nam Girona của xứ sở Tây Ban Nha trải dài ngút mắt, gồm những ngọn đồi trọc trộn lẫn màu xanh của cây ô liu với nhữngsắc vàng nâu của đất đá khô cằn, rồi thì những xóm làng be bé xúm xít bình yên quanh một cái nhà thờ, dõi mắt xa hơn sẽ thấy tít tắp nơi chân trời là thành phố du lịch nổi tiếng Estartit . Và biển tuyệt nhiên chẳng thấy đâu vì bị những ngọn đồi trọc che khuất.  Pals còn nổi tiếng vì kiến trúc vòm cung của nó. Các cánh cổng, các cửa nhà đều là những đường vòng cung tuyệt mỹ. Mà cứ tưởng tượng nó được xây hồi thế kỷ 12, 13, kiến trúc sư chắc chắn không có nguyên một cái software để đo đạc, vẽ tới vẽ lui cổng vòm cho thật tương xứng, thật hoàn hảo rồi in “blue print” ra để thợ cứ thế mà xây. Mình đồ rằng ngày ấy họ chỉ nhìn bằng mắt, đo bằng tay rồi đẽo đục mấy cục đá cộng với kinh nghiệm cha truyền con nối, sản xuất những cánh cổng duyên dáng bền vững qua bao nhiêu năm tháng đến tận bây giờ.

Pals vào lúc 4 giờ chiều bị hun nóng dưới ánh nắng tháng tám của Tây Ban Nha, bốc lên mùi bụi, mùi thời gian. Chính vì cái ánh nắng này mà dân thiếu nắng màu da nhợt nhạt ở phương Bắc bằng mọi giá đổ xuống, dân dư giả nắng ở Texas thì vội vàng tìm bóng mát đi trốn! Vì là một pháo đài ngày xưa nên chỉ có vài cây cổ thụ ở giữa quảng trường, còn thì toàn gạch với đá nên cái nóng được nhân gấp đôi. Nhưng đứng hoặc ngồi dựa lưng vào vách tường nhà thờ, sát vào vách tường  tu viện, sẽ cảm thấy hơi lạnh của lớp đá dãi dầu qua bao nhiêu thế kỷ truyền qua da thịt mình. Và rồi không tránh khỏi một cái rùng mình…

Pals có những tiệm bán đồ lưu niệm mà mới nhìn thoáng qua, trông giống y như quán hàng xén, đồ đạc xếp tràn ra khỏi cửa, lại gần mới thấy  hũ lọ chai chậu được làm thủ công ở địa phương, thở phào vì không phải “made in China” và giá cả cũng phải chăng, vừa túi tiền du khách, những kẻ đã chi không biết bao nhiêu cho con đường lục lâm thảo khấu “Payage” đi ngang qua Pháp, từ phía Bắc đổ xuống.  


Tiệm chap phô
Và trong khi lang thang trên những con hẻm của Pals, mình tìm thấy một khúc “màu hoa vách tường nhà số 7”, thoáng bồi hồi tự hỏi dàn hoa giấy năm xưa nay ở đâu, vách tả li năm xưa còn trơ trơ cùng với thời gian hay không. Rồi tự dưng thấy tất cả chìm dần dần vào quên lãng. Đã bao nhiêu năm rồi còn gì. Cái tuổi thơ đã xa tít tắp, bây giờ ngồi nhớ lại, đâm ra mù mờ, lẩn thẩn và thi thoảng tự nhủ hay mình bị bệnh Dementia rồi đây, cái bệnh quên hết hiện tại chỉ nhớ về quá khứ?    

Quanh co với Pals chỉ trong vài tiếng, ra về hân hoan đánh dấu thêm một thành phố mình đặt chân tới trên trái đất này và không biết đến bao giờ sẽ quay trở lại. Đành thở dài “biết đâu được”.



Lan Hương
Fort Worth (09/30/2016)


Bình nguyên Girona


No comments:

Post a Comment