Pages

Friday, September 23, 2016

Plaja Fonda, đường đi không đến


Aiguafreda
Người ta bảo hai bà cộng với một con vịt thành cái chợ! Mấy bà nhà mình cộng với cái bản đồ thì coi như nguyên ngày đi bộ rã chân! Khổ nỗi bây giờ khi gặp lại nhau, tóc tai các bà đã được nhuộm tùy nghi để che dấu những sợi bạc lấp lánh cho nên chương trình phải chia theo độ tuổi tác và sức lực. Nghĩa là cho dân đi bộ và dân không đi bộ được, hay nói trắng ra dân chịu khó vác nước vác bánh mì rong ruổi trên những con đường mòn các loại, và dân thích ngồi xe hơi đến tận phút cuối cùng mới chịu thò chân xuống mặt đường!

Vì thế nên sau một đêm êm ấm và một buổi sáng đón ánh bình minh tưng bừng trên pháo đài, cả nhà chia hai phe đi về hai hướng.


Aiguafreda và Sa Tuna
Mình thuộc loại tự hành hạ thân xác nên quyết chí đi bộ dọc theo bãi biển, bắt đầu từ Aiguafreda, và  điểm  đến ở Fonda. Trên bản đồ  vẽ ngoằn ngoèo con đường với con số 2 tiếng đính kèm, vừa đi vừa về chẵn 4 tiếng, toán cộng làm đâu trúng đó nên mình hăng hái ra đi, sau khi hẹn gặp phái đoàn lười lúc 12 giờ ăn trưa chung với nhau ở Plaja Fonda.  Phái đoàn lười quyết định ngủ nướng rồi mới lái xe đi chợ mua bánh mì rồi mới đủng đỉnh ra chỗ hẹn ăn trưa. Chương trình rõ ràng, giờ giấc rõ ràng, điện thoại sạc pin đầy ăm ắp, bản đồ in màu sắc vàng nâu đỏ xanh thì chẳng ai đi lạc vào đâu được.

Nghe bãi này bãi kia có vẻ xa vời vợi, thật ra ngồi trong xe nhoáy một cái đã đến nơi, cái cực ở đây là tìm được chỗ đậu. Bệnh mất ngủ Má để lại làm quà khiến lần này cả bọn đổ ra bãi Aiguafreda sớm sủa, dân đi nghỉ hè tắm biển còn quấn mền ngủ kỹ. Mặt nước lặng như tờ soi bóng những chiếc du thuyền trắng muốt, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng và rất đỗi êm ả. Sáng sớm nước chưa được mặt trời sưởi ấm, sốc điện khi nhúng mình xuống nước bảo đảm sẽ nặng đô hơn, chả ma nào dại nhảy xuống biển giờ này, cung tử vi Song Ngư mang nặng trên đầu như mình cũng không đến nỗi liều mạng để thử xem! Cái xe được đậu êm ấm ngay cửa đường đi xuống bãi, cả người lái lẫn người được chở đều hí hửng khoác ba lô ra đi.

Qua một đêm thanh bình, không bị đám con nít người lớn quậy đủ kiểu nên nước Aiguafreda trong leo lẻo, nhìn thấy tận đáy. Bãi này toàn ghềnh với đá, chỉ có mỗi một rẻo xi măng cho tàu bè lên xuống. Theo kinh nghiệm của mình có đá là có cá cho nên vừa đi bộ vừa nhìn chằm chằm xuống tận đáy tự nhủ chờ đấy, lát nữa quay lại mình sẽ nhảy thẳng xuống xem có con gì! Mình đọc trong cuốn quảng cáo các ghềnh bãi của vùng Costa Bava mới để ý thấy họ hay đề thêm là bãi biển dài bao nhiêu mét rộng bao nhiêu mét! Chẳng hạn như San Riera thuộc loại nhỏ, dạng cát. Trong khi Aiguafreda còn tí hon hơn, thước tấc thua kém hẳn và thuộc dạng đá. Mình chẳng cần bãi  cát rộng mênh mông cả mấy chục cây số như Punta Cana làm gì, chỉ cần nước trong, có đá có cá là vui rồi. Mình đã chấm được một cục đá bự sát mặt nước, có chỗ dễ lên dễ xuống cho chị em để  khi quay về sẽ trải chiếu tuyên bố chủ quyền trên nó.

Tây Ban Nha chịu khó xây đường đi bộ nên bọn mình lại thả bước trên con đường ven biển. Đường đi vẫn đẹp như mơ, lượn theo triền núi. Lần này đi về phía Nam nên biển bên tay trái, núi ở tay phải và mặt trời treo chênh chếch trước mặt. Mỗi người một ba lô vác một chai nước với một khúc bánh mì nhồi cá hộp cộng với ba khoanh dưa leo. Chỉ cần thế thôi vì thiên nhiên thật ra đã là một món ăn khoái khẩu rồi.

Sau khoảng năm cây số đi đường lát gạch tráng xi măng, cả lũ ngỡ ngàng thấy mình bị quăng cái ạch vào con đường đá sỏi lổn ngổn. Chính phủ  bỏ tiền xây cái cầu thang uốn lượn dẫn từ vách núi dẫn xuống bãi đá chắc hết sạch tiền, dân tản bộ với giầy cao gót có bò được đến đây cũng hết xí quách nên cả đôi bên đều hỉ hả chấm dứt con đường xi măng cho xong chuyện. Riêng mình thì đường đất hay đường xi măng cũng thế cho nên cả bọn bắt đầu vào con đường đất đá dăm dẫn thẳng lên ngọn đồi trước mặt. Càng lên cao cảnh càng đẹp vì thoát ra khỏi những cành cây thông vướng mắt, biển trải rộng ra muôn phía, và bầu trời được nâng cao hơn. Và khi chụp hình, có cảm tưởng người được chụp đang bước thẳng xuống biển!

Đường đi tiếp tục lượn theo các vịnh nhỏ, quẹt ngang làng chài Sa Tuna đang ngủ nướng, thuyền bè gác hết lên bãi, đi qua sân gạch dăm ngôi nhà khác, lượn sát vài cánh cửa chớp đóng kín, rồi con đường chui tọt vào rừng! Đến bây giờ thì mồ hôi ra như tắm vì không khí thiếu hẳn làn gió biển trong lành. Biển đã để lại sau lưng, trước mặt là con đường mòn lượn lên lượn xuống trong rừng cây.

Bất thình lình chuông điện thoại của bà chị đổ hồi váng cả rừng. Thì ra phái đoàn ở lại không đề máy chiếc xe Audi cáu cạnh được. Và nghe đâu đã làm kẹt luôn cả thành phố Begur vì xe chết máy ngay ở cái bùng binh giữa phố! Chủ nhân của Audi đang ở giữa rừng, một tay đập muỗi, tay kia diễn tả phải làm gì với cái cần số, cái chân thắng, cái chân ga. Sau một hồi múa loạn lên thì chủ nhân quyết định quay về  cứu người cứu xe. Xe không nổ máy thì đi đâu được nữa? Thế là cả lũ đành quay trở lại với tinh thần tương thân tương trợ, lá lành đùm lá rách, có chết thì chết chùm với nhau cho vui.

Vừa tuôn xong cái dốc đứng thì điện thoại lại rung bần bật, hỉ hả bảo xe nổ máy rồi bây giờ tiếp tục lái đi chợ đây! Cả đôi bên cùng mừng như bắt được vàng. Đoàn khổ hạnh quay ngoắt leo lên lại con dốc, tiếp tục sự nghiệp thẳng tiến đến bãi Fonda. Kỳ này phải cộng thêm một tiếng vì sự cố của xe mà người đi bộ bị ảnh hưởng.


Nước vịnh Sa Tuna
Vừa leo đến đỉnh con dốc, điện thoại lại réo ầm ầm, rên rỉ báo tin xấu xe lại không nổ máy được! Còn tin mừng là xe đang đậu ở parking trong chợ nên thị dân Begur không bị tắc ách giao thông! Chủ nhân Audi lúc này phát cáu, quyết định dứt khoát quay lại xem cái xe của mình ra sao! “Oh my Audi, Oh my baby!” “My baby” đang dở chứng, dám đòi một đống tiền lắm đấy chứ chả chơi!

Cả lũ lại tuôn dốc. Có con dốc trong rừng mà leo lên leo xuống hết mấy bận! Đường quay về phải kíp kíp vì có đến bốn nhân mạng đang phụ thuộc vào tốc độ đi bộ của sáu mạng khác. Cho nên lúc đi rề rà hình với ảnh, lúc về tuôn luôn một mạch, tìm được đường tắt nào là lao thẳng vào, có lúc xém leo rào nhà người ta cho nhanh!

Về đến nhà đúng 11 giờ trưa, phái đoàn kia cũng đã nổ được máy xe, đã mò được về nhà. Audi được lôi ra đề máy, tắt máy rồi đề máy. Nó ngoan ngoãn bật tắt, bật tắt, êm ru bà rù, chẳng thấy hỏng hóc chỗ nào. Cả bọn nhún vai, có trời mới biết!

Thôi thì đã đứng ngọ, Plaja Fonda địa điểm hẹn gặp nhau chỉ có trên bản đồ, hai bên đã gặp nhau ở nhà rồi cho nên lôi bánh mì trong ba lô ra vừa gặm với ngắm vòng vịnh San Riera sáng ngời ngời dưới ánh mặt trời tháng tám. Rõ là mèo lại hoàn mèo!


Aiguablava
Các bà với cái bản đồ không bao giờ ngồi một chỗ cho nên mọi người lại kéo nhau đến bãi Aiguablava. Lần này quyết định đi chung, không chia hai ba nhóm để rồi đi cứu nhau đến bở hơi tai.

Nếu ra biển sau giờ trưa thì cứ thế mà lái xe vòng vòng tìm chỗ đậu như câu cá chờ thời cơ! Nghe nói mất hết cả hơn 20 phút, có cãi nhau với ai đó vì màn xí chỗ đậu. Ai đậu xe thì đậu, ai khăn gói đi tìm bãi đáp để trải chiếu thì tung ra tứ phía đi tìm. Bãi tắm đã đông người, mái dù san sát, khăn tắm giăng khắp nơi. Đừng nói gì đến hai ba chiếu, một chiếu cũng đã là khó tìm chỗ để trải rồi. Mình quyết chí “think out of the box”, đi vòng ra đàng sau đám đông, tiến thẳng vào các ghềnh đá, đường đi tuy khó nhưng vì vậy không ai mò đến cho nên mình tìm ra được một bãi đáp lý tưởng, ngay chân núi, mát mẻ không cần giương dù, và tha hồ trải chiếu.

Aiguablava rộng hơn San Riera. Nước rất trong và rất ấm vì khuất gió. Mình nghĩ chắc tại cả buổi sáng quần quật không đi đến đâu nên mọi người toát hết mồ hôi, không cảm thấy làn nước lạnh làm cho giật bắn cả mình. Con cá sấu được thả xuống, cái mì ống xốp được thả xuống. Hai thằng con trên đường khuân vác dù chiếu đã kịp ghé quán  bar vác thêm hai ly cocktail mojitos và ba lon bia để cả đám cụng ly trên mặt nước xanh ngắt lấp lánh. Mừng vì Audi không đổ bệnh bất thường, mừng vì cuối cùng cũng được xuống nước, và mừng luôn là sáng nay cũng đã được đi bộ dăm cây số.  


đường đi đến Plaja Fonda
Vẫy vùng trong làn nước mát lạnh một hồi, mình quyết định đi theo con đường dọc bờ biển đi tìm lại bãi Fonda, điểm hẹn nhưng không đến được sáng nay.  Đường đi đến Fonda ngang qua bãi Fonnell xinh xắn nép sát dưới chân núi. Rồi thì Fonda mở ra trước mắt, trông na ná như San Riera. Nhìn con đường dốc lẽ ra sáng nay phải đi, thầm nhủ thôi không đi cũng không có gì phải luyến tiếc vì phần lớn nó vòng vo trong rừng, chỉ quẹt ra biển tí xíu lúc đổ thẳng xuống bãi cát phía dưới mà thôi.

Aiguablava có cửa tiệm cho dân đi lặn và snokeling, mình hiên ngang bước vào hỏi giá cả, ngỡ ngàng vì rẻ hơn bên Carribes rất nhiều nên hăng hái chọn ngày chọn giờ cho con đi lặn, bố mẹ đi snokel. Sau đó cả lũ hỉ hả kéo thẳng vào tiệm bán cà rem bên cạnh mỗi người một que vừa liếm láp vừa ngắm biển. Thoáng nhớ những cây cà rem tuyệt vời sau mỗi chuyến đi bộ rạc cẳng ở Ý năm 2008.   

Buổi chiều về nhà, ngồi gác chân trên chiếc bàn ngoài sân, một tay cầm con cá nướng nóng hổi, tay kia nâng ly Sandria, nhìn thằng cháu bay chiếc drone nhỏ xíu của nó, rồi ngắm màu trời hoàng hôn từ từ đổi màu xanh sang hồng rồi tím, tự nhủ dù đường đi không đến nhưng niềm vui vẫn đầy tràn vì quanh mình còn biết bao nhiêu điều khác nữa, phải đâu chỉ có mỗi con đường đến bãi Fonda!

Lan Hương

Fort Worth (09/16/16)

 



Aiguablava

No comments:

Post a Comment