Pages

Friday, September 9, 2016

Ngày bắt đầu ở Begur

Platja del Raco
Cả nhà đổ xuống phi trường Barcelona lúc 8 giờ sáng, giờ Tây Ban Nha, hay là 2 giờ sáng giờ Mỹ. Có nghĩa là bốn bộ mặt ngái ngủ nhìn mặt trời mọc ở Barcelona chỉ với nửa con mắt mà thôi. Lúc sắp hạ cánh, mình đã biết thân nên xin một ly trà đặc không đường không sữa để mà còn tỉnh thần hồn sống qua một ngày mới toanh trong khi đêm tối vẫn còn trong tiềm thức. Dù sao cái phi trường lộng lẫy đầy những cửa tiệm nổi tiếng trên thế giới cũng đánh thức mọi người dậy phần nào. Tất nhiên là không ai muốn sa đà vào các cửa tiệm này để khỏi mất thì giờ. Nhà mình đã từng ghé phi trường này mùa đông năm 2013, đã từng lê lết sờ mó đủ mọi thứ nhưng kiên quyết không mua gì cả vì giá ở trên trời nếu so với cái chợ Amazon.

Từ balcon nhìn xuống
Con đường từ Barcelona về Begur không có gì đặc sắc ngoài những ngọn đồi trọc lơ thơ mấy bụi cây. Khi cái bảng tên Begur hiện ra thì mình đánh thức hai thằng con dậy bảo chúng nhìn phải nhìn trái xem thấy biển không. Fort Worth nằm giữa Texas, biển xa vời vợi cho nên thấy biển hay không thấy biển lúc nào cũng là một câu hỏi lớn mình dành cho lũ con từ khi chúng còn nhỏ cho đến tận bây giờ, khi chúng đã lớn đã biết chia xẻ mùi vị ly bia với bố mẹ.  

San Riera
Và rồi biển òa ra trước mắt. Với mặt trời chói chang. Với bầu trời xanh ngắt. Tuyệt vời nhất là khí hậu rất mát mẻ, trong lành. Cứ tưởng tượng chỉ 24 tiếng đồng hồ trước đó, mình mặc áo sát nách, quần cụt, mồ hôi mồ kê đầm đìa dưới cái nóng 100 độ F của Texas để mà nhồi nhét, gói ghém đồ đạc cho chuyến du hành, mới thấy làn gió mát từ biển thổi lên quý giá biết chừng nào.

Cái nhà cho thuê có một vị trí tuyệt vời nhìn xuống bãi biển vòng cung Platja del Raco. Nhìn thấy nó mình chỉ muốn chân trước chân sau tiến thẳng xuống bãi với làn nước xanh ngăn ngắt. Mọi người hỏi thế không mệt à, mình bảo xuống bãi biển nằm ngủ cũng được nhưng mình cần phải ở gần nước, càng gần càng tốt. Cung tử vi của mình là Song Ngư cho nên mình rất cần và thích nước. Không có nước, mình như cá mắc cạn. Nước kiểu gì cũng được, mặn, ngọt, lờ lợ, trong đục cũng xong tuốt, hay dù chỉ là một cái ao thôi cũng đã là sung sướng lắm rồi, huống chi cả một màu nước xanh ngăn ngắt đang mời mọc thế kia.

San Riera
Sau bữa trưa cả nhà đổ xuống bãi San Riera với hai cái xe. Lúc này thì mình tỉnh ngủ hẳn nhờ chứng kiến cái màn lái xe chạy vòng vòng tìm chỗ đậu. À, bên Mỹ có màn lái xe thẳng xuống bãi cát, từ xe đến mép nước chỉ vài thước cho nên mình lạ lẫm với cái màn tìm chỗ đậu rồi khăn gói đi bộ ra bờ biển.

Gió trên bờ rất mát, nhưng cát phơi nguyên ngày dưới ánh nắng mặt trời nên bỏng rãy cả chân. Cứ ngỡ cát nóng như thế thì nước cũng ấm, ai ngờ nhảy xuống nước là cả một chuyện “cảm tử”. Như bà chị nói, nhúng người xuống nước như bị sốc điện vì làn nước lạnh buốt! Nhưng khi đã vượt qua được cú sốc này, nghĩa là chìm nghỉm từ đầu đến chân sau một phút thì mới thấy không đến nỗi cóng tay cóng chân. So với cái nồi nước sôi ở hồ bơi nhà mình, thì làn nước của Costa Bava là cả một thái cực! 

Chìm vào cái chô nào được nữa!
Bãi Sa Riera chỉ là một cái vịnh nhỏ giữa muôn vàn các vịnh rải rác dọc bờ biển Tây Ban Nha. Thiên hạ nằm ngồi san sát nhau, mái dù che nắng chỉ cách nhau vài tấc, không phải như bãi Galveston một mình chiếm cứ cả một khoảng không gian rộng, nhất định không chung đụng với hàng xóm. Sau một ngày ở Sa Riera, mình quyết định ra đơn vị là “chiếu” để khẳng định chủ quyền trên bãi biển. Đại khái trải được một tấm khăn ra thì “diện tích” của nhà mình trên bãi biển là một chiếu, trải được hai tấm là hai chiếu. Sau đó chiếm cứ lần lần, nới rộng cơ ngơi dần dần. Có hôm trên bãi biển đông nghìn nghịt, nhà mình ngoi lên được đến năm “chiếu”, tha hồ mà bày đồ đạc ra!

Con đường cái quan
Sa Riera là bãi dốc, nghĩa là năm bước từ mép nước thì úp, hụt chân,  nước mấp mé ngang tầm mắt.  Không biết đứng nước thì phải vội vàng quạt tay quạt chân vô bờ lại! Cả nhà nhìn quanh ngoài hai thằng con thì mình là người biết bơi khá nhất, cho nên những người còn lại biết thân, biết phận đã lo thủ thế bằng một cái áo phao, một cái ống “mì xốp” và một con cá sấu. Với chừng đó “phao cấp cứu”, cả nhà ra khơi. Chìm dưới làn nước mát lạnh của biển Địa Trung Hải sau gần 16 tiếng đồng hồ từ nhà ra phi trường lên máy bay rồi lại phi trường rồi máy bay rồi phi trường, mới thấy sảng khoái đến cỡ nào, tay chân được duỗi ra hết cỡ, các bắp thịt được duỗi ra hết cỡ, xương khớp được duỗi ra hết cỡ. Đầu óc lúc này khá minh mẫn vì tách cà phê đặc sệt uống vào lúc giữa trưa và cú sốc điện kể trên, thế nên mình thành cá trong làn nước lạnh trong veo thay vì ở nhà quấn mền ngủ bù.

Bãi Nude
Dọc theo bờ biển là con đường đi bộ được xây rất đẹp, một bên là núi bên kia là biển. Đi vài bước từ bãi đã thấy mình ngang lưng chừng núi để nhìn xuống bãi biển cắm đầy dù, du thuyền đậu lác đác trên làn nước xanh. Theo con đường này nhà mình đi sang bãi Platja del Raco, bãi biển rộng nhất vùng Begur. Trên con đường đi, cả đám phải đi ngang qua bãi Nude Illa Roja. Gọi là nude chứ nếu có mặc đồ tắm xuống đó cũng chẳng sao, và nó rất chi ư là chình ình ra đó cho quần chúng đi ngang qua như đi chợ, chứ không hề kín đáo nấp sau bụi cây, gốc cỏ, mỏm núi nào cả. Đây là một điều khá khác biệt với Mỹ, chốn được gọi là Tân Thế Giới chứ đầu óc không tự do bằng Âu châu về cái khoản đạo đức. Mình chụp được tấm hình một ông chả mặc gì ngoài đôi chân vịt, cái mặt nạ và cái ống thở nằm úp ba ba trên mặt nước biển xanh biếc mò mẫm snokeling. Bãi Plaja del Raco được nhìn thấy từ ban công nhà thuê là một dải vòng cung khá lớn, nếu nhìn qua ống zoom máy hình, sẽ thấy những con sóng thay phiên nhau đập vào. Bà chị bảo gió lớn sóng lớn vậy làm sao bơi! Thật ra là tùy ngày, hôm mình đến gió hơi to nên thấy sóng bạc đầu. Mấy hôm sau gió lặng, nhìn qua zoom toét mắt chỉ thấy một mặt biển tĩnh lặng, một bãi cát êm đềm.
Dọc con đường đi dạo, biển vẫn xanh ngăn ngắt một màu đặc biệt của Địa Trung Hải, màu xanh không giống vùng nước Caribes, vùng vịnh Mexico, hay ngay cả màu nước của Florida. Ở đây không cho xây những khu resort vĩ đại che khuất cảnh quan mà chỉ là những mái nhà trắng khiêm tốn nấp trên đồi, hay những khách sạn be bé cửa sổ mở to hết cỡ hướng ra biển.  

Hoàng hôn
Buổi chiều, mình đãi cả nhà ăn món nem nướng cuốn bánh tráng với bánh hỏi chấm tương Cự Đà. Hai  gói thịt nem nướng được nhét trong vali của thằng con, cái thằng tuyên bố mẹ là chuyên viên phá luật lệ. Nhưng nếu không phá luật thì không có nem nướng và cũng không có một thùng xoài của Mexico thơm lừng, một túi mít thơm lừng làm quà.  Nó rất ngạc nhiên khi thấy cái vali chứa hai gói nem nướng của nó cộng với cái vali xách tay chỉ chứa mỗi thùng xoài đi qua quay hải quan Tây Ban Nha mà không ai chặn lại hỏi han gì cả. Toàn bộ hệ thống kiểm soát dựa vào tính chân thật của hành khách. Lâu lâu không chân thật một bữa thì được ngồi ban công Tây Ban Nha ăn nem nướng Việt Nam uống rượu tì tì ngắm hoàng hôn buông dần trên vịnh San Riera. Cũng đáng để phá luật lắm chứ.
Buối tối lăn ra ngủ sau đúng 20 tiếng mắt ráo hoảnh, nửa đêm tỉnh giấc không biết mình đang ở đâu trên trái đất này. Ra ban công nhìn xuống biển đêm với ánh đèn lấp lánh, tự nhủ mình đang mơ đấy thôi.

Lan Hương

Fort Worth (09/01/16)



No comments:

Post a Comment