Pages

Friday, February 13, 2015

Hãy ngủ ngon giấc ngủ thật đầy (Tố Mai)


Biết nói  làm sao khi tin dữ vừa ập đến? Sáng sớm  đang chuẩn bị đi làm thì chuông điện thoại reo. Điện thoại sớm thế này thường là điều không vui  rồi đó. Hằng nức nở ở đầu dây : Mai ơi, Dũng đã mất rồi!
Phải, Dũng đã ra đi vĩnh viễn, đã không còn trên cõi đời  này nữa. Dũng vẫn còn nằm trong  bệnh viện đây, nhưng đồng thời  Dũng cũng  đã ra đi rất xa, có lẽ đang trên đường trở về  Dalat dấu yêu, của những ngày tháng  êm đềm  cũ rất xa xôi, và mới với  những thực tế hàng ngày, với vợ con, và các cháu. Đúng vậy, Dũng cũng đã là chủ một gia đình nhỏ  riêng của mình. Nhưng nghĩ về Dũng, nhớ về Dũng trong tôi vẫn là hình ảnh của  một thời  còn rong chơi khắp trời phiêu lãng  qua những đồi núi , vườn  tược  ở Dalat …
Dũng nhỏ hơn tôi nhiều tuổi. Kỷ niệm khó quên  hồi còn nhỏ là Dũng nghịch bình ga sửa xe  của bác Tự sao đó làm bình ga phát nổ và cháy xém mặt Dũng, từ đó chết tên Dũng Sẹo. Cũng không lấy gì làm phiền hà vói cái tên này hay những vết sẹo  ở bên mặt, Dũng  luôn quay trở về nỗi đam mê lớn nhất của mình là xe hơi.


Châu Âu du ký
Sau này khi tôi đã rời bỏ đất nước và lưu lạc xứ người,  có một lúc thật lâu không còn liên lạc nhiều với  những người còn ở lại, cho đến khi tôi trở lại VN , trở về căn nhà thời thơ ấu, đồng thời tới thăm nhà bác Tự với các anh chị em họ ở đây. Lúc đầu còn gượng gạo sau bằng ấy năm không gặp, nhưng rồi, những nhắc nhở về kỷ niệm ngày xưa đã xóa tan những khoảng cách này. Dần dần chúng tôi trở lại như ngày xưa còn bé. Nhưng nhất là 2 lần Dũng cùng mấy bà chị làm cuộc Âu du, đến thăm chúng  tôi ở Bỉ. Những dịp này đă khiến chúng tôi xích lại gần nhau hơn nữa. Cuộc sống mỗi người có đổi thay, nhưng cái tình chị em , tuy là chị em họ trong gia đình vẫn còn nguyên đó không hề suy suyển. Tôi nhớ những ngày Dũng ở nhà tôi ở Bruxelles, Dũng dậy thật sớm, mở của đi ra đường. Tôi nằm trong nhà nghe tiếng Dũng xuống cầu thang, tiếng mở khóa cửa, tự hỏi không biết ai đi đâu mà sớm thế. Sau này biết là Dũng, hay dậy sớm, ra ngoài đi dạo và hút thuốc một vòng trước khi trở về nhà cùng chị em ăn điểm tâm. Dũng không sợ đi lạc sao ? Sao mà lạc được Mai ? Dũng đi vòng vòng quanh đây thôi, có lạc thì hỏi người  ta, Dũng biết tiếng Pháp mà! Nhưng có biết địa chỉ nhà là gì không ? Ờ há, cũng không biết nữa hay quên mất rồi!!! Thế đấy, cũng có lần Dũng đi  mãi không thấy về, đi kiếm cũng chẳng biết ở đâu mà kiếm, cả nhà đành ngồi chờ, cuối cùng thì Dũng  cũng về đến nhà được sau khi đã  vòng mấy bloc nhà. Quả nhiên là có đi lạc thật .
Bạn mới

Lần sau cùng Dũng sang  Bỉ cùng với các chị và cháu ăn đám cưới Tố Chi, tôi nhận thấy Dũng có gầy đi hơn trước, và hút thuốc còn nhiều hơn  nữa. Nhưng vẫn vui vẻ, vẫn thích đi dạo buổi sáng để khám phá. Dũng nói qua đây để xem dân chúng ở đây sinh sống thế nào, xem cảnh vật chung quanh chứ đâu mà cứ đâm đầu vào mấy cái shopping  mall, Dũng không cần mua sắm gì cả. Dũng khoe khi ở Frankfurt đã một mình lấy xe lửa và xe điện đi cùng khắp thành phố, đi cả ngày đến chiều tối mới về.  Dũng  rất thích vậy, một mình đi đông đi tây, không chịu sự chỉ huy của mấy bà chị, cứ  hở ra là đi vào mấy cái mall ! Dũng sống đơn giản, thích làm cái gị mình thích, mà đã thích thì làm cho bằng được.
Vậy mà sau những ngày  sum họp vui vẻ, đám cưới, rồi Noel, rồi  Tết Tây chỉ  khoảng 2 tháng sau  là có tin dữ đến : Mai ơi, Dũng bị sốt, ho, vào bệnh viện  cấp cứu, họ chụp hình và chẩn đoán là ung thư phổi .

Dalat bình yên
Có lẽ nào lại thế, mới  vui vẻ với nhau đây thôi! Thế là những cú điện thoại qua lại, thư từ gửi gấm đưa Dũng về Saigon gặp bác sĩ chuyên khoa để họ xác định bệnh cho rõ ràng. Không biết suốt thời gian này  Dũng suy nghĩ những gì, lo sợ, hay tuyệt vọng ? Không, Dũng hoàn toàn tin tưởng vào bác sĩ sẽ chữa khỏi bệnh để Dũng lại tiếp tục rong ruổi với cái xe của mình. Riêng tôi thì đã hiểu tiên lượng cho căn bệnh này là rất xấu, dù có làm gì đi chăng nữa, có ở đâu đi chăng nữa, VN hay Mỹ, Đức, Bỉ cũng sẽ không có cách gì điều trị khỏi  căn bệnh quái ác này. Nhưng người trong cuộc thì vẫn hy vọng. Cũng phải được 7-8 năm nữa chứ, phải không Mai ? Hy vọng là nguồn sống, hy vọng cũng làm lu mờ lý trí  để có thể sống được trong một vòng  ảo giác nào đó. Cả một năm trời Dũng đã sống như vậy, rất lạc quan và tin tưởng , không nghi ngờ, không đặt câu hỏi, ngay cả khi các xét nghiệm về cho thấy là tình trạng đã xấu đi nhiều. Bây giờ y khoa tân tiến, họ phải có cách để chữa trị chứ, Dũng lý luận như thế. Chắc hẳn  chưa có lúc nào Dũng nghĩ đến cái chết có thể  đến và mang mình đi .
Cuộc sống quanh đây

Dạo sau này ít thấy hình Dũng chụp và đưa lên facebook. Dũng không còn đi xa được nữa, không còn lái xe được nữa, Dũng cũng tự thu mình vào và ít muốn tiếp xúc với ai, kể cả các bà chị, mặc dù ở kế bên mà đôi khi cũng không dám hỏi han hay tâm sự. Dũng suy nghĩ  gì trong những ngày tháng đó? Đau đớn, lo sợ? Cái cô đơn của người đi biển một mình! Nhưng có lẽ Dũng chưa bao giờ tắt nguồn hy vọng vẫn thắp sáng ngời ở một góc nào  đó trong tâm hồn, cho nên mới nhất định bằng mọi cách về đến  Saigon, vể đến Chợ Rẫy, như  một bảo đảm an toàn cho sự sống còn của mình. Cuối cùng Dũng cũng đã ra đi từ bệnh viện này, cái nơi  mà ngay từ đầu đã cho Dũng biết bao nhiêu là hy vọng để được sống  trong vòng hơn  một năm qua.

Cầu vồng đưa Dũng về trời
Cuối cùng thì Dũng cũng đã được trở về,  về nơi chốn đã hằng ấp ủ những giấc mơ, những kỷ niệm chắc chắn là êm ái vô cùng, sau những đau đớn dằn vặt của một căn bệnh oan nghiệt .
Dũng ơi, hãy ngủ ngon giấc ngủ thật đầy!

TỐ MAI ( 12/2/2015 )
Chú thích: Tất cả hình ảnh đều là do Dũng chụp

No comments:

Post a Comment