Pages

Thursday, February 26, 2015

Một ngày thong thả


Đúng 6 giờ sáng, điện thoại báo thức của cô rung bần bật với bài C’est bon la vie của Nana Mouskouri:
Douc'ment me bouscule pas
Laisse-moi prolonger l'aube
Et chanter n'importe quoi
Vive la vie
Que c'est bon la vie
lalalala la la la c'est bon la vie
lalalala la la la c'est bon la vie”


Giá như mọi ngày khác cô phải nhảy bổ ra khỏi giường rồi mắt nhắm mắt mở quờ quạng đi vào phòng tắm, riêng sáng nay cô thong thả với tay tắt bài nhạc báo thức, rồi nằm yên nghe ngóng. Buổi sáng cực kỳ yên tĩnh, tuyệt không một tiếng động nào ngoài đường. Thường ngày ấy à, giờ này tiếng xe cộ đã bắt đầu ì ầm ngoài đầu ngõ. Hôm nay thậm chí lại còn chẳng nghe thấy tiếng chim hót, tiếng chó sủa gì cả, chỉ có tiếng mưa đá đập rào rào vào khung cửa kính mà thôi. Tivi với lại radio với lại Facebook cả mấy ngày nay ra rả báo tin trận bão tuyết sẽ đổ bộ vào vùng Fort Worth ngày hôm nay, bắt đầu là màn mưa đá trước, rồi tuyết sẽ đến sau. Nhiệt độ tiếp tục tuột dần xuống dưới mức đóng băng từ tối hôm qua. Từng hạt mưa kết thành những tinh thể trắng tinh nhỏ xíu rơi xuống nằm yên ấm trên đường, trên hè phố, trên mái nhà. Nhìn thì vô hại, nhưng nếu bước lên chúng thì sẽ biết tay nhau ngay! Đường xá trơn láng, mà đường trơn có nghĩa là xe cộ sẽ quay mòng mòng trên đó, mà xe cộ đi cứ như người say rượu thế kia thì nếu không có việc gì gấp gáp, xin các ông các bà ở yên trong nhà giùm, cảnh sát giao thông đã nói chắc nịch như thế rồi còn gì. Chưa kể tối hôm qua nguyên một danh sách hơn 700 học khu đóng cửa đã được chiếu chạy  không dứt trên tivi, nhà trường còn cẩn thận hơn gởi email cho quý vị phụ huynh, thông báo trường đóng cửa, con em quý vị cứ ở nhà mà ngủ nướng. Lũ học trò hò reo sung sướng hết mức, khỏi phải lo đối phó làm test với lại bài tập. Riêng bản thân cô cũng chẳng việc gì mà phải tích cực đi làm lấy điểm. Việc sở không làm một ngày chẳng chết ai, cô không dại mà lái xe đi trên đường trơn bóng láng như thế này để rồi ngồi bứt tóc vật lộn với mớ programs rối như canh hẹ kia.

Thế là cô nằm tiếp trên giường, tai lơ mơ nghe tiếng mưa đá tiếp tục gõ tí tách ngoài khung cửa. Đúng 15 phút sau, hai con chó cào cửa xin ra sân. Cái khoản này thì không thể nào lần khân được, cô bấm bụng bò ra khỏi  chăn ấm nệm êm, xuống nhà mở cửa sau. Không khí lạnh buốt táp vào mặt làm cô tỉnh cả người. Sân sau đã trắng xóa bởi hành triệu triệu những hạt mưa đá nhỏ li ti. Cô lấy chân di di trên bậc thềm cửa. Cũng khá trơn, nhưng nếu đi đứng cẩn thận thì không đến nỗi ngã vỡ mặt. Cái hồ cá đã đóng một lớp băng mỏng trên mặt. Hôm qua cô quên nhắc ông chồng bỏ cái sưởi vào hồ, nếu làm thế mặt hồ không bị đóng băng kín bưng, không khí mới có chỗ vào cho cá thở. Hai con chó xong việc vội vàng nhào lại vào nhà, sủa ầm lên vì lạnh. Cô liếc đồng hồ, chưa đến bảy giờ, quyết định lên lầu nằm nướng tiếp.

Vừa đặt lưng xuống giường, cô chợt nhớ cái đống quần áo mới giặt tối hôm qua, bây giờ mà không cho vào máy sấy thì nó sẽ hôi ình lên, phí công giặt với lại xà phòng với lại điện. Thôi đành bò ra khỏi giường lần nữa vậy. Bỏ quần áo vào, bấm máy sấy chạy xong, cô tiện tay mở cái tủ lạnh, lôi con gà đang trong tình trạng đông đá hoàn toàn ra. Phải rã đá bây giờ thì đến trưa mới ướp nó mà nướng lên được. Còn nồi canh ăn dư tối hôm qua chưa cất, nhân tiện cái tủ lạnh đang mở, cô nhét cái nồi vào. Nhưng làm gì có chuyện dễ như thế. Muốn bỏ nồi vào thì phải chịu khó sắp xếp một tí mới có chỗ. Đánh vật với mấy mớ hộp đồ ăn dư ngày Tết, cuối cùng nồi canh cũng được yên vị. Hai con chó lại vẫy đuôi rối rít, quấn lấy chân cô xin ăn sáng. Lấy đồ ăn cho chúng xong, cô thấy bình nước uống ở góc nhà đã cạn sạch, cô lôi bình ra cọ rửa rồi châm nước mới vào. Đi ngang hồ cá, khoảng chục con mắt ăn xin khác nhìn cô chằm chằm, không cầm lòng, cô bật đèn cho cá ăn. Trên nắp hồ cá, bình hoa cắm ngày Tết nước cạn còn một nửa. Cô đi lấy nước cho hoa. Mà đâu phải chỉ có một bình? Sau ngày Valentine, hoa hạ giá 50%, gặp trúng ngay dịp Tết nữa, nên cô có khoảng một chục bình hoa lớn nhỏ khắp nhà, chưa kể  cả đống những chậu hoa lan đang trổ mầm hoa mơn mởn. Sau màn tưới cây, cô chợt thấy thèm một bình trà nóng. Trà uống suông cũng chán, thôi nướng một cái bánh croissant cho đỡ buồn miệng. Cô quên mất tiêu là mình đã dự định quay lại giường nằm cho đến 9,10 giờ sáng. Đến khi nhớ ra thì hai con mắt đã ráo hoảnh, bụng cũng đã lưng lửng, thôi quyết định thức dậy luôn cho rồi còn nướng qua nướng về vào cái chỗ nào được nữa?
Đồng hồ thong thả buông 8 tiếng. Bình thường giờ này cô đã yên vị trước cái máy tính,vừa đọc tin tức trên internet, vừa chạy dăm cái programs, rồi nhảy vào facebook chớp nhoáng, đảo qua email trên sở, lội vào email trên Yahoo, lướt qua email trên Google. Bận vô cùng. Riêng sáng nay cô rút điện thoại ra, gởi cho boss một tin nhắn “Đường trơn láng bóng khắp nơi, không cách nào ra khỏi nhà. Tôi ở nhà nhé. Gặp lại vào ngày mai”. Boss trả lời ngay lập tức “Ừ, tôi cũng không đi làm được. Ngày mai gặp”. Thế là xong việc sở cho ngày hôm nay. Cô vừa nhâm nhi trà vừa nghĩ xem mình sẽ làm gì cho một ngày nghỉ bất ngờ này. Cô quyết định tặng cho mình một ngày thong thả, không đi đâu mà vội, mà thật ra có vội cũng không xong vì đường đang trơn láng thế kia. Cô hay uống trà trước khi đi làm, nhưng thường thì cô ra khỏi nhà khi tách trà vẫn còn nghi ngút khói, cô không có thời giờ uống cho hết. Hôm nay cô ngồi nhẩn nha nhìn những hạt mưa đá nhảy nhót trên mặt hồ cá đông đá, nhìn mái nhà hàng xóm lơ lửng vài cuộn khói, nhìn dăm cánh chim lạc lõng trên bầu trời xám xịt…Đường phố vẫn vắng lặng, không xe chạy, không bóng người qua lại. Màu trắng của mưa đá vẫn tinh nguyên.

Ngồi đến chín giờ sáng, hai con chó ai oán nhìn cô rồi thở vắn than dài. Cô cũng thở dài. Cô không quen ngồi một chỗ mà chẳng làm gì. Đọc sách nãy giờ mắt cũng bắt đầu mỏi rồi. Cô quyết định dẫn hai con chó đi ra park. Đeo găng tay, đội mũ len, quấn khăn quàng, mặc quần ski áo ski cho ấm, xỏ đôi giày snow boots cho chắc. Sau đó cô tiếc không đeo cái kính đi ski luôn một thể, mưa đá rơi quất vào mặt khá là đau, không có kính che chắn, đi cứ phải cúi gằm đầu xuống, chẳng thấy gì ngoài mũi đôi giày snow boots của chính mình với lại màu trắng xóa của tuyết trộn đá. Với từng đó thứ trên người, cô khệnh khạng mở cửa chính. Hai con chó phóng vút ra ngoài. Cô dẫn chúng qua phía bên kia đường, để cho chúng tha hồ chạy. Con Max chợt thấy một con sóc nhảy tưng tưng dưới đất, thế là nó cắm đầu cắm cổ rượt. Buster hớt hơ hớt hải chạy theo. Hai con chó dí đuổi con sóc trèo lên cây, ngồi cheo leo chót vót trên cành. Cô đã đi khá xa mà hai con chó vẫn lẩn quẩn dưới gốc cây sủa nhặng lên với hy vọng con sóc mỏi tay mỏi chân tự rơi xuống đất nạp mạng. Mười giờ sáng, giọng cô cao vút lảnh lót khắp xóm gọi chó. Cô chẳng ngại hàng xóm phiền. Nhìn đường phố lặng câm thế này, bảo đảm ai nấy còn quấn mền ngủ kỹ, chẳng mấy người dại dột như cô ra đường vào tiết trời đông giá lạnh căm như thế này. Chuyến đi bộ kéo dài hơn thường lệ vì các lối đi ngoài park đóng băng, cô không dám đi nhanh đi mạnh trên đó, sợ trượt chân. Cô phải gìn giữ đôi chân mình cho tennis, cho chạy bộ, cho đạp xe đạp cho nên cẩn tắc vô áy náy. Hơn nữa, với từng đó bộ đồ trên người, cô di chuyển khá giống một con chim cánh cụt lạch bạch hơn là một người nhàn nhã đi dạo. Ngoài park đã có dăm đứa trẻ háo hức với tuyết với đá, vác những cái nắp thùng rác ra ngồi trượt lấy trượt để ở bờ cỏ rồi.
Về nhà lúc 11 giờ, cô thảng thốt, ôi thôi, một ngày của mình sắp hết rồi! Giá mà đang ngồi ở sở, cô sẽ nghĩ khác “Mới có 11 giờ sáng thôi sao? Bao giờ cho đến năm giờ chiều đây hả trời?” Cô nhìn sơ qua tủ lạnh. Có dư đồ ăn cho bữa trưa, cô không cần nấu nướng gì cả, bớt đi một việc phải làm. Này nhé, nửa tô phở thằng con lớn ăn không hết để lại, nửa hộp cơm thịt nướng thằng nhỏ ăn cũng không hết, hôm nay bắt nó ăn tiếp, một hạt gạo là một hạt ngọc, thằng con biết rành rẽ câu châm ngôn này mà, nửa cái bánh chưng chiên cách đây hai ngày, nếu không ăn sẽ khô quắt lại và sẽ kết thúc trong thùng rác mất thôi. Nhưng chết thật! Đống quần áo cần phải ủi nằm trong thùng hơn 3 tuần rồi, bây giờ mà không ủi thì bao giờ mới làm được đây? Thế là cô lôi bàn ủi, soạn móc áo, tìm bình xịt nước. Vừa ủi cô vừa nhìn ra cửa sổ canh chừng những trận mưa đá rơi rào rào. Tivi vẫn tiếp tục chiếu cảnh xe cộ trượt tới trượt lui trên xa lộ. Có cả nguyên một chiếc xe tải nằm vắt vẻo trên thành cầu mới kinh chứ. Thông báo của cảnh sát giao thông xem ra không phải ai cũng ngán!  Xong công việc ủi đồ này cô không dám nhìn đồng hồ, bởi biết rằng thế là buổi sáng đã trôi qua cái vèo.

Sau bữa trưa, cô quyết định đình công, không làm gì hết ngoài chuyện đi luyện tiếp bộ phim dài nhiều tập của Tây Ban Nha, Grand Hotel. Đang đến hồi thứ 9, lúc nhân vật mà ai cũng nghĩ là đã chết tan xác từ lâu thì bỗng nhiên xuất hiện ngoài rừng, mặt mày tươi rói! Sau hồi 9, đến hồi 10, phải làm tiếp hồi 11 luôn vì chuyện đang hồi gay cấn, mọi tình tiết cứ rối tung rối mù lên. Nhất là bức thư bí mật thay vì được khóa trong két sắt để trong nhà băng cho chắc thì cứ được đút nhét không ở dưới đáy hộp, thì lại ở trong ngăn tủ bí mật, bí mật đâu không thấy, hễ ai động đến thì ngăn bí mật tự bật tung ra, vì thế bức thư cứ đi hết từ tay người này sang tay người khác, sốt cả ruột. Sau 3 hồi thì cô thấy đầu óc váng vất, cảm thấy quá đủ với mọi loại tình tiết, hình ảnh và bắt đầu nói “perfecto” thay vì “perfect”! Cô phục lăn mấy bà chị bà em bên nhà chồng, họ chuyên trị phim bộ Hàn Quốc hay phim Tàu cả mấy chục tập trong một ngày, nhịn ăn nhịn uống, nhịn ngủ để coi thâu đêm. Sáng hôm sau mắt mũi lừ đừ, đi đứng như zombie, chỉ còn thiếu nước nói tiếng Hàn hay tiếng Tàu nữa mà thôi. Cô thì xin chịu. Phải ngừng lại để còn suy ngẫm những gì mình đã xem nữa chứ.
Cô dứt ra khỏi khung cảnh tráng lệ của Grand Hotel để nhớ đến con gà đã ướp hồi trưa. Phải đem nó nướng lên thì ngày mai mới có bữa ăn tối. Còn phải soạn đồ ăn trưa mai đi làm nữa. Đồ ăn Tết còn dư phải xem cái nào ăn trước cái nào ăn sau. Đã đóng một mớ cho thằng con mang lên trường ăn dần, nhưng vẫn còn đầy trong tủ. Đó là hậu quả của việc 2 ngày nghỉ phép ở nhà cô ra sức nấu cúng ông bà từ Giao thừa, đến mùng một, sang mùng hai, qua luôn mùng ba Tết. Ông bà năm nay được ăn Tết khá kỹ, chẳng bằng mọi năm sau bữa Giao thừa cô hết cả hơi, chẳng còn thì giờ làm được cái gì khác cả. Cô cũng phải cắm lại bình hoa. Hoa mua giá rẻ có khác, được đúng 4 ngày là bắt đầu rũ rượi, ngả lên gục xuống. Từ hai bình, cô phải lựa những cái hoa nào còn tươi đem cắm chung lại thành một bình, rồi từ bình lớn phải chuyển sang bình nhỏ. Đại loại thế.

Mưa đá đã tạnh từ lâu. Tuyết không rơi nhiều như dự đoán. Không khí khô lạnh và thoang thoảng mùi củi lửa nhà ai đang đốt. Cô bật đèn sân sau lò mò đi đổ rác. Xung quanh hồ  bơi đá bám dày cộm, trơn tuột. Cô vái trời mình đừng lỡ bước rớt thẳng xuống hồ bơi thì có mà chết cóng! Cô rất thích bơi nhưng nước lạnh thế này thì xin đầu hàng hai tay hai chân luôn. Trời bắt đầu tối dần. Đồng hồ mang từ Bỉ về gõ boong boong năm tiếng. Coi như một ngày làm việc của mình đã xong. Lúc nãy đọc email sở, cô biết có vài mống liều mạng đi làm, chắc hẳn là những ma mới, chưa biết ất giáp gì, còn đám ma cũ đã lặn mất tăm mất tích. Cô qua cái thời kỳ phải đi làm để lấy điểm từ lâu rồi. Cô đang ở trạng thái thích thì làm không thích thì thôi, chẳng cần quái gì. Đây là triệu chứng của những kẻ đang muốn nghỉ hưu quách, đến tuổi hay không đến tuổi cũng thế!
Sau bữa ăn tối, cô rửa ráy chén bát, dọn dẹp căn bếp, cho hai con chó ăn, lại cho thêm 4 cái hồ cá ăn. Rồi tắt đèn dưới nhà, đi lên lầu. Cô đã xem thời tiết cho ngày mai. Nhiệt độ chiều nay đã ấm lên một chút làm cho đường xá bắt đầu sạch sẽ lại. Các cơn mưa đá đã đi tới tiểu bang Alabama. Sẽ không có chuyện ở nhà thêm một ngày để mà luyện Grand Hotel nữa . Cô vào giường lúc 10 đêm, đọc sách đến khi mắt mỏi, tay mỏi, cuốn sách rơi phẹt xuống sàn. Sáng mai cô sẽ thức dậy, ra khỏi giường  vào cái lúc Nana Mouskouri hát câu “Laisse-moi prolonger l'aube” và nhào vào phòng tắm (thay vì rạng đông như lời bài hát), chứ không thể chờ cho đến khi bà ấy véo von “lalalala la la la c'est bon la vie” như sáng nay được.

Thế là xong một ngày thật thong thả của cô. Thứ Sáu này lại dự báo một cơn bão tuyết khác sẽ đổ bộ, may ra được thêm một ngày thong thả nữa chăng? Cô còn 20 tập của Grand Hotel cần đốt!
 
Fort Worth 02/23/15

 

 

No comments:

Post a Comment