Pages

Friday, February 13, 2015

Lời chia tay (Hương Quỳ)




Dũng là anh họ của tụi Quỳ, nhưng cũng là một người bạn từ thuở ấu thơ cho đến giờ.  Từ xa xưa kia, khi là nạn nhân của sự bất cẩn của một người trong nhà, khiến Dũng bị cháy nám mặt, Dũng vẫn hồn nhiên chấp nhận cho mọi người đổi tên gọi thân mật trong nhà, từ "Vện" (vì Dũng sinh năm tuất") sang "Sẹo" bởi biến cố này. Nhớ đến Dũng, là nhớ đến đứa trẻ hết sức sinh động, yêu mến súc vật và ôm ấp trong người những giấc mơ bay xa, đến những khung cảnh khác, thể hiện qua những hình ảnh Dũng hay vẽ thêm vào quyển vở luận văn, khi cùng cùng những anh chị em, quây quần học bài chung mỗi buổi tối ở phòng khách nhà số 7. 
 Có dịp gặp lại nhau, tụi mình vẫn vui vẻ cười đùa nhắc lại những chuyện đã xảy ra từ lâu, nhưng vẫn rõ ràng trong trí nhớ tụi mình như mới chỉ là ngày hôm qua . 
Dũng còn nhớ không? Những con sóc nhỏ, những con chim đủ màu sắc Dũng tìm mua lại của người dân tộc, chăm chút giữ theo mình khiến tụi Quỳ thèm được có ghê gớm. Và dự định mua cả một cái xe tăng được bán với giá hữu nghị về gỡ ra làm đồ phế liệu khiến cả nhà hết hồn. Rồi những chuyến đi Saigon Dalat bằng xe moto, thời đó là cả một sự liều lĩnh, những Dũng đã làm được một cách an toàn và thoải mái .
Dũng có cái nhìn về cuộc sống một cách nhẹ nhàng, không oán thù, không tỵ nạnh, không ganh ghét, như có Phật ở tại tâm, vàgiữ mãi tâm hồn trẻ thơ để đối phó với những thăng trầm của cuộc sống.
Mỗi đứa đi theo đường đời của mình, có lúc được ở rất gần nhau, chỉ cách một đoạn đường ngắn, có lúc cách xa nhau cả đến mấy bờ đại dương, nhưng khi có dịp dừng nhịp sống hối hả của mình lại, vẫn nghĩ lại quá khứ và nhớ đến nhà Dũng với rất nhiều tình cảm gắn bó.
Dịp gặp lại Dũng với các chị em khác bên này, vẫn là những kỷ niệm rất khó quên. Tụi Quỳ nhớ mãi những nơi chốn đã dẫn Dũng đi qua, từ những khung cảnh nhộn nhịp của phố phường, đến cảnh đồng quê êm đềm với cánh đồng lúa điểm đầy hoa coquelicot rực rỡ trong tháng hè. Cả đến mùa đông, với những lễ hội cuối năm, niềm vui sum họp gia đình làm mình quên cả những gió và mưa lạnh. Sao mà quên được  những tiếng reo vui khi mọi người thấy có lúc cây cỏ và khung cảnh , không khác gì trên quê hương của mình.
Cứ tưởng sẽ còn có nhiều cơ hội chia xẻ với Dũng những dự định trong tương lai, ngờ đâu căn bệnh tìm ra bất ngờ đã bắt tất cả phải dừng lại, bắt Dũng phải bỏ lại hết, và người thân chung quanh cũng chỉ còn biết bó tay.
Gửi về Dũng những lời thương tiếc, cầu mong Dũng  không phải ở một mình, mà có những người anh chị họ đã đi trước đang chờ Dũng ở một nơi chốn nào sẽ bình yên hơn để Dũng vẫn tiếp tục được những ước mơ của mình. 
Sáng nay, Quỳ pha ly cà phê, bỗng dưng thấy nghẹn ngào nhớ đến Dũng một buổi sáng ở đây, cùng ngồi ăn điểm tâm, nghe Dũng nói , mùi cà phê đang dắt Dũng trở về  quán cà phê ở góc đường của nhà Dũng.

Không quên được Dũng đâu Dũng ơi.

Bruxelles 02/12/2015

No comments:

Post a Comment