Pages

Wednesday, February 18, 2015

Năm lại mới


Bồ thân mến,
Hôm thứ sáu vừa rồi tui phải chạy ra chợ Việt Nam mua  chai nước mắm. Theo công thức nấu ăn của mẹ chồng, kho cá không có nước mắm thì cá đi đàng cá, nước đi đàng nước, đường trôi theo ngả đường, miếng cá sẽ trôi lờ đờ trong màu nước nâu nhàn nhạt. Vừa bước vào cửa tiệm, lòng tui bỗng nhói lên một cái. Màu đỏ của các hộp mứt, hộp trà, màu vàng của những bông mai giả đập vào mắt tui. Tết đang đến, bồ ạ!

Tui nhìn quanh quất khắp chợ, chẳng có cuốn lịch hay bất cứ thông tin nào nói cho tui biết vậy chứ Tết năm nay là năm con gì. Tui rất đỗi hoang mang lái xe về lại sở, nghĩ bụng đành nhờ  Google tìm dùm. Thế mà trên đường về, một cái bảng quảng cáo to đùng bên cạnh xa lộ vẽ hình 2 cái đầu con dê màu vàng, trên nền đỏ rực, quảng cáo cho sòng bạc Win Stars bên Oklahoma. Nhân dịp xuân về, sòng bạc có chương trình đặc biệt cho quý vị tóc đen da vàng đón Chinese New Year với một giải thưởng là 89 ngàn đô la gì đó! Tui đọc không kỹ, đang lái xe mà đọc cho bằng hết thì xe sau sẽ tông đít xe tui mất. Ha, thì ra là năm con dê. Tui cũng chợt nhớ nhà tui năm nay không có cuốn lịch treo tường nào cả. Lịch in hình các cô mặc áo dài đứng ưỡn bụng thì tui xin đủ, bồ ạ. Cả ngày nhìn thấy người, từ trong nhà ra ngoài ngõ, không lý gì phải nhìn thêm người trên lịch. Ở đây họ có bán lịch Tam Tông Miếu. Không biết má bồ đã mua chưa, nếu không tui sẽ tặng cho một cuốn mua vui bởi vì tui xem lịch mà cười ngất. Nếu theo đúng lịch thì giờ này tui phải ngồi ở nhà, vì lịch in rõ ràng giấy trắng mực đen là “không nên xuất hành theo hướng Nam”, mà cái sở của tui thì ở hướng Nam chứ còn ở đâu được nữa hả trời? Và buổi trưa thì tui nhịn ăn luôn vì lịch bảo “kiêng cử ăn mặn lúc 12 giờ”. Tui mà kể cho Ba Má tui nghe, thế nào cũng bị nói là đồ vô thần. Mà các cụ nhà tui cũng đâu có tin gì hơn tui đâu nà, bồ biết rồi đó. 

Bánh chưng bên Bỉ
Nhà  bồ đã nổi lửa nấu bánh tét chưa? Ở đây tui được bạn bè đi nhà thờ mua bánh ủng hộ tặng cho nhà tui đến những bốn cái, ba tét một chưng. Bánh chưng, bánh tét nhà thờ nấu khá ngon, đầu bếp chính là một bà già cực kỳ khó tính và giấu nghề như ranh. Khi bà nêm nếm nhân đậu, đố mà ai lại gần mà học hỏi được gì. Khi nào bà chết, tui từ biệt luôn bánh tét nhà thờ. Bà này phải học hỏi như bà chị tui bên Bỉ. Bà chị tui bỏ công thức lên máy tính, cuối năm lôi ra đọc rồi cứ thế mà lau lá với nấu đậu. Bánh nấu ra năm nào như năm đó, theo công thức gia truyền. Tui cầu mong đừng có con virus nào nhảy vào máy của bà chị tui, nó mà ăn mất phần công thức là coi như bà ấy mất phương hướng!  Nhắc đến bánh chưng, tui chạnh lòng nhớ mấy chiếc bánh chưng con của tui khi tui còn nhỏ quá. Ngồi chầu chực cả buổi, đong đậu, đong nếp, với lấy lá với rót nước, tóm lại là chân sai vặt, cuối cùng được bà chị vét váy gói cho một chiếc bánh chưng con con. Tui phải buộc chỉ đánh dấu cẩn thận, nếu không, khi bánh chín, nó sẽ thành vật tế thần làm bánh ăn nếm!    bố biết rồi đó, bánh chưng nếm là ngon nhất. Rồi sau đó ba ngày Tết cả nhà không đụng đến bánh chưng vì ớn! Bồ có nhớ Tết năm nào cả đám kéo đến nhà tui không? Tui hào phóng mang bánh chưng ra đãi thì cả bọn nhao nhao lắc đầu quầy quậy, hỏi tui có cái gì khác ăn được không chứ bánh chưng thì xin đủ. Tui xuống bếp lục cơm nguội với thịt kho tàu đem ra, cả đám ăn vèo vèo, không khách khí gì. Mỗi dịp Tết về thế này, tui thường bồi hồi nhớ lại cảnh gói bánh chưng năm xưa. Chộn rộn mấy ngày từ lúc nhà tui sực nức mùi giang tươi, Ba tui bắt đầu mài mấy con dao, Má tui lo mua lá, mua đậu, rồi chị em tui xúm vào đãi đậu cả ngày cho đến khi nồi bánh sôi sùng sục sau hiên nhà. Tui nhớ dạo ông anh rể tui năm đầu tiên về ăn tết nhà vợ. Giữa sòng gói bánh chưng ông ấy nhảy vào gói bánh tét. Cả nhà nhìn ông hì hà hì hục cuốn lá buộc dây. Buổi chiều Ba tui về nhìn mấy đòn bánh tét của ông ấy, rất đỗi hoang mang  không biết xếp vào chỗ nào trong nồi bánh chưng. Tết năm sau không thấy ông ấy trổ tài nữa, nồi bánh tuyền một dạng hình vuông. Ba tui thở phào. Nhập gia tùy tục là vậy.

Nhà bồ rất giỏi trong việc sên mứt, làm bánh trái ăn Tết. Đến nhà bồ, khi nào cũng thấy một cái nồi gì đó sôi liu riu trên lửa. Thật trái ngược với nhà tui. Chừng đó bà con gái, bảo sên mứt dừa là dễ nhất mà bà nào bà nấy chạy làng. Má tui cũng chẳng khá gì trong khoản bánh mứt cho nên có phần làm lơ, không đốc thúc tụi tui phải trổ tài gia chánh. Có một năm bà chị tui học được món mứt quất. Khệ nệ vác quất từ Saigon về, sau đó hò la cả nhà xúm vào châm quất với lấy hột, rồi phơi nắng, phơi sương, rồi ngồi sên với nước đường hàng giờ. Tết sang năm món mứt này không tái xuất hiện giang hồ nữa. Chị em tui mừng hết lớn. Mứt quất đi vào kỷ niệm một cách êm đềm nhất.

Hồi mới sang Mỹ ở xứ Kokomo trên Indiana, người Việt đếm trên đầu ngón tay, tui không nhớ nổi mình ăn Tết ra sao. Chắc chắn là chẳng bánh chưng, bánh tét, cũng không mứt dừa mứt bí gì cả. Ở đó muốn mua một bao gạo phải lái xe hơn một tiếng đồng hồ, đến một cái tiệm nhỏ xíu có gì mua nấy thì các món ăn ngày Tết là xa xỉ phẩm. Về Texas tui phát sốt với hàng mứt, hàng bánh. Hỏi Má tui có muốn ăn mứt thì tui gởi về Bỉ cho, nhưng Má tui không muốn, bảo ở bên Pháp cũng có đem sang bán, nhưng ăn chẳng ngon lành gì. Mà đúng vậy bồ ạ Ăn mứt phải kèm theo không khí Tết nữa mới thấy đúng vị. Tui nhớ hồi bên nhà, Má tui mua mứt ngoài chợ rồi cẩn thận giấu trong kho, thế mà vẫn không qua khỏi đôi mắt thèm đường của tui, bị tui lén vào moi trộm. Đến khi Tết đến Má tui chưng hửng với số lượng hao hụt một cách đáng kể! Ở đây tui cũng mua mứt để lên bàn thờ, rồi quên bẵng đi, khi nhớ ra thì mứt dừa đổ dầu hôi ình, còn mứt sen khô quắt, cứng ngắc, ném chó chắc bể đầu. Sau này tui lại còn mua ít hơn nữa, vì nghe nói Việt Nam chơi toàn mấy hóa chất độc hại, ăn mà không biết mình đang ăn cái gì cho nên thôi tránh là hơn. Vì thế mâm cúng Tết của tui càng ngày càng lèo tèo, càng đìu hiu hơn.


Bồ còn nhớ cành mai Tết của nhà tui không? Bồ hay hỏi mua hay chặt ở đâu mà đẹp vậy? Thường thì nhà tui không mua mà đi chặt ở…đâu đó! Nhà tui cắm mai hồng Dalat, trong khi nhà bồ lại chuộng mai vàng hơn. Bên hàng xóm nhà tui có cây mai già. Mỗi bận mùa hoa nở, tui quét sân nhà mình mệt nghỉ. Bây giờ tui ước chi mình được cầm chổi vun quét  những cánh mai hồng phai trong cái không khí se se lạnh, với bầu trời xanh ngắt của Dalat, và Má tui không cần phải nhiếc tui “ Nhờ quét cái sân mà mặt sưng mày sỉa!“
 Bồ có hỏi tui khi nào mới về Việt Nam ăn Tết. Câu trả lời của tui vẫn là “chắc không bao giờ”. Bồ biết đó, Tết là đi đôi với gia đình, mà nhà tui đã ở tuốt hết bên Bỉ rồi. Tui về Việt Nam ăn Tết với ai đây? Vả lại có về thì tui cũng sẽ giống như một du khách biết nói tiếng bản xứ. Thế thôi.

Hoa quả cúng Giao thừa
Bồ thân mến, đang kể chuyện Tết với bồ thì ông anh họ tui ở Việt Nam ra đi. Mọi ý nghĩ của tui về Tết trôi tuột mất tiêu. Tui không còn biết phải kể cho bồ nghe những gì nữa. Tui chỉ thấy mọi thứ đột nhiên không còn ý nghĩa là bao và tui mải lo nghĩ về đời người sao ngắn ngủi vô chừng. Bây giờ là 30 Tết rồi đó. Nhà bồ hẳn khói nhang đã lượn vòng, nến đỏ đã lập lòe và ở góc nhà cành mai vàng lặng lẽ nở hoa. Riêng tui vẫn ngồi ở sở, gõ phím chữ lóc cóc làm việc, như mọi ngày bình thường khác. Mâm cỗ cúng Giao thừa của tui đang ở dạng đông đá trong tủ lạnh, và cả nhà phân vân không biết có nên đi chùa hay không vì trời đổ lạnh bất chợt. Tui chạnh nhớ tới đêm Giao thừa thuở nhỏ, thấy lòng mình chùng xuống và man mác.
Năm lại mới, bồ ơi.  

Fort Worth 02/18/2015

No comments:

Post a Comment