Pages

Thursday, May 7, 2015

Ba về trời


Fort Worth, ngày 7 tháng 5, 2006
Ba ơi,
Thế là Ba đã ra đi chỉ mới cách đây 5 phút, con ở xa Ba cả 7 tiếng đồng hồ, biết làm sao để đến với Ba chỉ trong năm phút?
Con đã thức cả đêm chờ trời sáng để về thăm Ba lần chót. Thế mà Ba không đợi được và con cũng không thể nào về ngay được. Bảy tiếng đồng hồ, 12 tiếng bay vượt đại dương, Ba ơi sao nghìn trùng xa cách đến vậy?

 
Bruxelles, ngày 13 tháng 5, 2006
Thưa Ba,
9 giờ 15 phút sáng giờ của Bỉ, 2 giờ 15 phút sáng giờ của  Mỹ, ngày 7 tháng 5, Ba nhắm mắt xuôi tay,con không còn Ba trên đời này nữa, các con của con không còn Ông Ngoại để chào thưa mỗi khi về Bỉ thăm gia đình nữa . Và điều đó vẫn còn làm cho con bàng hoàng không thể tin được.
Thưa Ba,
Trong suốt cuộc đời 98 năm của Ba, Ba đã từng làm những chuyến đi rất  xa, vào Nam ra Bắc, sang Đông về Tây, nhưng khi nào Ba cũng kết thúc cuộc hành trình của mình dưới mái ấm gia đình. Giờ đây Ba cũng làm một chuyến đi xa nhưng Ba chẳng bao giờ trở lại. Đó là chuyến đi dài nhấ và cuối cùng của một kiếp người. Sinh lão bệnh tử, Ba đã trải qua và kết thúc. 
Thưa Ba,
Con là đứa con sống xa gia đình từ mười mấy năm nay. Những buồn vui hàng ngày của Ba, con đã không chia xẻ được với Ba, xin Ba tha lỗi cho con. Những đau đớn, bệnh tật của Ba, con không ở gần bên cạnh Ba để chăm sóc cho Ba, xin Ba tha lỗi cho con. Đến khi Ba nhắm mắt ra đi, con đã về không kịp với Ba ở những giây phút cuối cùng, xin Ba tha lỗi cho con. Và con cũng không đưa được chồng và các con về để chia tay với Ba lần chót, Ba ơi, một lần nữa, xin Ba tha lỗi cho con.
Thưa Ba,
Ba ra đi mang theo một phần của con, từ nay con không còn có Ba nữa . Đội giải khăn tang trắng này trên đầu cho Ba, lòng con vô cùng đau đớn. Con biết khóc lóc quyến luyến làm cho Ba khó siêu thoát, thôi thì giờ phút này đưa tiễn thân xác Ba về với cát bụi, linh hồn Ba về với nẻo Phật, con không mong gì hơn là ngàn cánh hạc đưa Ba về trời, Ba nhẹ bước thênh thang vào cõi Niết Bàn.
Cách đây ba tháng, con về thăm Ba lúc Ba  đau nặng,  lời cuối cùng con nói với Ba khi phải quay về lại Mỹ là Ba ngủ nhé, con đi đây, và Ba gật đầu, mỉm cười với con. Bây giờ con cũng muốn nói với Ba như thế, xin Ba hãy nghỉ ngơi trong sự bình yên và trong tình thương yêu của các con, của Má.
Ba sống khôn thác thiêng phù hộ cho Má và chúng con.
Vô cùng thương tiếc Ba, Ba ơi


Fort Worth, ngày 30 tháng 5, 2006
Thưa Ba
Thế là Ba đã vĩnh viễn không còn ở vớI các con được gần một tháng. Những ngày vừa qua, đối vớI từng đứa con, và riêng vớI con, cứ như một cơn mộng, hư thực lẫn lộn. Bên cạnh đời sống hàng ngày mà mỗI đứa phảI quay trở lạI để sống, là một sự thật phũ phàng: Ba đã không còn nữa.
Ngày hôm qua đi phố, con nhìn thấy những tấm thiệp cho ngày Father Day. Lòng con bỗng nhói lên: từ nay con không còn Ba để có thể có quyền mua một cái thiệp như vậy và gởi đi, từ nay trở đi, nghĩ về Ba, chỉ còn trong tâm tưởng.
Thưa Ba,
MỗI khi nghĩ đến những ngày bận rộn chuẩn bị tang lễ cho Ba, con vẫn không tin được đó là sự thật. Ngay khi nghe tin Ba không qua khỏI, con đã hốI thúc Đạo mua vé gấp cho con về, dù có gấp cho lắm chuyến bay sớm nhất là ngày chủ nhật và sáng thứ hai con mớI tới nơi. Con đã gọi điện thoại cho Mai để hỏI thăm tình trạng sức khỏe của Ba, lòng thầm mong con sẽ về kịp. Sáng sớm chủ nhật ngày 7 tháng 5, lúc 6 giờ sáng giờ của Bỉ, con đã gọi về nói chuyện với Mai. Khi ấy con còn nghe tiếng Ba rất thở nặng nhọc qua đường điện thọai. Và con đi ngủ để chuẩn bị cho chuyến đi xa ngày hôm sau, con vẫn còn tin tưởng con sẽ đến nơi kịp. Một giờ sáng con choàng thức dậy, lòng như lửa đốt. Lần đầu tiên trong đời con có cái cảm giác nóng lòng nóng ruột đến thế. Con xuống nhà, ngồi vào computer và vào internet, công việc mà chẳng bao giờ con làm trước đó. Hai giờ rưỡi điện thọai reo, tiếng chuông điện thọai mà con vốn khiếp sợ từ bao nhiêu lâu nay đã đổ dồn dập! Ba đã ra đi! Thưa Ba, chỉ có ba tiếng đồng hồ sau khi con được nghe hơi thở cuối cùng của Ba, Ba đã không chờ được và con cũng chẳng có phép màu nào để có thể ở bên cạnh Ba ngay lập tức. Con đã không khóc lóc ầm ĩ, chỉ lặng lẽ nhỏ nước mắt và bắt đầu đi tìm hình Ba để lập bàn thờ. Lúc ba giờ sáng, nước mắt ròng ròng, con ngồi lật những cuốn albums để tìm hình ảnh Ba. Con nhận ra rằng con chỉ có hình của gia đình riêng con là nhiều nhất, hình ảnh của Ba của Má chỉ lóang thóang trong những kỷ niệm của con. Con đã để hình Ba bên cạnh con cho tới  9 giờ sáng mới để lên bàn thờ, và bấy giờ con mới có thể  khóc òa lên, vì biết rằng điều phải đến đã đến, rằng Ba thật đã không còn nữa.  Rằng từ nay hình Ba sẽ ở trên bàn thờ như một vết chứng đau lòng đứt ruột. TốI hôm trước, lúc sọan quần áo để đi, con xếp bộ đồ đen vào, mà lòng đau như cắt, nhưng hy vọng được gặp Ba lần chót đã làm con vững tâm hơn.
Suốt chuyến đi về Bỉ, con như người mộng du, cứ tự hỏi tại sao mình lạI phải làm một chuyến đi khủng khiếp như thế này. Người ngồI bên cạnh hỏi con về Bỉ làm gì, con đã trả lời thật bình tĩnh “về thăm cha mẹ tôi”. Ba ơi, con ước gì chỉ là một chuyến về thăm Ba Má mà thôi, chứ không phảI về để chịu tang Ba.
Máy bay lượn trên Bruxelles. Trời hôm ấy có nắng, con có thể  nhìn thấy con kênh Bruxelles thẳng tắp và nhìn thấy cả khung cảnh quen thuộc của vùng Halle, con dõi mắt cố tìm ngôi nhà ở Halle của Ba Má nhưng không nhận ra. Khi khung cảnh Bruxelles tấp nập hiện ra, con đau đớn nghĩ thầm, Bruxelles ơi, từ nay không còn hình bóng của Ba trên đường phố của xứ Bỉ nữa rồi. TrờI vẫn xanh, nắng vẫn đẹp nhưng Ba đã không còn để có thể đi dạo ngòai đường, tận hưởng những gì thiên nhiên đã đem lại. Gặp Mai ngòai phi trường, hai chị em đã ôm nhau khóc và Mai bảo là “c’est trop tard!” Con biết chứ, phảI đến 24 tiếng đồng hồ sau khi Ba đi, con mớI về được đến nơi, con đã sống xa Ba quá Ba ơi, cách cả một ĐạI Tây dương thăm thẳm ….
Đã bao nhiêu năm rồi, con vẫn hằng tự nhủ, tuổi Ba Má mỗI năm mỗI cao, sức khỏe theo đó mà hao mòn đi, nếu có chuyện gì xảy ra, chắc chắn con sẽ về không kịp. Và đúng như vậy, con đã về không kịp…
Chiếc giường Ba nằm hàng ngày đã trống trơn, kim đồng hồ trên tường chỉ đúng 9 giò 15 phút, và Ba nằm đó, bất động ngòai salon. Ba nằm như ngủ, hai tay chắp lạI thanh thản, khuôn mặt không còn vết đau đớn nào, và điều đó làm con đỡ đau lòng biết bao. Nhang khói ngào ngạt, nến bập bùng cháy bên khung hình Ba, các chậu hoa màu trắng, màu đỏ, vốn là màu Ba yêu thích, được bày chung quanh. Ba ơi, kết thúc một đờI là như thế hay sao? Nhang, khói, hoa đèn và nước mắt của những ngườI thân?

 

Fort Worth, ngày 6 tháng 6, 2006
Ba ơi,
Thế là đúng một tháng Ba không còn có mặt trên đời này. Một tháng với 30 ngày, sao nỗi đau này còn mới, còn nhức nhối quá? Mỗi khi con nhớ đến Ba, con vẫn không cầm được nước mắt, bất kể nơi đâu, bất kể chốn nào…Chỉ cần nghĩ đến những gì Ba đã từng thích, một bông hoa đỏ thắm, một món ăn Ba hằng nhắc đến, một cảnh vật Ba từng ngợi khen, là nước mắt con lại tuôn rơi. ..
Ba đã không có mặt trong cuộc sống hàng ngày của con từ mười mấy năm nay rồi, nhưng chỉ cần nhắm mắt và nghĩ rằng thôi sẽ chẳng bao giờ gặp lại Ba nữa thì lòng con lại đau như cắt. Con chưa từng biết có nỗi đau nào bằng nỗi sinh ly tử biệt như thế này.
Nhớ thưở còn nhỏ, con vẫn thường mơ có được 3 điều ước và điều ước dầu tiên của con bao giờ cũng là ba má ở với con mãi mãi. Khi lớn lên khi hiểu rằng có sinh ắt có tử, con vẫn còn hy vọng chuyện đau lòng này sẽ không bao giờ xảy ra. Thế mà Ba đã ra đi, nhớ về Ba chỉ còn là những kỷ niệm trong con, đôi khi thật rõ ràng, đôi khi thật mờ nhạt.
Bây giờ Ba đang ở đâu? Linh hồn Ba đang ở chốn nào? Ba có biết chăng sự ra đi của Ba đã mang mất một phần của đời sống con? Làm gì chăng nữa, con cũng không thể sống lại cuộc sống như trước kia, như khi Ba còn ở với chúng con…Con biết cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, con vẫn phải nhìn về tương lai, nhìn về các con của con và đi tiếp quãng đời còn lại, nhưng khi nghĩ rằng gia đình từ nay thiếu bóng một người, con lại cảm thấy không chịu nổi.

 
Fort Worth, ngày 7 tháng 6 2006
Con vẫn tự hỏI linh hồn Ba đã ở đâu trong suốt một tháng qua, có biết chăng đến nỗI mất mát lớn lao mà các con đang gánh chịu? NỗI đau nào rồi cũng nguôi ngoai theo năm tháng, nhưng sự thiếu vắng Ba sẽ còn mãi trong con, một thiếu vắng không gì bù đắp nổi.
Đời sống thường ngày con vẫn phải sống, bên cạnh là sự ra đi vĩnh viễn của người thân , đôi lúc dừng lại con tự hỏI, kiếp người sao quá mong manh, mới khóc đó, cười đó, buồn vui đó, đau đớn khổ sở đó rồi bây giờ chỉ là thân xác không hồn, im lìm bất động…
Con cầu mong linh hồn Ba siêu thóat đến nơi cõi vĩnh hằng, nơi không còn đau đớn, bệnh tật, khổ sở và không còn cả sự chia tay đầy đau đớn này. Con cầu nguyện cho Ba về nơi Niết bàn, Ba sẽ yên nghỉ trong sự bình an. Ba ơi, hẳn linh hồn Ba đã không còn bị trói buộc bởi bất cứ cái gì, Ba sẽ thong dong về Sơn Tây Trại Táo, thả bước trên các nẻo đường Dalat, Thái Phiên, Ba ung dung tự tại trên mọI nẻo đường Ba vẫn hằng mơ được đi, được tới, những nẻo đường, những nơi chốn mà khi còn sống, Ba đã không thể đặt chân về.
Con vẫn thường tự hỏi, lúc sinh thời Ba đã từng mong muốn những gì. Những mong muốn của Ba, các con đã có ai làm được chưa. Ba không nói, các con chỉ đóan và làm theo, có thể  đúng, có thể  sai. Ba ra đi, không để lại cho chúng con bất cứ một lời chỉ dẫn nào…Như thể Ba muốn đọan tuyệt với tất cả, muốn rũ bỏ tất cả…Và lắm khi con đau đớn tự hỏi có phảI Ba cũng không đóai hòai đến những giọt nước mắt ngày hôm nay con rớt ra từ tim vì Ba? Như cái ngày bình tro của Ba bị đánh cắp, con tự dằn vặt với mình bởi câu hỏI phải chăng Ba thật sự không muốn ở lại vớI chúng con, dù chỉ là dưới hình trạng một nhúm tro tàn? Tại sao Ba nỡ đành đọan chấm dứt hết tất cả mọI thứ, để cát bụI thật sự trở về với cát bụi? Ba đã muốn gởI cho chúng con một thông điệp gì, một mong muốn gì? Thôi thì nếu Ba muốn đi một mình trên nẻo đường cuốI cùng, không vướng bận, không quyến luyến, không nuối thương, con sẽ gạt nước mắt cho Ba đi được thảnh thơi…
Khi nghe tin tro cốt của Ba bị mất, con khóc lóc đớn đau như thể Ba bị chết lần thứ hai! Quyết định hỏa táng Ba cũng là quyết định của các con, Ba đã không hé một lời cho những mong ước cuối cùng của đờI mình.  Ba đã từng viết “đời tha hương không một nấm mồ…”, không phải các con không lập cho Ba lấy được một nấm mộ, nhưng nghĩ đến lúc Ba nằm xuống giữa nấm đất không phải là đất Việt Nam, không phải xứ sở của mình, chung quanh Ba là những người xa lạ, chúng con cũng đau lòng lắm. Nắm tro tàn của Ba ngày hôm nay ở với các con, phải chăng sẽ ấm cúng hơn, sẽ gần gũi hơn? Ba đã từng là quê hương của chúng con, thì ngày hôm nay, khi đã thành tro bụi ở xứ người , con mong các con sẽ là quê hương nơi Ba ký thác tử vong, ký thác nốt phần còn lại của một cuộc đời 98 năm.
Khi nghe tin tro cốt Ba tìm lại được, con đã hân hoan vui sướng đến độ quyết định trồng hoa vạn thọ ngay trước bồn hoa nhà con để tưởng nhớ đến Ba. Con nhớ rằng Ba vẫn thích lọai hoa này, và lần đầu tiên chúng ta gặp lại nó là nơi phiên chợ Halle. Ba đã mua về trồng trong mảnh vườn của Ba, như để nhớ lại phần nào hình ảnh quê hương mà Ba đã để lại bên kia bờ đại dương. Và ngày hôm nay, để nhớ lại Ba, người mà con đã không cùng sống chung mười mấy năm cuối cuộc đời, con trồng nó cho Ba, cho con, cho những gì chúng ta đã để lại không mang đi theo suốt cuộc đờI mình, cả lúc sống cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.
Khi con nghĩ đến Ba, nỗI đau của con lạI sống trở lại, mạnh mẽ hơn…
Con đã mơ một giấc mơ ngắn về Ba, Ba nằm như ngủ và hỏI chúng con đã đoc kinh cầu siêu cho Ba đến đâu rồi.
Ba trọn đời không đi theo Phật, nhưng đến những giây phút cuốI cùng chúng con mang Phật lại cho Ba, những mong Ba có chỗ mà đến sau cái chết. Kinh cầu siêu con đã đọc cả chục lần những ngày tang lễ của Ba, thế nhưng con lại chẳng nhớ gì ngoài mấy câu sau:
Hương linh quy y Phật
Hương linh quy Pháp
Hương linh quy y Tăng…
Con đã vừa đọc vừa khóc ngày làm lễ tẩm liệm cho Ba. Con thành tâm mong Ba đã đến được cửa Phật. Ý nghĩ vong hồn Ba dang lang thang không nơi đến làm con tan nát cõi lòng…
Những ngày đưa Ba ra nhà quàn, Ba nằm giữa các vòng hoa phúng điếu, các bó hoa đủ màu sắc, trùng trùng điệp điệp hoa…Và vòng hoa của gia đình nằm trên nắp quan tài Ba, những bông hoa màu vàng, màu đỏ, những màu Ba vốn thích..Ba ra đi, mang theo vòng hoa của Má và các con, mang theo nỗI thương tiếc không nguôi của các con. Con mong Ba ngậm cườI nơi chín suối. Chúng con đã làm tất cả vớI sức lực có hạn của mình cho Ba, mong Ba hiểu cho. Những điều không làm được, Ba ơi, cho con khất đến ngày con gặp lại Ba, khi ấy con sẽ trả…
Thưa Ba, con đang ngồI làm việc trên sở, đã được 2 tiếng rưỡi rồi, nhưng thật sự công việc con làm được không có bao nhiêu. Phần lớn thì giờ con đã dùng đẻ nhớ đến Ba, đến ngày Ba từ bỏ chúng con ra đi mãi mãi. Và con đã khóc không biết bao nhiêu cho vừa. Cuộc sống vẫn đang tiếp tục sôi động quanh con, trời vẫn xanh, nắng vẫn đẹp, hoa lá tưng bừng, như ngày con về đưa Ba đi, Bruxelles được một tuần nắng ráo, mùa xuân tràn ngập khắp mọI ngõ ngách. Thế mà đã có một sự sống từ bỏ cõi đời này. Con vẫn quặn lòng tự hỏI sao mọi vật bừng bừng sức sống, mà Ba đành đọan buông xuôi tất cả ? Con biết lắm chứ, Ba đã can đảm vật lộn vớI mọi đau đớn vì tuổI già, vì bệnh tật đến phút chót, và Ba đã đầu hàng, chấp nhận quy luật có sinh có tử…Bây giờ Ba chẳng cần gì nữa, câu kinh tiếng kệ nếu có, sẽ đưa Ba đi đến nơi Ba muốn, con nghĩ như thế. Thôi Ba hãy thanh thản mà đi vậy.

Papa, can you hear me?
Papa, can you hear me?
Papa, can you see me?
Papa, can you find me in the night?
Papa, are you near me?
Papa, can you hear me?
Papa, can you help me not be frightened?
Looking at the skies, I seem to see a million eyes
Which ones are yours?
Where are you now that yesterday
Has waved goodbye and closed it’s door?
The night is so much darker,
The wind is so much colder
The world I see is so much bigger
Now that I’m alone
Papa, please forgive me
Try to understand me
Papa, don’t you know I had no choice?
Can you hear me praying,
Anything I’m saying,
Even though the night is filled with voices?
I remember ev’rything you taught me
Ev’ry book I’ve ever read
Can all the words in all the books
Help me to face what lies ahead?
The trees are so much taller
And I feel so much smaller
The moon is twice as lonely
And the stars are half as bright
Papa, how I love you
Papa, how I need you
Papa, how I miss you
Kissing me goodnight...

 
Fort Worth, ngày 9 tháng 6 2006
Thưa Ba
Con gọi điện thọai về cho Má mà quên mất rằng Má đã sang Đức chơi. Con lắng nghe tiếng chuông điện thọai đổ dồn trong phòng của Má, và vọng xuống tầng của Ba. Chưa có gì trống trải cho bằng. Mọi vật dường như còn ở đây, mà Ba thì đã không còn nữa. Con vẫn không thể nào tuởng tượng nổI căn phòng của Ba không còn hình bóng Ba. Con đã sống xa Ba quá lâu để quên mất sự có mặt của Ba hàng ngày. ĐốI với con, Ba vẫn còn tồn tạI bên kia đạI dương, có điều nếu con có về thăm, con chẳng bao giờ gặp lại Ba. Đồ đạc của Ba còn đây, những kỷ vật Ba mua, hay người khác tặng Ba còn đây, nhưng  Ba thì đang ở đâu?
Ý tưởng Ba về với thế giớI bên kia sẽ gặp lại các Bác làm con thấy an tâm phần nào. Ba sẽ không lẻ loi, đơn độc trên chặng đường cuối của mình đâu Ba ạ. Nếu tình thương của các con có thể làm cho Ba được một cái gì đó, các con đã, đang và sẽ yêu thương Ba hết lòng…
Rất tiếc những điều này đến khi Ba qua đời mớI được nói ra, nhưng con tin rằng Ba đã cảm nhận được điều đó.

 
Fort Worth, ngày 13 tháng 6 2006
Thưa Ba
Vậy là Ba đã thật sự trở về với cát bụI đúng theo nghĩa của nó được 1 tháng rồI! 30 ngày trôi qua, một tháng trôi qua, cuộc sống của con dường như đã trở lại bình thường, nhưng thật ra, Ba ơi, chẳng bao giờ còn được như trước nữa, khi mà Ba đã ra đi, đã không còn tồn tạI trên cõi đời này. Con đã mồ côi Ba được 1 tháng, nghĩ về Ba chỉ còn biết gọi thầm và tự hỏi Ba có nghe con không.
Con thật sự không sống gần Ba cả mườI mấy năm nay rồI, nhưng ý nghĩ không còn Ba trên cõi dân gian này vẫn làm cho lòng con trống trải, cô đơn hơn trước. Bây giờ nếu cần gọi Ba gọi Má, con sẽ gọi đến vong linh của Ba, như một niềm an ủi, chứ không phải là một tiếng gọi và sẽ được trả lời bằng câu bằng chữ.
 Tối hôm qua con cất bức thư cuốI cùng Ba gởI cho con ngày 27 tháng 12 năm 2004 nhắc con đặt tiền mua báo Văn nghệ tiền phong cho Ba tiếp. Cầm lá thư trên tay, con bàng hòang tự nhủ, thế là chẳng bao giờ con được nhận những bức thư nhắc nhở như thế này nữa, và con đã nghẹn ngào…Nét chữ của Ba đã run rẩy lắm rồi, không còn ngay hàng thẳng lốI như xưa, và Ba cũng đã viết rất ít, không nhiều lời…Năm vừa qua, 2005, con nghe Má nhắn chuyện gởi tiền mua báo mà không phải là Ba. Con trông chờ mỏI mắt một bức thư nhắn gởi của Ba nhưng chẳng thấy, ngay cả một tấm thiệp Noel Ba vẫn hàng gởi cho con cũng không có, tim con đã lặng đi khi Noel, rồI Tết Tây, rồI Tết ta..mà chẳng nhận được gì của Ba. Cho đến khi nghe anh Lộc nói Ba đã vừa khóc vừa nhìn những tấm thiệp chúc Tết, Ba biết Ba đã quá yếu để có thể viết đôi dòng gởi cho ngườI thân, cho con cháu. …Ba ơi, nghĩ về những giây phút cuốI của Ba, con không cầm được nước mắt. Biết rằng Ba đi là giảI thóat, nhưng sao lại đau đớn cho con thế này?
Còn 2 tuần nữa là đến 49 ngày của Ba, theo thuyết Phật thì linh hồn của Ba đang tìm hướng đi, và đến 49 ngày là bắt đầu một kiếp khác. Con và Quỳnh sẽ làm 49 ngày cho Ba ở Mỹ, con không biết hương hồn Ba có vượt đại dương qua đây được với chúng con hay không, nhưng con tin rằng với lòng thành tâm thành ý của chúng con, Ba sẽ siêu thóat và sẽ tiêu diêu nơi cực lạc. Nơi cõi vĩnh hằng đó, Ba sẽ sống kiếp sau của mình trong tình thương của tất cả  mọi người, nhất là của các con của Ba.

 

Fort Worth, ngày 16 tháng 6 2006
Thưa Ba
Ngày chủ nhật này sẽ là ngày Father Day. Con không còn Ba trên đời này để có thể  gởI 1 cái thiệp, hay chí ítt gọi một cú điện thoại cho Ba…Một người làm chung với con ở đây bảo con cứ đi mua một cái, viết những lờI con muốn viết và để cạnh hình Ba, như thế Ba cũng đọc được. Con ước gì Ba đọc được hiểu được những gì chúng con đã phải trải qua từ lúc mất Ba…Ở trên cao, con mong Ba vẫn nhìn thấy chúng con, vẫn cảm nhận được nỗI nhớ Ba không nguôi trong mỗI đứa chúng con. Như khi Quí nói “Tu t’en vas, mon père”, con hy vọng chỉ có phần xác của Ba là trôi vào cõi hư vô, còn linh hồn Ba vẫn ở đây vớI chúng con.
Có những điều chúng ta chẳng bao giờ nói cho nhau nghe khi Ba còn sống, đến khi Ba qua đời con mới hốI hận tại sao con không nói  cho Ba biết con thương yêu Ba đến chừng nào. Cho dù Ba có nghĩ về con như thế nào chăng nữa, cho dù con có đóng vai trò nhỏ xíu như thế nào trong đời Ba chăng nữa  tình cảm con dành cho Ba vẫn là vô tận…
Ngày hôm nay đi chợ con thấy có bán bánh tro, bánh của tết Đoan ngọ, con đã hân hoan mua về cho Ba. Con nói to lên rằng Ba sẽ rất thích, vì con nhớ lại một cái tết Đoan ngọ ở Dalat có chú Tư ở ngòai Bắc vào chơi vớI Ba, chú đã hì  hục ngâm nếp, xay bột làm bánh,  mặc dù ngòai chợ con thấy có bán, nhưng Ba bảo không ngon, không đúng vị bánh quê Ba đã từng ăn…Bánh ở Mỹ chắc hẳn còn lạ lẫm hơn nhiều, nhưng con mong Ba sẽ hài lòng, vì cái tình của con với Ba, chứ không phảI vì hương vị của bánh.
Như Thảo mang nhạc Thúy Nga Paris vào nhà quàn mở cho Ba nghe, như con đã trồng hoa vạn thọ cho Ba ngắm, như các bức tranh tết Lân vẽ cho Ba nhìn…Như những bài điếu văn các con, các cháu nghẹn ngào đọc cho Ba nghe ở những giây phút cuối cùng trước khi quan tài của Ba trôi vào hai cánh cửa mở rộng, đi vào cõi vô tận…Tất cả những cái đó là từ tấm chân tình của các con mà ra. Con mong ở trên trời, Ba cảm nhận được và Ba sẽ siêu thóat, không còn nghiệp chướng nào níu giữ Ba lại.

 


Fort Worth, ngày 14 tháng 11 2006
Thưa Ba,
 Đã bao nhiêu ngày tháng trôi qua kể từ khi con không còn Ba trên đời. Có một điều con cảm nhận ra rằng nỗi đau mất Ba không còn mạnh mẽ như xưa, con đã không còn nhỏ nước mắt khi nhìn thấy một loài hoa Ba từng ưa thích, một món ăn Ba từng khen chê. Nồi đau này giờ đây đã lắng rất sâu vào trong tận đáy tâm hồn con, để đến nỗi khi nghe bài nhạc “Il pleut sur Bruxelles”, con chỉ còn nhìn thấy bóng hình Ba. Nhắc tới Bruxelles, con nhìn thấy Ba trước hết, sau đó mới là những gì còn lại của Bruxelles. Nam đang làm một project về xứ Bỉ. Con đang hướng dẫn nó với lòng tự hào, biết ơn và tràn đầy tình thương mến. Con yêu Bruxelles, vì ở đó có Ba, có Má, có anh chị em, có gia đình của con. Con yêu Bruxelles, vì đó là nơi chốn con sẽ quay về nếu có gì trở ngại trên con đường đời con đang đi, con yêu Bruxelles, vì nơi đó đang có nắm tro tàn của Ba, những gì còn lại cuối cùng của Ba…
Tháng 7 vừa rồi Mai và Má sang Mỹ, đem cho con tượng hai con gà Ba mua ở Mont Blanc, kỷ niệm chuyến đi trượt tuyết bên Pháp, chuyến đi chơi cuối cùng của gia đình con và Ba. Gần bốn năm đã trôi qua mà cứ ngỡ như ngày nào..Như không thể tưởng tượng được rằng tháng Ba năm ngoái gia đình con đã về Bỉ thăm Ba, và Ba còn ngồi ở salon đọc sách, Nam và Vinh mua được hai con rồng đem khoe với ông.
 Đã bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng rồi? Ba đã về với Phật, các con còn ở lại, chúng ta ngàn trùng chia cách, sự gặp gỡ lại nhau nếu có, chỉ là ở một thế giới khác, Ba đã ở đó và không còn lo lắng, bệnh tật, đau đớn.

 

Fort Worth, ngày 07 tháng 05 2015
Thưa Ba,
Sáng nay thức dậy, việc con nhớ đầu tiên là ngày mất của Ba, đúng vào hôm nay, đã 9 năm rồi.
Nắm tro tàn của Ba đã về với biển, linh hồn của Ba hẳn đã kịp chu du khắp nơi khắp chốn và vào trong những giấc mộng nửa hư nửa thực của con. Và mới thứ bảy đây thôi, con đã làm giỗ cúng Ba và Má. Thắp nén nhang cho Ba, thấy lòng mình tự dưng thanh thản, và biết rằng, ở đâu đó Ba hẳn cũng đang rất thanh thản…

 

 


 

 

 

2 comments:

  1. Nhật ký của Hương khởi lại những vết thương tưởng chừng đã quên. Ba má đã dừng lại và con đã không chờ. Ân hận...

    ReplyDelete
  2. Thank you thousand time for sharing your memories. I would say they are yours, they are mine and I m sure all of us would write down similar lines to express our deep feeling.
    I’d like to say the pass helps to build up the future, papa and maman, they have successfully done that, we are their heritage and we are proud of, I love you all.
    Qui

    ReplyDelete