Pages

Wednesday, May 27, 2015

Bạn đến chơi


Bạn từ Cali sang chơi. Mang theo 6 cái giò chả cột dây ba màu khác nhau, 100 cái bánh nậm và 50 cái bánh bột lọc ở dạng đông đá cứng ngắc làm quà cho dân Texas, nhét chật tủ lạnh. Bạn sợ đồ ăn Việt bên này không được ngon, mình cản hết sức bảo ở đây bây giờ cũng như Cali, người Việt và tay nghề nấu ăn cũng chẳng thua kém gì, và nếu ai có tinh thần chủ nghĩa dân tộc cao vút có thể tự đấm ngực xưng xưng bảo còn ngon hơn cả Cali nữa là đàng khác. Nhưng thôi, Little Saigon nói tiếng Việt xoen xoét khắp hang cùng ngõ hẻm khu Phước Lộc Thọ, được thành lập ở tiểu bang Cali đã là niềm tự hào cho mọi dân Việt lang thang đất Mỹ, và vô hình chung cũng  tạo thành thương hiệu đồ ăn Việt ngon nhất nước Mỹ rồi, khỏi mắc công tranh cãi làm gì.
 Nhưng hơn hết thảy, bạn mang lại cả một khung trời kỷ niệm đến với mình. Kỷ niệm những năm hoa mộng học trò, thời áo len vàng váy xếp ly xanh Hùng Vương, thời xắn quần lội nước ở trường Việt Anh những hôm mưa lớn, thời Lam Sơn cuốc đất trồng khoai, và nhất là thời Bùi Thị Xuân với tuổi mới lớn dậy thì.
Thật ra bạn sang cùng với gia đình đông đảo của bạn, mục đích đi ăn đám cưới thằng cháu ở Abilene. Bạn dò tìm thành phố Abilene trên Google, thấy Fort Worth nằm trên đường đi đón dâu, thế là bạn ghé nhà mình ở 2 đêm 2 ngày. Anh chị em cháu của bạn, và ngay cả bạn nữa, là những người duy nhất gọi tên mình đầy đủ với cả chữ lót. Mình nghe tên mình mà cứ ngỡ như tên ai! Cái tên ngày xưa nghe nói Bác Tự đặt cho mình vì Ba chỉ muốn đặt tên con gái cực kỳ đơn giản là Hoa, là Huệ nhưng Má đã gạt phắt đi. Cái tên đầy đủ hai chữ của mình này đã lâu lắm rồi mình mới được nghe lại, ngay cả ông chồng hay anh chị em mình cũng không bao giờ xài đến chữ lót hoa mỹ của tên mình. Còn Ba Má thì sau khi để bằng được chữ “Thị” trên giấy khai sinh khẳng định mình là con gái, rồi có gởi thư cho mình cũng tự động cắt mất chữ “Thị” luôn, nhưng ít nhất chữ lót còn lại vẫn hiện diện trên các phong bì. Khi lấy chồng, mình đổi họ Phan thành họ Nguyễn. Nhưng đối với Ba Má, mình muôn đời là con nhà họ Phan, thế nên chẳng bao giờ tìm được một bức thư nào gởi cho Nguyễn Lan Hương từ Ba hay Má cả.   

Gặp bạn và gia đình bạn ở phi trường, một số người mình quen, một số người mình ngờ ngợ thì câu đầu tiên được nhắc nhở giới thiệu là “tiệm Nhật Tân đó”. Mọi người đều ồ à lên “Tiệm Nhật Tân hả? Thế thì quen quá rồi. Anh/chị nhớ chứ sao không? Anh/chị xuống đó mua sách mua vở, mua lưỡi câu hoài mà”. Thế là ngoài giò chả chất đầy trong tủ, bạn mang lại cho mình hồi ức về tiệm Nhật Tân mà từ hồi nào đến giờ nằm ngủ yên ấm trong tâm tưởng của mình cùng với hình bóng của Ba Má mình. Nhật Tân ngày nay là một khách sạn bốn năm tầng, ngất ngưởng bóng loáng cửa kính. Nhật Tân của tâm tưởng mình là một tiệm bán sách nhỏ, đơn giản với hai tủ kính hai bên, một tủ kính lớn nằm chính giữa, tủ nhỏ bán lưỡi câu để bên tay mặt. Mỗi khi ra trông hàng với Ba, mình hay ngồi đàng sau cái tủ nhỏ này trong khi Ba đứng ngồi tuốt trong góc tiệm. Ngày xưa khi chưa làm cửa kéo bằng sắt, mình nhớ Ba phải vác từng tấm gỗ có đánh số thứ tự hẳn hoi ra lắp vào đường rãnh để đóng cửa tiệm. Và tận bây giờ thỉnh thoảng mình vẫn còn nằm mơ thấy căn phòng nhỏ đàng sau quầy để tiền, nơi Ba cất hàng hóa. Căn phòng có một khung cửa sổ nhỏ xíu nhìn ra mảnh sân nhỏ xíu, rọi một thứ ánh sáng lờ mờ vào các kệ để hàng phủ một lớp bụi mỏng. Mình hay lẻn vào đây lục lọi, sờ mó các thứ trên kệ, mặc cho từng đám bụi bung lên mỗi khi mình ráng mở nắp một cái thùng giấy, hay giở đến một chồng sách cũ. Mình còn nhớ đến cả hai trụ cột thấp xây xi măng trước cửa tiệm, Má bảo để chặn xe tuột thắng dốc Duy Tân không đâm thẳng vào cái tủ gương! Mình chẳng biết điều đó, chỉ biết leo lên, leo xuống không biết mỏi trên hai cái trụ này. Mình còn rủ anh chị em họ mình chơi trò ma da lên bờ nữa kìa. Đứa nào leo lên được một trong hai cột trụ coi như thoát nạn ma da kéo cẳng!  

Mình hỏi thăm bạn ngôi nhà xưa của bạn. Bạn bùi ngùi bảo đã bán lâu rồi, nhưng hồi năm nào có về thăm thì thấy nó nhỏ tí, không hiểu làm sao ngày xưa chứa nổi khoảng gần 15 mạng anh chị em và ba má bạn. Riêng cái lối vào nhà chật chội, sao hồi đó bạn thấy nó to và rộng rãi lắm, phóng xe đạp, xe Honđa ào ào mà chẳng sợ va quẹt vào cái gì. Mình nhớ cái bếp nằm ngang của nhà bạn lúc nào cũng có một cái gì đó sôi lục bục trong nồi, và một trong những bà chị của bạn lúc nào cũng ở trong bếp nấu với nướng rất bận rộn. Rồi trí óc tụi mình rủ nhau qua nhà số 7 với cây ổi sau nhà. Bạn bảo ngày đó đến nhà mày sợ nhất là con chó nhưng không cản được đám tụi tao đến leo cây đào đầy sâu lông và mái chuồng gà sau vườn. Đã bao buổi chiều bọn mình ngồi trên mái tôn chuồng gà, vừa gặm ổi vừa dõi mắt nhin sang bên kia đường Yersin. Nắng nhạt chiếu xiên vạt rừng, mùi ổi chín thoang thoảng, và tụi mình nói chuyện đủ thứ trên trời dưới đất, đủ mọi chuyện lan man của trường lớp, bè bạn. Thuở ấy không có internet, chẳng computer, chẳng smart phone, bạn đến chơi nhà không mời Coca Cola, chẳng mang ra bánh trái, cứ thế dẫn bạn thẳng ra cây ổi, rồi cả đám thay nhau ngước cổ dáo dác tìm ổi chín. Hái được trái đầu tiên, hào phóng chia cho bạn trước như một món quà thân tình tuổi nhỏ dành cho tuổi nhỏ.  
Bạn xưa

Suốt hai ngày, tụi mình xưng mày tao và toàn nói chuyện trường xưa bạn cũ. Đại loại như “Mày có nhớ con..thằng..không? Bây giờ nó ở…đang làm…” không ngớt. Hai đức ông chồng ngồi nghe như vịt nghe sấm. Thuở áo vàng Hùng Vương của tụi mình, một ông đang ở Couvent des Oiseaux chơi nhảy dây với con gái, ông kia ở Saigon làm bạn với Ba Tàu Chợ Lớn, chẳng chen được vào chỗ nào trong cái đám bạn bè xưa rích của mình. Bạn cho mình xem hình cả bọn năm lớp năm. Ảnh trắng đen đã phai mờ theo năm tháng. Những khuôn mặt non nớt kia làm sao gọi cho được ai là Trang ai là Phượng ai là Vân, của ngày hôm đó và ngay cả của ngày hôm nay?

Bạn và mình làm bạn với nhau từ thuở học lớp năm, lớp sáu trường Hùng Vương. Bạn có một trí nhớ tuyệt vời về những người bạn xa xưa. Bạn nhắc tên bạn học cũ, mình nghe ngờ ngợ nhưng không cách nào moi được trong bất kỳ một nếp nhăn của trí não nào hình ảnh người bạn ngày xưa cùng lớp cùng trường, đành ngượng ngùng thú nhận “Tao nghe tên thì quen, nhưng không cách gì nhớ mặt mũi ra sao”. Bạn nhắc nhở đến tên Thầy Cô cũ. Mình chỉ nhớ cô Phương chủ nhiệm năm lớp sáu mà cả lớp thường trù ẻo mỗi khi cô đến dạy trễ “Lậy trời cho gió đông sang, cho cô trúng gió cho con được về”. Thầy Nhơn giám thị “ác” có tiếng, cô Tứ hiệu trưởng có hàm răng hô mà đám học trò ác miệng bảo nhau nếu trời mưa, chỉ cần đứng dưới hàm răng của cô chắc chắn không bị ướt! Rồi thầy Lân dạy vẽ, thầy Phong năm lớp 5, ông thầy Pháp già lớp hai chuyên môn đá đít bọn con trai, xoắn tai bọn con gái. Rồi thôi, trí óc mình ngừng cộng tác để bật ra thêm bất kỳ một cái tên nào.

Thầy Doãn trong ban giám hiệu trường Lam Sơn
Bạn chuyển sang thời Lam Sơn và tự hỏi sao ngày đó đi học không sợ. Mình thắc mắc sợ cái gì. Bạn bảo cái trường đó âm u, nằm dưới chân ngọn đồi Domaine de Marie, chung quanh chẳng có gì cả, toàn rừng thông. Bạn “chỉ” cho mình nhớ ngôi nhà hoang gần trường nơi tụi mình hay vào thám thính, chẳng thấy gì ngoài mấy bãi phân bò, phân người thối hoắc và những khung cửa vỡ tối om, lạnh lẽo. Bạn nhắc đến cô Thoa với lối giảng dạy “rất mới” thời đó: không được học thuộc lòng, vì kết cuộc sẽ như một con vẹt kiểu “Rắn là một loài bò. Rắn là một loài bò. Sát không chân. Sát không chân”. Hay cô Cúc dạy toán với áo dài tím thướt tha, tiếng Huế nhẹ nhàng, mỗi khi có giờ dự thính, cô khi nào cũng bảo mình lo học trước vì cô sẽ gọi mình lên trả bài. Ông thầy Chiến hiệu trưởng là bộ đội chuyển ngành. Sau giờ học, ông ngồi xổm nấu cơm trên bậc thềm, lũ học trò tinh ranh chờ ông đi khuất vào phòng, nhào ra tắt bếp của ông cho nồi cơm chương lên. Ông nhảy bổ ra, tiếng Nghệ trọ trẹ chửi đám học trò rắn mắt rồi lui hui nhóm lửa lại. Mình còn nhớ những buổi chiều lao động trồng khoai, bọn mình ráng đi sớm để ghé nhà bà dì của bạn thăm cây ổi đá. Trái cứng ngắc ném bể đầu nhưng tụi mình vẫn nhiệt tình leo hái trong khi bà dì chắc lưỡi “Ăn chi cái thứ đó con! Coi chừng té lòi chân! Con gái con đứa!” Nhắc đến Lam Sơn là nhắc đến thầy Doãn, vừa là thầy toán của mình năm lớp tám vừa là ông anh họ. Có ông anh họ cùng trường đã ớn, lại còn dạy học mình nữa thì càng đáng chán hơn. Vì mình chỉ sợ ông ấy méc Ba méc Má mọi việc mình không nên làm ở trường. Gần cuối kỳ thi lớp tám, mình xuống nhà Bác Nội chơi, Bác nhờ mình xỏ kim vì mắt Bác nhìn không rõ nữa. Mình hào phóng ngồi xỏ luôn cho Bác hơn mười cái kim với chỉ màu trắng màu đen để sẵn. Thầy Doãn đi họp về thấy mình cặm cụi xỏ kim, bảo mình, này đề thi cuối năm nay có muốn xem không. Sau đó mình mang cái đề thi này chia xẻ cho đám bạn thân. Kết quả khỏi phải nói, đám mình được điểm tối đa. Thầy Doãn biết thừa nhưng không nói gì.  

Mới đây mình tìm lại được, đúng hơn một bạn học khác ở Lam Sơn tìm lại được mình trên facebook, gởi hình cho mình xem. Thú thật mình vẫn không thể tưởng tượng được ngày xưa lớp chín chung trường, bạn mình ra sao, làm gì, nhà ở đâu. Bạn facebook này đã thành bà nội, có cháu nội đích tôn mới lên hai. Nhìn hình bạn, mình vẫn chịu chết, chẳng thể nào nhớ được bạn ngồi ở đâu trong cái lớp chín của mình trong khi bạn kể về mình vanh vách: tóc ngắn, nói tiếng Bắc, nhà trong khu Hoàng Diệu…Trí óc mình vẫn đặc sệt với khuôn mặt ngày xưa và ngày nay của bạn, đành tự an ủi, biết nhau cùng lớp thế là đủ làm bạn facebook rồi.

Bùi Thị Xuân xưa
Khi trí nhớ của tụi mình chán chê với Lam Sơn, bạn đổi tần số sang Bùi Thị Xuân. Cái này thì dễ nhớ hơn một chút mặc dù đã có những cái tên, những khuôn mặt mình đang quên dần. Chẳng hạn như Thắng Điệu. Nghe tên thì quen, nhưng khi gặp lại người thật ở Dallas cách đây mấy tuần, cả mình và nó nhìn nhau không cách gì liên tưởng được khuôn mặt ngày nay với khuôn mặt cách đây 25 năm! Dù vợ chồng nó đãi cả nhà bạn và cả mình một bữa sushi chật bụng, mình cũng không tài nào nhớ nổi khuôn mặt của nó ngày xưa trong những lớp học hay sân trường Bùi Thị Xuân. Cảm ơn bữa sushi thịnh soạn nhưng mình biết mình sẽ không bao giờ gặp lại nó nữa.
Bạn nhắc đến thầy Ngọ, ông thầy dạy Thể dục của tụi mình. Thầy Ngọ ngày xưa có dạy  ở Trần Hưng Đạo và Bùi Thị Xuân trước năm 1975. Thầy bây giờ đã 85 tuổi, mắc bệnh ung thư. Gia cảnh thầy khá bi đát. Một trong các con trai của thầy cũng đang bị ung thư. Vợ thầy bị trí óc không phát triển được gọi một cách văn hoa là thiểu năng trí tuệ, nên chẳng giúp đỡ, chăm nom gì được ai, ngay cả chính bản thân bà cho nên các con gái của thầy phải lo chăm sóc mẹ. Nghe tin này mình không khỏi xúc động. Ngày xưa giờ thể dục của thầy, đám con gái chạy ì ạch khi nào cũng bị thầy hét sau lưng “Chạy gì mà chậm như rùa!” rồi thầy thổi còi toét toét ra điều bực tức lắm.
Bạn nhắc đến những buổi họp mặt gia đình Bùi Thị Xuân. Mình chợt thấy lòng dửng dưng chứ không rộn ràng cố tìm bất kỳ một hình bóng thân quen, một ký ức vỡ vụn nào. Cái gia đình đó, mình có cảm tưởng mình chẳng thuộc về nó nữa. Mình đã đi xa khỏi nó quá lâu rồi, đến nỗi đường quay về trở nên mờ mịt, cổng trường vụt trở nên xa tít tắp. Bùi Thị Xuân đã thế, huống chi những ngày họp mặt của cựu học sinh Hùng Vương. Ngày rã trường, mình đang ở lớp sáu, chẳng nhớ gì nhiều. Có nhớ chăng là tháp chuông cao vút, thư viện nằm bên kia sân trường, nhớ tầng bốn được đồn thổi có ma, không dám héo lánh mò lên, nhớ những lần ra chơi, mình tha thẩn ra tận hàng rào phía Hồ Xuân Hương đi tìm hoa quỳ vàng, nhớ những cây xá xị bị đám học trò bóc vỏ trơn láng trước dãy lớp bốn. Và chừng đó nỗi nhớ không đủ để đến một buổi họp mặt mà mình chẳng thấy quen ai hay nhớ được ai. Đường về tháp chuông trường cũ lại càng mịt mờ hơn.

Water Garden, Fort Worth
Bạn sang thăm Fort Worth những ngày mưa nắng thất thường. Cali đang hạn hán nên gặp mưa Fort Worth, bạn hồi tỉnh, bảo ủa ở đây cũng đầy màu xanh hoa lá cành nè. Vườn nhà mình đang tầm mùa xuân nên cây cối cũng trông không đến nỗi, và cái park dưới nhà mình đang trổ hoa vàng dại man mác khắp nơi. Mình rủ bạn đi park nhưng bạn bảo bị dị ứng hắt hơi xổ mũi, bạn không dám ra ngoài. Mình đành cho bạn đi xem Water Garden của Fort Worth. Nước chảy ào ạt trong các hồ lớn nhỏ, phun rào rào lên đám lá quanh hồ, bạn lại trầm trồ, nhiều nước há. Giá bạn đến Fort Worth năm ngoái, ao hồ trơ đáy ra, bạn sẽ nghĩ mình đang sống ở sa mạc. Bạn về lại Cali, hẳn sẽ mang theo một Fort Worth với những hạt mưa long lanh chứ không phải là một Fort Worth với những ngày nóng tóe lửa trên 100 độ F.
Tiễn bạn về Cali, mình ở lại với những kỷ niệm bạn vừa khơi gợi ra, với những tiếng gọi mày tao thân thiết mà mình chỉ dùng khi nói chuyện với bạn. Thoáng chút bùi ngùi cho một thời trẻ thơ cắp sách đến trường đầy hoa mộng.

Ngày hôm sau đi làm, mình quay về với đời thường. Những kỷ niệm đó được mình xếp gọn ghẽ vào trong ký ức, chờ lần sau tụi mình gặp lại, mình lại lôi ra kể cho nhau nghe.
Năm tháng đi qua
Kỷ niệm vẫn ngọt ngào
Hồn thơ trẻ
Dạt dào bay trong gió
Ký ức xưa
Vẫn còn nguyên đâu đó
Tuổi học trò
 Hoa mộng dưới hàng cây
(Trịnh Công Sơn)

Hẹn bạn lần sau nhé.
Lan Hương (Fort Worth, 05/15/15)

No comments:

Post a Comment