Pages

Wednesday, May 23, 2018

Francoise Hardy

Image result for francoise hardy ma maison lyrics
Tình cờ bắt gặp một mẩu tin trên đài RFI nói về bài hát "It's hurt to say goodbye" hay là "Comment te dire adieu", tôi thấy lại Francoise Hardy qua bức hình đính kèm sau bao nhiêu năm. Tóc bà bạc trắng và hoàn toàn không ăn nhập gì với bức  hình ông anh tôi vẽ trong ngôi nhà số 7.
Ừ thì thời gian có tha ai bao giờ.
Sau đó tôi vào ngay Amazon Music tìm các albums của bà và vừa làm việc vừa nghe lại những bài hát của bà khoảng năm 1968, 1970, các bài như "Tous les garcons et les filles", "Main dans la main"...
Dưới ảnh hưởng trực tiếp của ông anh và gián tiếp của bức hình ông ấy để lại (mà hồi nhỏ tôi sợ gần chết vì đen thui, giống người âm, chứ chả vẻ gì là thần tượng đang lên), tôi được quen biết Francoise Hardy từ thuở hỉ mũi chưa sạch, theo đám anh chị ngồi nghe cái máy hát 45 tours với 33 tours quay vù vù, khi nào kim rè thì giọng nghe nhão nhoẹt, Chế Linh không đáng xách dép, khi nào đĩa bị trầy trụa thì kim tự động nhảy cóc vài đoạn. Và có đứa con nít nào như tôi, lén người lớn, để một mẩu giấy nhỏ trên mặt đĩa, xem nó quay vòng vòng không chán, và khi nào cây kim gần đụng mẩu giấy thì khôn hồn lâý ra cho thật nhanh. Xem như tôi chơi với album "Le temps de l'amour" chứ có nghe thì  chỉ nghe cho vui, cóc hiểu gì vì vốn liếng tiếng Pháp mới dừng lại đâu đó ở cái khoản "La maison cái nhà, le soleil mặt trời..." và chia động từ Avoir với Etre ở các thì đủ loại. Thế lấy đâu ra mà  hiểu nổi:
Quand je me tourne vers mes souvenirs
je revois la maison où j'ai grandi
Il me revient des tas de choses
je vois des roses dans un jardin
Là où vivaient des arbres, maintenant
la ville est là
et la maison, les fleurs que j'aimais tant
n'existent plus
Ils savaient rire, tous mes amis
ils savaient si bien partager mes jeux
mais tout doit finir pourtant dans la vie
et j'ai dû partir, les larmes aux yeux
Mes amis me demandaient "Pourquoi pleurer?"
et "Couvrir le monde vaut mieux que rester
Tu trouveras toutes les choses qu'ici on ne voit pas
toute une ville qui s'endort la nuit dans la lumière."
Quand j'ai quitté ce coin de mon enfance
je savais déjà que j'y laissais mon cœur
Tous mes amis, oui, enviaient ma chance
mais moi, je pense encore à leur Bonheur
À l'insouciance qui les faisaient rire
Et il me semble que je m'entends leur dire:
Je reviendrai un jour, un beau matin parmi vos rires
Oui je prendrai un jour le premier train du souvenir
Le temps a passé et me revoilà
Cherchant en vain la maison que j'aimais
Où sont les pierres et où sont les roses
Toutes les choses auxquelles je tenais?
D'elles et de mes amis plus une trace
D'autres gens, d'autres maisons ont volé leurs places
Là où vivaient des arbres maintenant la ville est là
Et la maison, où est-elle, la maison où j'ai grandi?

Je ne sais pas où est ma maison
La maison où j'ai grandi
Où est ma maison, qui sait où est ma maison?
Ma maison, où est ma maison?
Qui sait où est ma maison?


Và nếu nhà số 7 không nhảy vào đầu bạn lúc này để bạn ứa nước mắt "Ma maison, où est ma maison?" mới là chuyện lạ.
Thế mói biết tại sao bây giờ ngồi nghe lại Francoise Hardy, ký ức của đồi thông, của những vạt nắng vàng lại ùa về, từng mảng một, đây đó...Ký ức của một thời thơ ấu, lãng mạn theo kiểu Pháp, kiểu Anh Môn (Le Grand Meaulnes), không thực dung như đám Mỹ con như bây giờ, ký ức của những buổi rong chơi qua các ngọn đồi, lội bì bõm qua các con suối, ký ức của các khuôn cửa sổ buổi chiêù lộng gió, ký ức của mùi ngo cháy nhóm lửa những buổi chiều, ký ức của những cơn  mưa dai dẳng không dứt...Chúng lũ lượt xuất hiện, cào vào nỗi nhớ Dalat đã ngủ quên khá lâu. Cào vào  một thuở mơ mộng với Đỉnh Gió Hú, thác Cam Ly, Đa Thiện, hồ Than Thở...
Dalat vẫn còn đó, nhà số 7 vẫn còn đó, tiếng thông reo vẫn còn đó. Riêng chúng tôi thì đã đi xa lắm rồi. Đi qua thời mộng mơ đã đành, đi qua luôn cả các tia nắng những buổi bình minh, qua mùi hương nồng nàn của giàn hoa trắng, qua mảnh sân nhỏ trước nhà rợp bóng hai cây hồng. Đi qua luôn cả Dalat với mọi niềm vui và nỗi buồn.
Và bây giờ ở một góc của xứ Mỹ, nghe Francoise Hardy dẫn mình trở về với giàn hoa giấy màu đỏ, trở về với con dốc toàn ổ gà, về lại với ngôi nhà sơn vàng, cửa chớp màu đỏ, và giàn hoa vervenne nở tím ngát hương dọc con đường lên cổng. Về lại với bức hình trắng đen của bà chiếm 1/3 vách tường trong căn phòng có khung cửa sổ nhìn sang đồi thông đón bình minh mỗi sáng. Về lại với góc bếp mái tôn mưa rơi đều đều buồn da diết, về lại với dàn su su xanh ngắt trong nắng chiều, về lại với cây ổi, cây bơ, cây đào đầy sâu. Cứ thế, bà dẫn dắt tôi trở về ngôi nhà luôn chìm trong ánh mặt trời, ngôi nhà luôn có đèn thắp sáng mỗi đêm, ngôi nhà luôn mở toang mọi cửa nẻo, để rồi thành thói quen, suốt ngày tôi mở cửa sổ thì chồng tôi đi theo đóng lại!
"C'est the temps de l'amour, le temps des copains et de l'aventure.
Quand le temps va et vient,on ne pense à rien malgré ses blessures...."
Francoise Hardy ạ, đã xa lắm rồi cái thuở nghe bà hát và buồn theo tiếng mưa dầm rả rích vào tháng Bảy của Dalat.




Lan Hương
Fort Worth 05/22/2018

No comments:

Post a Comment