Pages

Tuesday, May 15, 2018

Lạc

Khi ngang qua căn phòng cửa hé mở, tôi thấy Bà ngồi trên tấm nệm trải dưới đất, miệng lẩm nhẩm, mắt nhắm nghiền. Không dám quấy quả Bà lúc đang đọc kinh, tôi lặng lẽ đi qua, không bước vào chào hỏi.
Khách khứa chật nhà, con nít chạy chơi năm mười rầm rập, khéo léo tránh nhảy vào phòng bà trốn. Vì sợ. Và đã được bố mẹ dặn kỹ, để Bà yên.
Đến giờ ăn, mọi người bảo nhau, vào mời  Bà đi, chắc Bà đọc kinh xong rồi. Con dâu nói thêm, đọc từ 9 giờ chắc giờ cũng phải xong chứ. Con dâu đọc kinh Thánh, Bà đọc kinh Phật. Không biết kinh nào dài hơn, lê thê hơn, ỉ ôi hơn.
Bà bước ra đám đông, mắt nhìn quanh, và rút người lại.Bà đến cái ghế gần nhất và ngồi đó, cả buổi, không đi đâu. Đồ ăn được con cái xếp sẵn lên dĩa mang tới cho Bà, từ nước uống, đến đôi đũa.
Tôi quen Bà đã lâu. Một năm gặp ít nhất 2, 3 lần. Những lần Ông Bà từ Tulsa xuống Fort Worth thăm con cháu, tụi tôi đều được mời tới chơi. Người ta bảo phu xướng phụ họa, hai ông bà nói chuyện vui như Tết. Bà kể chuyện ngày xưa khi ông còn là phi công hào hoa, đi bay về tối đi nhảy đầm đến hai ba giờ sáng. Ngày hôm sau 7 giờ ra Cerque đánh tennis, bà cũng váy ngắn tay cầm vợt quật vù vù như ai. Rồi ông hát, rồi bà hát. Người này bảo người kia hát lạc tông, lạc bè. Nhưng vẫn hát chung, không biết ai bè cho ai nhưng cả hai mắt sáng ngời, hai người hai cái micro, tình ca Ngô Thụy Miên từ bài này sang bài khác không dứt.
Thế rồi ông ra đi. Một cái chết thật lãng nhách, theo như tôi thấy. Nói theo kiểu đạo Thiên Chúa là đến lúc Chúa gọi về, theo kiểu Phật là nghiệp đã hết. Nghiệp hết cái rụp vì liều thuốc chích bệnh tiểu đường quá cao! Ông bị tiểu đường type 1, thuốc là type 2 mạnh hơn, nhưng ông bạn bác sĩ bảo ông cứ chích đi! Tin bạn mình hơn tin bác sĩ, thế là ông đi thẳng vào nhà thương, gan suy, thận suy, đường mất tiêu luôn. Được mấy ngày thì ông qua đời. Bà bắt đầu bơ vơ từ đó.
Đây là lần đầu tôi gặp lại bà sau khi ông mất. Khác hẳn khi xưa, Bà mắt mờ, tóc rối, và chậm chap hẳn. Ngồi một hồi Bà hỏi Pappy đâu. Tôi hơi ngớ ra, nhưng một người con nhanh nhảu nói "Mammy đi đâu là phải có Pappy đi theo mà!" người khác nói "Để trong phòng Mammy đó, Mammy không thấy hả? " Con dâu hỏi "Ủa không sợ đổ Pappy ra hả?" Tôi hết hồn đoán ra là bà đi thăm cháu với hũ hài cốt của ông kè kè một bên! Nghe nói bây giờ bà đi đâu xa phải mang theo hũ tro đó, còn không thì trong ngày phải về nhà lại để bà đọc kinh cho Pappy. Ông con cả nói chờ cho thằng cháu tốt nghiệp lớp lái máy bay xong là mang Pappy lên trời rải! Bà bảo chắc cũng còn lâu. Bà chưa sẵn sàng mang Pappy ra khỏi lọ!
Tôi thấy Bà không còn Ông, Bà đâm ra lạc lõng giữa đám đông đến tội nghiệp. Bà mất phương hướng hoàn toàn. Bốn người con vẫn không bằng một đức ông chồng mà ngay ngày đầu tiên về làm vợ, ông quen thói bảo Bà làm cái này, làm cái kia. Bây giờ được tự do, không ai bảo Bà phải làm gì, Bà lại đâm hoang mang. Bà chỉ lấy lại hồn khi ở trong nhà bà trên Tulsa mà thôi. Vì quen đường xưa lối cũ, có Ông hay không có Ông, một ngày Bà làm chừng đó việc, thành thói quen khó bỏ. Vì thế bây giờ đi đâu xa Bà chỉ mong cho đến giờ về nhà, mặc con cháu năn nỉ ỉ ôi, và cái hũ tro bên cạnh cũng không làm Bà yên tâm hơn.
Bởi vì chẳng còn ông xướng cho bà phụ nữa!
Lan Hương


Fort Worth  05/15/2018

No comments:

Post a Comment