Pages

Wednesday, December 3, 2014

Chị ơi (phần 2)


-          (Vui vẻ) Em xem nó giống ai? Giống anh hay giống chị? Mới sanh là đã mở mắt thao láo nhìn tứ phía, tay chân khua lọan lên. Mới hai tháng đã biết lạ rồi, thấy người lạ là khóc tóang lên, đấy em thử rờ đến nó xem. Cu cậu hung dữ lắm nhưng vẫn là thiên thần của chị.
-           (Hỏi han) Chị để con cho ai mà còn tiếp tục đi dạy học được?
-          Chị có mướn thêm con bé giúp việc. Nó phụ chị trông em lúc chị đi dậy, nhưng cơm nước vẫn phải một tay chị. Anh kén ăn lắm, nấu không đúng, ông ấy không thèm nhúng đũa. (Mơ màng) Nhớ thưở mới lớn, mình lười như hủi, mỗi việc quét nhà, rửa chén mà cũng nhăn nhó, tị nạnh, đến mùa thi cử lấy cớ học bài là trốn biệt việc nhà. Chị chỉ ước có robot để nó làm tất tật mọi việc trong nhà để mình rảnh tay ngồi đọc tiểu thuyết. Em xem nhé, chị bây giờ cơm nước, chợ búa, con cái, dạy học, xoay vòng vòng suốt ngày, mười robot cũng không bằng chị.
-          (Lắc đầu) Nghe sao mệt quá. Nếu lấy chồng chỉ để thành mười robot thì em chả ham.
-          Chị lúc đầu cũng nghĩ mình chẳng tài nào làm được, dù gì cũng là con nhà lá ngọc cành vàng, ăn rồi chỉ biết có học, chứ mẹ chị có bắt chị làm gì nặng nhọc đâu, nhất là nấu nướng lại càng không, chỉ có quét nhà với lại rửa chén mà thôi. Rồi cũng đâu vào đấy. Lúc đầu lúng túng ghê lắm. Chị đụng đâu hư đó, đến nỗi anh phát nản, bảo chị là người vụng về. Chị giận ông ấy, không thèm nói chuyện một tuần, nhưng rồi có giận được lâu đâu vì mình thiếu nữ công gia chánh thật. Cơm nấu lúc chín lúc sống, anh đã phải mua nồi cơm điện để cứu vãn. Ra chợ chị ngu ngơ không biết cá nào cá tra, cá nào cá bông lau. Chị đã phải đổ luôn một nồi canh chua vì mua nhầm cá, em biết tính anh mà, nghe tới cá tra là ông ấy chạy làng. Con khóc, chị quýnh quáng pha sữa không kịp, con gào một, mẹ cũng khóc mười. Còn tắm cho con thì phải có anh giúp một tay, một mình chị ,chị không biết đàng nào mà lần. Rốt cuộc con thì lạnh mà chị ướt cũng không kém. Bây giờ thì khá lắm rồi nhé. Chị làm được đủ thứ việc mà khi xưa có nằm mơ cũng không nghĩ là mình làm được.
-          Chị đã khác xa lúc xưa lắm rồi. Thấy chị làm chừng đó việc em nhìn không cũng phát chóng cả mặt. Chị lại có vẻ mập ra, rõ tướng phúc hậu.
-           Chị đang mang bầu đứa thư hai nhưng cũng khỏe lắm, không mệt mỏi gì cả, hay là tại không có thời gian mà mệt với lại mỏi? Thỉnh thỏang cảm cúm hành vài ngày, nằm bẹp một chỗ rồi cũng phải ngồi dậy mà làm việc chứ đâu mà nằm nướng mãi trên giường? Mẹ chị cũng có giúp cho vài ngày, nhưng bà cũng còn trăm công nghìn việc. Mình mong ở sức mình mà thôi em ạ. Đứa bé giúp việc thì ôm cho mình mớ quần áo bẩn, chén đũa dơ, lau nhà, quét bụi, giồ cho em ngủ, cho em ăn là nó cũng hết ngày rồi.
-          (Cười) Xem mẹ chị đấy, em phải phục bà, tám đứa con mà bà vẫn lo tới nơi tới chốn, không hề than thở, trách móc tới một lời. Nhưng ngược lại, mới 60 tuổi mà tóc đã bạc, lưng đã bắt đầu còng. Trái gió trở trời một tí là cụ rên hừ hừ. Chị đừng có tham công tiếc việc để rồii già xọm đi đấy nhé. Lúc ấy ma nó thèm nhìn chị. (Vênh mặt) Này, khi chị tám mươi tuổi, chị sẽ là một cụ bà đẹp lão nhất họ đấy. Cứ xem chị tướng tá phúc hậu như thế này, cứ xem đường chỉ tay của chị như thế này, dài ra phết, chị sẽ sống thọ lắm, để mà còn xem con chị khôn lớn, dựng vợ, gả chồng cho chúng, đón xem cháu nội cháu ngọai của chị nữa chứ.

- (Than thở) Em biết không, ông ấy có nhân tình. Đi đi về về dấu dấu diếm diếm cứ như làm gián điệp. Nói dối quanh co, chị dồn cho một hồi thì nổi cộc với chị, bảo làm cái gì mà hỏi lắm thế, cứ như lấy khẩu cung không bằng. Có tật thì giật mình. Đàng hòang thì làm gì mà phải úp mở, dấu đầu lòi đuôi. Ngày xưa, có chút thì giờ nào là đâm bổ về với con, còn trách chị sao tham công tiếc việc không bỏ thì giờ chơi với chúng. Bây giờ chỉ nhờ mỗi việc dẫn thằng lớn đi mua sách học, ông ấy cũng hẹn lần, hẹn hồi, bảo rằng bây giờ công việc ở sở bận lắm, giờ giấc khác thường, đi sớm về khuya không nói trước được. Em ơi, vải thưa che mắt thánh, chị biết chứ sao không. Kẹt một nỗi mình là cô giáo, đi đánh ghen sao được? Chị có kể cho mẹ chị nghe. Bà cụ chỉ thở dài bảo, khi nào nó chán nó sẽ quay về với vợ con. Nói thế mà nghe được hay sao? Biết đến khi nào ông ấy chán mà quay về? Và chị cứ phải đóng vai giả ngây giả ngô không biết gì để mọi người cười chị là người ngu ngốc?
-          Chứ chị tính làm gì? Đánh ghen thì không dám, chờ chồng hòan lương biết đến thưở nào? Hay chị thử nói chuyện với anh ấy trước?
-          (Bối rối) Chị nghĩ không ra cái gì cả. Đi nói chuyện với người đàn bà kia hay chăng? Mà nói cái gì mới được chứ? Em biết chị mà, hùng hổ thế nhưng thật ra chị nhát như thỏ. (Ấm ức) Tưởng ông ấy lẹo tẹo với ai, té ra con nhỏ bán nước đầu đường, cái đứa ngày xưa có lần chị tính mướn giúp việc cho chị. Chị không hiểu nổi, thà ông ấy tìm được người tài giỏi hơn chị, đẹp đẽ, giàu có hơn chị, có lẽ chị không đau bằng, có lẽ lòng tự ái của chị không tổn thương bằng. Vậy ra chị không bằng cái con bé bán nước ấy mới bị chồng phụ rẫy. Đã mấy lần vợ chồng ngồi xuống nói chuyện với nhau thì ông ấy cứ gạt phắt đi, bảo rằng chị chỉ tưởng tượng chuyện hươu vượn, rằng ông ấy thì giờ để thở chẳng có, sức nào nghĩ đến chuyện tình ý với ai. Chị không ghét gì bằng tính dối trá. Thà ông ấy cứ nói thẳng ra với chị, sẽ đau lòng đấy nhưng  còn hơn tự giết lần, giết mòn mình bằng những nghi ngờ. Tất cả những gì chị có được lúc này chỉ là đóan mò mà thôi. Bảo trưng bày bằng cớ ngọai tình, chị không có lấy một mẩu, thế là cứng họng, thế là tòan do mình tưởng tượng ra. Tức điên lên được em ạ. Chị ở với ông ấy bao nhiêu năm rồi, ruột gan ông ấy ra sao chị hiểu chứ. Chị với ông ấy thôi chả còn tình với tiếc gì cả, không vì mấy đứa con, chị bỏ quách cho xong. Nghĩ đến con là mọi chuyện cứ mù mờ, rối tung lên, mình tính đàng nào cũng không phải, đàng nào cũng có lỗi với chúng. Em ơi, con cái là những quan tòa phán xét nghiêm ngặt nhất. Chị phục những bà mẹ đủ dũng cảm ly dị chồng, làm sao họ vượt qua được những day dứt? Thôi thì chị cắn răng chờ chồng chị nghĩ đến vợ con mà quay về. Nói thế thôi, bây giờ ông ấy có rước cái con bé về đây, trước mặt chị, chị cũng chả biết phải làm gì. Nhảy vào đánh nhau, xé quần xé áo thì không được, bố mẹ có dậy như vậy đâu. im lặng khinh khỉnh thì nó bảo mình hèn, chồng lăng nhăng như thế mà ngậm tăm không dám nói. Đàng nào mình cũng là người thiệt thòi, phận đàn bà là thế, học cho cao, học cho nhiều, đến khi bị phản bội cũng chẳng khác chi kẻ ít học, cũng đau khổ, cũng bứt rứt, cũng đêm dài nước mắt tuôn mãi không ngừng. Cắn răng cho qua đọan trường khổ ải này thôi em ạ. Số của chị là thế, chị phải chịu vậy .Vùng vẫy chán chê, quậy cho rối lên chỉ khổ con cái, tan nát nhà cửa . Chị đành im lặng để phước cho con. Chị sẽ tự bảo mình, tâm phải lặng, đường trần nhiều nỗi sân si, tâm không lặng, không đi nổi.
-          Chị nghĩ thế thì biết thế, em không biết khuyên chị cái gì. Những lời khuyên đều như dao hai lưỡi, chị hạnh phúc hơn, em mừng, chị bất hạnh, em lương tâm cắn rứt. Người trong cuộc không sáng bằng người ngòai, nhưng có ở trong chăn mới biết chăn có rận. Đọan trường ai có qua cầu mới hay. Em sao hiểu tường tận mối giây ràng buộc giữa chị và anh ấy, giữa chị và các con, rồi giữa anh ấy và mấy đứa nhỏ bằng chị, với tư cách là mẹ là vợ. Quan hệ chằng chéo, gỡ bỏ không phải dễ, nhiều khi nó còn cột mình chặt hơn. Em nghĩ anh ấy không phải là người tệ bạc, lúc này đang hồi mê muội, nói phải trái chắc chẳng lọt lỗ tai chữ nào. Đến một lúc nào đó hồi tỉnh, anh sẽ thấy lăng nhăng lít nhít đâu đâu cũng không bằng về với vợ con, nhất là trách nhiệm của anh trên những đứa nhỏ không phải ít.
-          (An phận) Em nói đúng, chị làm to chuyện bây giờ chỉ tổ đẩy anh ấy ra xa khỏi gia đình. Phải mở lòng từ bi hỉ xả để đón ông ấy quay về. Con cái còn cần ông ấy, chị nỡ nào để con chị không cha? Vả lại có mấy ai đánh ghen mà giữ được chồng? Thôi chị đành gạt nước mắt gắng gượng làm vui, đóng tuồng người vợ rộng lòng tha thứ, người mẹ hết sức vì con. Nếu có uất lên, chị sẽ nhìn vào mặt Đức Phật để thấy rằng bể trầm luân còn đầy, sắc sắc không không, không hiểu không vượt qua được. Như Chúa vác thập tự chịu tội cho nhân lọai, chị có cây thánh giá của riêng chị, chị sẽ vác để chịu tội cho con cái.
-          (Ngậm ngùi) Chị ơi, đừng tuyệt vọng. Như thế không phải là mất hết tất cả, hãy nhìn con cái để thấy rằng mình không còn sống cho riêng mình nữa. Có phải bây giờ chị vui theo con, buồn theo con hay không?
-          (Thở dài) Đúng thế em ạ. Thì giờ cho riêng mình, nhiều khi chẳng có. Nghĩ đến hồi còn nhỏ mà sướng. Ở với bố mẹ, an tòan biết bao nhiêu. Mình chẳng phải lo nghĩ gì cả. Vậy mà lại mong cho chóng lớn hàng ngày. Ai hỏi tuổi thì ráng ăn gian thêm một vài năm, ngày ngày ra cái cột nơi góc bếp đo xem mình có cao thêm được tí nào hay không. Nhìn mấy bà chị lớn áo dài đủ màu đủ vẻ, giày gót cao, gót thấp mà thèm thuồng. Chỉ mơ mau lớn để được mặc áo dài, đi guốc cao và làm cô giáo. Lần đầu tiên được mang guốc đi học lại trúng vào hôm trời mưa như trút, xe đến đón bị trễ. Từ cổng trường vào đến lớp học lại xa, chị phải tụt guốc xách chạy chân đất cho nhanh, chứ õng ẹo trên nó biết đến bao giờ mới tới nơi, mà bà giám thị già, chắc em còn nhớ, dữ như chằn, mắt mũi lúc nào cũng gườm gườm rình mò bọn mình. Nỗi khốn khổ của mình là thú vui của bà ấy cơ mà.
-          (Hồi tưởng) Vâng, em nhớ. Sau đó chị không thèm đụng đến đôi guốc đó nữa vì bị mấy ông anh chọc chị là vịt què. Mỗi lần chị khua guốc lên lầu, cả nhà lại rú lên cười, bảo chị là tướng voi đi chứ không có tí tiểu thư yểu điệu gì cả. Mẹ chị nhiếc móc mãi, bảo chị là đồ phá của, cứ nằng nặc đòi cho bằng được, đến khi có thì vứt một xó.
-          (Cười) Ừ, cụ không hiểu cho. Con nít thì chóng chán, mà lại hay sợ quê, dễ mắc cở. Ngày đó chị bỏ đôi guốc vì anh hàng xóm thật thà bảo chị đi guốc tướng lạch bạch giống như ngỗng, mà mình thì đang chết mê chết mệt xem anh ta là thần tượng mới tai hại chứ. Thế là chị vứt quách, không thương xót gì. À, khi đám cưới chị, chị bảo không một mối tình vắt vai làm của hồi môn, chị quên mất mối tình đầu một chiều ấm ớ này. Hồi ấy anh ta chỉ xem chị như con bé lọ lem, có đóai hòai gì đến những tình cảm thầm kín của mình đâu. Rồi chị cũng quên dần nhưng khi nghe tin anh ta đi lính chết, chị không khỏi có đôi chút ngậm ngùi. Ngừoi đầy tài hoa, đàn hay, hát giỏi, học hành cũng ra gì lắm mà sao số phần ngắn ngủi thế.

-          (Cười) Chị này, nghe bác kể lúc sanh chị ra, chị khóc muốn bể nhà thương.
-          Ừ, nghe kể lại đứa bé là chị bị bà y tá phát một cái đau điếng vào mông, dốc ngược đầu xuống cho nứớc trong phổi nếu có, văng ra ngòai. Chị há mồm hớp không khí và gào lên rõ to để phản đối sự hành hung thô bạo đó. Chị khóc váng lên, cả nhà cười nắc nẻ bảo con này tốt giọng, nở phổi, tha hồ sống lâu. Mà phải thế không, chị phải sống lâu để nhìn con cái thành tài chứ, rồi còn cháu ngọai, cháu nội, thế hệ này nối tiếp thế hệ kia. Khi chị về già, chị sẽ học thiền, chị sẽ tìm về nẻo ý, chị sẽ tâm tâm niệm niệm, mở rộng hồn mình đón Phật về tâm.
-           Nhắc tới nước em mới nhớ, những lần đi lội suối trèo đèo, chị đố có mà dám nhúng chân xuống nước. Mấy ông anh tai quái lại chọc chị, tên với lại tuổi cho kêu vào, sông xanh với sông vàng, thấy nước là dúm lại vì sợ ma da!
-          Tên chị là giòng sông xanh, nhưng từ nhỏ chị đã sợ nước, không dám tập bơi, chẳng hề nhúng chân vào bất cứ con sông nào. Cả đám con nít thi nhau lặn ngụp trong con suối nhỏ, chị xin ngồi trên bờ giữ quần áo. Mà đâu phải chị sợ ma da, sợ cá mập, sợ rắn nước? Một nỗi sợ mơ hồ nào đó về sự ngộp thở vì nước khiến chị tránh thật xa nước non các lọai . Chị rất sợ bị ngạt hơi, không thở được, cái cảm giác đó chắc phải khủng khiếp lắm. Chị vẫn thường gặp những cơn ác mộng bị người khác bóp cổ mình. Ú ớ la hét giãy giụa chỉ để cầu có một chút không khí vào phổi cho mình sống.
-          Sau này chị có bớt sợ nghẹt thở chưa?
-          Vẫn thế, em ạ. Các con đòi đi hồ bơi trèo trẹo, thương chúng chị dẫn đi, nhưng cứ ngồi trên bờ như thưở nào. Tính nào tật đấy rồi, làm sao mà sửa? Thỉnh thỏang thằng lớn lên cơn suyễn, nghe nó kéo đàn cò mà chị đứt từng khúc ruột. Chị biết nó khó thở, mà mình thì ngồi nhìn không làm gì được. Bắt nó nằm gối cao, kê đầu, vuốt ngực, đấm lưng, đủ thứ nhưng vẫn cảm thấy bất lực, và chị đâm ra cũng nghẹt thở theo nó. Cũng may chị không bị bệnh phổi, chứ chị mà suyễn như vậy làm sao sống?



-          (Lo âu) Em nói thật cho chị biết, chị bị bệnh gì ? Hỏi chồng chị, ông ấy chỉ nói quanh, những là đau ruột với lại đau bao tử thôi . Làm sao mà chỉ có thế khiến chị xuống sức nhanh đến như vậy, khiến chị bệnh triền miên không dứt cả bao năm nay?
-          (Ray rứt) Bệnh chị không phải không nặng . Em nói thật, chị biết rồi thì cùng nhau chữa trị, dấu diếm bệnh chỉ làm cho chị càng thêm hoang mang mất tin tưởng. (Do dự) Chị bị ung thư ruột, hiện nay nó đã di căn vào đến gan.
-          (Lặng người) Em nói gì?
-          (Khổ sở)Chị bị ung thư. Bệnh khám phá ra quá trễ, sớm một chút kịp cắt khúc ruột bị tổn thương thì ung thư sẽ di căn chậm hơn. Bây giờ nó đã vào đến gan của chị rồi. Chị cần phải làm phẫu thuật cắt bớt phần gan đó.
-          (Hỏang lọan) Em ơi, tại sao là chị? Tại sao là ung thư?
-          (Nuốt khan) Bây giờ không phải lúc hỏi tại sao. Bệnh này trời kêu ai nấy dạ, chị phải dũng cảm lên để điều trị nó, còn nước còn tát mà.
-          (Nức nở) Chị không biết, chị không hiểu, tại sao là nó? Tại sao lại chọn chị? Em có chắc không, có ai lầm lẫn không?
-          (An ủi)Em đã nói với chồng chị từ lâu. Thương chị, anh đã nói dối bấy lâu nay, bây giờ không dấu được nữa, mình phải đối diện với sự thật thôi. Y khoa đã tiến bộ rất nhiều, hy vọng vẫn còn chứ không phải là hết. (Thở dài) Nhưng còn có cơ may nào hay không thì chẳng ai biết .
-          (Rên rỉ) Tại sao lại là chị? Nói đi em, chị còn bao nhiêu năm bao nhiêu tháng? Em ơi, chị chưa sống đủ mà.
-          (Nuốt nước mắt) Biết nói làm sao hả chị? Nếu phẫu thuật gan hòan hảo, chị sẽ cầm cự được thêm dăm năm nữa. Hy vọng lúc đó y khoa sẽ có tiến triển nào khác giúp đỡ. Mọi người sẽ ráng hết sức mình, cả anh cũng thế, cả chị cũng thế. Không phải chỉ có mình chị phải đối phó với bệnn tật, mà cả chúng ta cùng làm.
-          (Thều thào) Chỉ có thế thôi ư? Vài năm, chỉ còn vài năm thôi ư? Chị còn nhiều việc phải làm lắm, vài năm đâu có kịp gì.

-          (Quay mặt đi) Chị ơi, phải chấp nhận thôi. Dăm năm, một tháng, nếu biết sống sẽ là đủ.
-          (Vật vã) Kiếp trước chị mắc tội mắc nợ gì, kiếp này chị còn thù óan ai mà phải trả? Đến lúc chị tưởng chị có tất cả thì chính chị lại phải ra đi. Các cháu dù sao vẫn còn cần đến mẹ, chị đành lòng nào mà chấp nhận số phận ngắn ngủi của mình? Ông trời thật không công bằng. Trong đời chị, nhiều lúc tuyệt vọng chỉ nghĩ đến cái chết, thì ông ấy không gọi tới. Đợi đến lúc chị thảnh thơi, bắt đầu vui hưởng cuộc sống của mình thì ông ấy đành lòng nào gọi đến chị. Em bảo chấp nhận ư? Làm sao chị làm được đây, khi từng giờ từng phút chị sống với mọi người, vần nghĩ rằng mình có ích cho mọi người, vẫn đinh ninh rằng mọi người còn cần đến mình, thế thì làm sao dứt áo mà đi được?
-          (Nức nở) Chị sẽ vẫn cần thiết cho tất cả mọi người thân chung quanh chị, ai cũng quen có chị ở bên cạnh mất rồi. Không có chị, thế gian này trống trải đến chừng nào.
-          (Đau đớn) Chị đau qúa, đau từ từng chân tóc, từng lỗ chân lông. Người chị như đeo đá nghìn cân mà phải trèo lên dốc cao, chị ngộp thở, chị thèm khát được hít thở bình thường, chị cần không khí, phổi chị cần không khí. Biết rằng sẽ có phút này, nhưng bản năng sống của chị, chị cần thở, cơ thể chị cần thở, em ơi.
-          (Đau xót) Đã đến phút cuối rồi. Thuốc men đành bó tay, phép màu nếu có xin hãy ứng nghiệm vào lúc này. Chị ơi, đau đớn ra sao chỉ mình chị biết, cửa tử không dễ dàng với chị, không chỉ đơn giản nhắm mắt xuôi tay mà đi qua. Giữa cái sống và chết, chị phải vật lộn kinh khiếp, dù biết rằng mình sẽ thua nhưng vẫn phải qua những đau đớn kinh người để đến với thế giới bên kia. Chị ạ, hãy nghĩ đến những điều dễ chịu nhất trong đời mình để quên cơn đau thập tử này…
-          (Thều thào) Chị đang thấy dòng suối thưở nhỏ, chị đang ngụp lặn vùng vẫy trong nó. Gía mà chị biết bơi, chị đã tới bến bờ bên kia, an tòan, không đau đớn, không khổ sở, đàng này chị giẫy giụa tuyêt vọng giữa dòng, suối không sâu sao chị chẳng ngoi lên được, chị sặc nước, nước vào mũi, vào mắt, vào miệng, chị há to mà chẳng thấy gì ngòai nước…
-     (Khóc) Nước đã ở trong hai buồng phổi của chị mât rồi. Ác nghiệt thay, nước không chỉ ở trong giòng sông, nước nào chỉ ở hồ ao, nước từ chính người chị, đi vào phổi, làm ngập hai buồng phổi và nỗi sợ thuở nhỏ đã thành sự thật: chị đang nghẹt thở… 
Khi chị nhắm mắt xuôi tay, thế giới đã có biết bao nhiêu thay đổi, đến độ chóng cả mặt.  Nhưng robot cho chị để làm việc nhà thì chưa thấy, trận chiến với ung thư vẫn còn đang khốc liệt, mấy người mắc vào nó mà thóat khỏi lưỡi hái tử thần? Người ta có thể ghép tim, ghép mắt, ghép thận, nhưng ung thư vẫn là một bản án tử hình, nhưng bệnh HiV vẫn là thần chết cận kề.

Năm mươi sáu năm về trước, chị sặc phổi gào tóang lên, cả nhà  sung sướng đón chị đến thế giới nhân lọai, năm mươi sáu năm sau, phổi chị ngập nước, không bà y tá nào có thể vỗ lưng, vuốt ngực, dốc đầu chị xuống cho nước ra. Cả nhà thảng thô't, bấn lọan, bó tay nhìn chị ngộp thở, chị há miệng cố gắng nuốt không khí và tuyệt vọng hỏi sau cái chết sẽ là gì, chị sẽ đi về đâu. Trong cơn đau cùng cực vì nghẹt thở đó, chị kêu gào morphine, kêu gào bất cứ thứ thuốc gì miễn giúp chị đừng đau đớn nữa, đừng nghĩ đến từng ngụp không khí khó khăn nuốt vào cổ chị nữa. Thuốc giảm đau gởi về không kịp tới, morphine chạy vạy khắp nơi xin chữ ký để mua không hiệu lực, thuốc giả chăng? Hay cơn đau của chị là tột cùng không thuốc men nào giúp nổi? Chi ơi, chị chỉ muốn biết sau cái chết cái gì chờ đón chị. Nếu em ở đó, em sẽ nói rằng đó là sự bình an, là sự thanh thản tuyệt đối, không đau đớn, chẳng tuyệt vọng, chị đi một mình mà chẳng cô đơn vì những người thân vẫn nhớ đến chị, vẫn nhắc đến chị. Nợ trần gian, nếu có, chị đã trả xong, hãy nhẹ bước mà đi, để lại sau lưng những ngày tháng tươi đẹp của tuổi thơ, những ngày tháng vất vả của bước đầu lập nghiệp, những nỗi gian nan, khó khăn, nhọc nhằn, cả những niềm vui và nước mắt, cả hạnh phúc, cả đau đớn, cả hoan lạc, và cả tuyệt vọng. Chị chưa kịp tìm về với Phật bằng câu kinh, tiếng kệ, nhưng em tin chị đang ở bên Phật vì chị đã xong một kiếp người. Chị đang ở cõi vĩnh hằng, xin hãy siêu thóat và yên nghỉ.
 

No comments:

Post a Comment